Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 66 : Rối từng khúc ruột

Đến đêm, Tiểu Tiểu nằm trên giường tràn trọc không yên, cho dù làm cách gì cũng không thể ngủ được. Nàng xoay người đứng lên, thở dài thật lâu. Nàng sờ đàn tam huyền bên gối, ôm vào trong lòng. Móng tay xẹt qua dây cầm, vang lên tiếng nhạc nhỏ. Nàng lập tức đè lại dây cầm, kiềm chế tiếng vang. Nàng cọ đầu vào thân đàn, thấp giọng gọi một câu: “Sư phụ…” Nàng nhắm mắt lại, trầm tư một lát, rời khỏi giường. Nàng đi đến trước bàn trang điểm, nhìn bộ dạng mình phản chiếu trên gương đồng. Nàng vươn tay, chỉ vào bản thân trong gương đồng, nói: “Tả Tiểu Tiểu! Ngươi thật không biết xấu hổ!” Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Quốc sắc thiên hương, ngươi có sao? Cầm kỳ thi họa, ngươi biết sao? Môn đăng hộ đối, ngươi xứng sao? Thành ý thật sự, ngươi đã cho sao?! Ngươi là đồ lừa đảo! Cho đến nay, ngay cả một câu nói thật cũng chưa từng nói! Chỉ bằng người như ngươi, còn mơ tưởng làm thiếu phu nhân Liêm gia?! Vậy mà, ngươi lại còn vì chuyện này mà oán giận sư phụ? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi! Ngươi không bằng cầm thú, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh ! Không chết tử tế được!” Tiểu Tiểu vừa mắng xong, vừa lòng gật đầu, cười cười, “Như vậy mới đúng chứ! Tại sao không có người nào nói như vậy chứ?” Nàng hít sâu một hơi, thoải mái cười, sau đó, bắt đầu mặc quần áo. Khoác áo, cài nút, thắt chặt đai lưng, mọi động tác đều nhanh chóng lưu loát, không có chút dong dài dây dưa nào. Nàng quấn lại tóc mình, lắc đầu. Sau đó, cầm chỗ quần áo Liêm gia chuẩn bị cho kia gấp lại ngay ngắn chỉnh tề, đặt ở bên giường. Nàng cầm lấy bọc hành lý trên bàn, lấy ra một túi mơ muối, cầm lấy một viên, bỏ vào miệng. Chua xót khiến nàng nheo mắt lại, trong đầu thoáng chốc thanh tỉnh. Nàng đeo hành lý lên lưng, đặt đàn tam huyền lên, lại cất từng khối lệnh bài vào trong người. Lúc ngón tay chạm đến chiếc nhẫn cốt kia, lẳng lặng dừng lại một chút. Nàng cầm lấy nhẫn cốt, mỉm cười. Mộng đẹp của nàng, nên tỉnh lại rồi. Nàng lưu loát xoay người, mở cửa, đi ra ngoài. Một bóng người nhỏ đi ra, đi về phía trái, vòng qua một hành lang, cách hơn trăm bước, chính là phòng Liêm Chiêu. Hiện giờ đã qua giờ sửu, người trong Liêm phủ đều đã bình yên đi vào giấc ngủ. Tiểu Tiểu ở bên ngoài cửa, lẳng lặng đứng một lát, sau đó, ngồi xuống, đanh định đặt nhẫn cốt kia lên đất. Đột nhiên, sau lưng có người mở miệng. “Tiểu Tiểu?” Tiểu Tiểu giật bắn mình, xoay người, nhìn người nói chuyện. Trong tay Liêm Chiêu nắm trường cung, sau lưng là hộp tên. Dựa theo ánh trăng có thể thấy thái dương hắn tràn đầy mồ hôi. “Ngươi… Sao lại…” Tiểu Tiểu kinh ngạc nói. Liêm Chiêu mỉm cười, “Ta không ngủ được, đứng dậy luyện tập…” Hắn nhìn trang phục của Tiểu Tiểu, trong thần sắc có chút kinh ngạc, “…Một thân trang phục này của ngươi là?” Tiểu