Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 15 : Một chuyện bí mật

Tiểu Tiểu nỗ lực chịu đựng thái độ kỳ quái của Thạch Nhạc Nhi trong buổi tiệc, sau đó vội vàng trở về phòng. Nàng dựa lưng vào cửa, cau mày. Trên bàn, sổ sách của nàng vẫn im lặng nằm ở đó. Cửu Hoàng thần khí. Loại đồ vật này cho dù là xuất hiện ở nơi nào, đều dẫn tới phân tranh. Lúc này Anh Hùng Bảo là nơi không nên lưu lại. Nhưng mà… Cửu Hoàng thần khí xuất hiện nhiều lần trong miệng sư phụ, rốt cục là cái thứ gì. Tại sao lại không thể tái hiện thiên hạ? Nếu biết được điều này, có phải sẽ biết ngay được là ai đã giết sư phụ hay không? Nàng chậm rãi đi đến trước bàn, nhẹ nhàng vỗ về sổ sách trên bàn. Sau đó, nhẹ nở nụ cười. “Sư phụ…” Nàng thấp giọng tự nói, “ Người luôn không mong muốn con đi tìm hung thủ có phải không?… Tiểu Tiểu hiểu rõ, Tiểu Tiểu nhất định sẽ không làm người lo lắng.” Nàng hít sâu một hơi, khép lại hết sổ nợ trên bàn. Sau đó, bước đến bên giường, nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Sư phụ từng nói, lúc nào không nghĩ ra được chuyện gì, thì đi ngủ đi. Ngủ dậy, nhất định sẽ có đáp án. Dần dần, trong lòng bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi ngủ, lúc vừa ngủ dậy, sắc trời đã tối. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào trước giường. Tiểu Tiểu nheo mắt, chậm rãi đứng dậy. Ngủ một giấc, khát nước không chịu nổi. Nhưng mà, ngay sau đó, nàng liền phun hết cả trà ra. Trên bàn, rõ ràng có đặt đồ ăn. Nàng lập tức lao tới cửa, hỏng bét! Tại sao nàng lại quên khóa của a a a a a… Nàng lập tức đẩy cửa ra, sau đó, đứng hình luôn. Liêm Chiêu an vị ngồi trên hành lang gấp khúc trước cửa phòng nàng, thấy nàng đi ra, hơi giật mình, vội vàng đứng lên. “Tả cô nương.” Hắn mở miệng, nói. Tiểu Tiểu cứng ngắc nói: “Liêm… Liêm đại hiệp… Ngươi, ngươi, ngươi làm gì ở đây?” Liêm Chiêu có chút xấu hổ, nói, “Không có gì… Tả cô nương, nơi này tuy là Anh Hùng Bảo, nhưng cô nương vẫn chỉ là một nữ tử độc thân, nên cẩn thận thì hơn.” Hắn cười cười, “Giờ đã không còn sớm, đi nghỉ ngơi sớm đi. Cáo từ.” Nghỉ ngơi sớm đi? Nàng vừa mới tỉnh ngủ a… Tiểu Tiểu nhìn hắn bước đi, thở dài. Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì. Câu “Cẩn thận thì hơn” kia chẳng lẽ là nói nàng quên không đóng cửa? Mà hắn thì vì thế mà ở bên ngoài trông giữ thay nàng? Thật hay giả?… Nàng không khỏi nở nụ cười, đầu năm nay, còn có người tốt như vậy? Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc nghĩ xem ai tốt ai xấu. Tiểu Tiểu nhìn bóng đêm, chính xác, thời gian đã không còn sớm. Nàng ngủ một giấc, đầu óc đã thật sự thanh tỉnh, mọi nghi ngờ chất chứa lúc trước cũng tan thành mây khói. Nàng xoay người trở về phòng, lấy sổ sách trên bàn bỏ vào trong lòng. Cầm lấy bọc hành lý và đàn tam huyền. Trước khi đi lại lấy mấy khối đồ ăn trên bàn, cho vào miệng. Quân tử phải biết tránh chỗ hiểm, đi! Nàng đi ra cửa, nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người nào, mới nhẹ chân nhẹ tay đóng