tiểu lui lại mấy bước, lưng dựa vào cửa phòng, “Ta…” Liêm Chiêu đi đến gần vài bước, vội vàng nói: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Tiểu Tiểu nhìn hắn, trầm mặc. Liêm Chiêu cảm thấy có chút khác thường, “Tiểu Tiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tểu Tiểu tránh khỏi ánh mắt hắn, hồi lâu, nàng mở miệng, nói: “Liêm Chiêu, ta không thể gả cho ngươi.” Liêm Chiêu ngẩn người, lập tức cười nói: “Ngươi nói gì vậy?” Tiểu Tiểu cúi đầu, dùng hết tất cả dũng khí, nghiêm túc nói: “Ta là kẻ lừa đảo… Ngay từ ban đầu ta đã lừa ngươi. Ngân Kiêu không hề sát hại phụ mẫu ta, ta và hắn vốn không hề có ân oán. Lúc trước, trong Anh Hùng Bảo, kẻ đồng lõa với Ngân Kiêu chính là ta, người ngươi bắn trúng cũng là ta… Trong Tê Vũ sơn trang, ta không hề phụng mệnh sư thúc đi do thám địa cung, đồng hành với ta, chính là Ngân Kiêu và Mạc Doãn…” Liêm Chiêu nghe xong, bình tĩnh mở miệng, nói: “Ta biết…” Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn. Trên vẻ mặt Liêm Chiêu, vẻ ôn nhu không mất, “Trong địa cung Tê Vũ sơn trang, lúc nhìn thấy giáp hộ thân trên người ngươi, ta đã biết…” “Ngươi biết…” Tiểu Tiểu ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, “Ngươi biết, mà còn…” “Ta đã nói rồi…” Liêm Chiêu nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Ta tha thứ cho ngươi.” Tiểu Tiểu giật mình tại chỗ, nói không nên lời. Liêm Chiêu cúi mắt, “Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi sẽ gặp ta nói hết những chuyện đó…” Trên mặt hắn có ý cười nhợt nhạt, “Tuy nhiên, ở trước mặt người nhà ta, một chữ cũng đừng nhắc đến… Cứ như vậy, lừa mãi cũng không sao.. Tiểu Tiểu không thể biết mấy chuyện này cũng sẽ được nói ra từ trong miệng hắn. Thành thật như hắn, vậy mà lại nói dối cha mẹ sao? “Ta…” Tiểu Tiểu cố gắng giữ vững thanh âm, nói, “Ta không phải người tốt…” Liêm Chiêu gật đầu, “Đúng là không phải.” Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nàng nhìn hắn, không dời mắt. Liêm Chiêu do dự một lát, nâng tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt nàng, “Có phải người tốt hay không, không sao cả. Ta không phải đã nói rồi sao, Ta nhận định ngươi. Toàn tâm toàn ý, cam tâm tình nguyện.” Hắn mỉm cười, nói, “Đêm đã khuya rồi, quay về ngủ đi…” Ấm áp, khiến Tiểu Tiểu run lên nhè nhẹ. Đột nhiên, nàng nâng tay, hất tay hắn ra, xoay người bỏ chạy. Liêm Chiêu cả kinh, chạy vài bước, giữ lại nàng. “Tiểu Tiểu…” Thanh âm của Tiểu Tiểu, vẫn run rẩy như cũ, “Ta không thể gả cho ngươi…” Liêm Chiêu bị phản ứng kịch liệt của nàng làm cho không biết nên hành động thế nào, “Tiểu Tiểu, rốt cục là ngươi làm sao vậy?” “Ta là đồ đệ của Quỷ Sư!” Lúc những lời này của Tiểu Tiểu bật ra, chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Giống như tất cả đều biến mất vậy… Tiểu Tiểu không dám nhìn hắn, chỉ cảm giác được, bàn tay đang lôi kéo nàng kia, dần dần dần dần nới ra… Tiểu Tiểu giật khỏi bàn tay kia, chạy khỏi hành lang, thả người bay lên nóc nhà, liều mạng chạy trốn. Nàng không dám quay đầu, không dám dừng bước, thậm chí ngay cả dũng khí nghe hắn trả lời cũng không có. Sợ hãi khó hiểu khiến nàng không thể suy nghĩ, cái lúc đó, nàng chỉ biết có một chuyện, trốn, nhất định phải trốn càng xa càng tốt. Sau đó coi tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng, hoàn toàn quên đi… Người trong Liêm phủ nghe thấy thanh âm tranh chấp, ào ào chạy ra. Lúc Liêm Doanh đuổi tới, liền thấy Liêm Chiêu đưa lưng về phía nàng, ngơ ngác nhìn nóc nhà. “Chiêu nhi? Xảy ra chuyện gì?” Nàng tiến lên một bước, hỏi. Liêm Chiêu không xoay người, chỉ lắc lắc đầu. Lúc này, Chu Thần Ngạn cũng sờ soạng đi tới, “Nghe thanh âm, là Tả cô nương?” Liêm Chiêu trầm mặc một lát, xoay người, “Dạ.” Liêm Doanh nhìn hắn, nhíu mi, “Cãi nhau?” Liêm Chiêu cũng không trả lời, mà giờ phút này, người đến càng ngày càng nhiều. Liêm Ích vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên người Liêm Chiêu, mở miệng nói: “Rốt cục là sao?” Liêm Chiêu ngước mắt, nói: “… Nàng tìm con, nói là có chuyện gấp phải đi. Con không đồng ý, liền cãi nhau.” “Chuyện gì mà gấp như vậy?” Liêm Doanh nói. “Đã trễ thế này, còn muốn đi, chắc là chuyện đại sự.” Liêm phu nhân mở miệng, “Chiêu nhi, con cũng nên thông cảm cho nàng mới đúng, sao lại cãi nhau chứ?” Liêm Chiêu trầm mặc. Liêm Ích nhìn bốn phía, nói: “Không có chuyện gì, mọi người đều về phòng đi.” Hắn đi đến bên người Liêm Chiêu, vỗ nhẹ bờ vai hắn, cái gì cũng không nói, rời đi. Đợi đến lúc mọi người rời đi hết. Liêm Chiêu vẫn đứng tại chỗ như cũ, trường cung trong tay, chậm rãi rời ra, rơi xuống… ……….. ~~~~~~~~~~~~~ Tiểu Tiểu càng chạy càng xa phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~ Phố Thượng Hải, giao giữa cửa biển và sông lớn. Sau khi chuyển đế đô về phía nam, triều đình càng chú trọng đến việc vận chuyển bằng đường thủy, càng biển này, cũng là nhờ ân đức thánh thượng, một cảnh phồn hoa. Hoàng hôn cuối ngày, Ôn Túc đứng trên cầu cảng, cau mày. Hôm nay, là kỳ hạn cuối cùng của hẹn ước năm ngày. Chỉ là, hắn đã đứng ở đây hai canh giờ, vẫn chứa thấy người hắn phải đợi đến. “Sư huynh.” Một bên, người đệ tử Đông Hải tên Lâm Chấp kia tiến lên, mở miệng nói, “Thuyền đã đến, còn muốn chờ sao? Có lẽ tiểu sư điệt…” Ôn Túc lạnh mặt, mở miệng: “Nàng sẽ đến.” Lâm Chấp ngậm miệng, ngoan ngoãn tránh ra, tiếp tục công việc thu xếp đồ đạc lên thuyền. Lông mày Ôn Túc vẫn không buông ra như cũ. Hắn thấp giọng tự nói, “… Không có khả năng…” Sắc trời dần tối, đám người dần dần tản đi. Vẻ mặt Ôn Túc càng thêm lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, xoay người, đi về phía bờ. “Sư huynh, huynh đi đâu?” Lâm Chấp thấy thế, chạy đuổi theo, hỏi. “Thần Tiễn Liêm gia.” Thanh âm của Ôn Túc vẫn lạnh băng như trước. Lâm Chấp không hiểu gì cả, đang định tiếp tục hỏi. Đột nhiên, đống cỏ khô phía trước hai người sụp xuống, cùng với đó là một thanh âm thê thảm. “A nha nha nha…” Ôn Túc và Lâm Chấp đều lui lại một bước, nhìn thiếu nữ đang trượt xuống cùng đám cỏ khô kia. “Tiểu Tiểu?” Trong thanh âm của Ôn Túc có chút kinh ngạc. Thiếu nữ kinh hô liên tục kia, đúng là Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đáng thương hề hề quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy có người gọi tên nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Ôn Túc, liền nhảy dựng lên, “Sư thúc!” Ôn Túc nhìn bộ dạng chật vật cỏ khô đầy người của nàng, nhíu mày nói: “Ngươi đến lúc nào?” Tiểu Tiểu nhặt cỏ khô trên tóc, nói: “Tối hôm qua…” “Tối hôm qua?” Ôn Túc nhìn đống cỏ khô kia. Tiểu Tiểu chú ý tới ánh mắt hắn, cười nói: “Ta chờ ngài chờ mệt, nghĩ ngủ một chút… Không ngờ…” Lâm Chấp nghe xong, bật cười. Tiểu Tiểu cười gượng, nhìn sắc mặt Ôn Túc. Ôn Túc lại xoay người đi, nói: “Xuất phát, về Đông Hải.” “Dạ, sư huynh.” Lâm Chấp đáp, lại quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, “Đi thôi, tiểu sư điệt.” Tiểu Tiểu gật gật đầu, nhìn chiếc thuyền lớn kia. Đông Hải… Là chân trời góc bể rồi nhỉ… Nàng đi mấy bước, đuổi kịp bước chân của Ôn Túc, chợt nghe Ôn Túc lạnh lùng mở miệng, nói: “Ta đã nói rồi mà, Liêm gia là trọng thần của triều đình, chắc chắn sẽ khinh thường xuất thân của ngươi… Ngươi và hắn vốn là người của hai thế giới, không có khả năng có kết quả…” Tiểu Tiểu ngẩn người. Nàng không khỏi nhớ đến mọi thứ ở Liêm gia. Đĩa trứng xào để trong một mâm toàn đồ ăn quý kia, chỉ sợ đã cho nàng ấm áp và bao dung lớn nhất mà nàng từng có. Nhớ tới, nam tử ôn nhuận như ngọc kia, mỉm cười nói với nàng: Cứ như vậy, lừa mãi cũng không sao… Một màn này thoáng hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng không thể kiềm lại, nở nụ cười. “Cười cái gì?” Ôn Túc có chút không vui, nhìn nàng, nói. Tiểu Tiểu liền ngẩng đầu, cười nói: “Sư thúc, là ngài thua nha…” Ôn Túc nhíu mày, hắn trầm mặc một lát, nói: “Vậy tại sao ngươi lại tới nơi này?” Tiểu Tiểu cất bước, nghiêng người, thụt lùi lại, “… Bởi vì, ta khinh thường bản thân mình…” Một khắc kia, nàng cười, dùng ngữ khí thành thật nhất nói chuyện. Bộ dạng nàng cười rộ lên, rất đẹp mắt. Ánh mắt cong cong, giống như trăng non vậy; khóe môi giơ lên, không quá cao cũng không quá thấp, là góc độ ôn nhu nhất. Trong tươi cười của nàng, vĩnh viễn mang theo ôn hòa và thỏa mãn, thậm chí, còn cả cảm kích. Giống như là, cho tới bây giờ, chưa từng phải chịu tổn thương bao giờ vậy… Lúc nhìn thấy nàng cười, Ôn Túc rũ mắt, hạ lông mi xuống, nói: “… Cho dù có ra sao, trở về là tốt rồi…” Tiểu Tiểu gật đầu, nói: “Ân, sư phụ…” Ôn Túc nghe thấy câu kia, mạnh mẽ nâng đầu. Mà một khắc kia, Tiểu Tiểu xoay người, nhẹ nhàng chạy lên thuyền. Ôn Túc nhìn bóng lưng nàng, thấp giọng nói: “… Ta không phải sư phụ ngươi…”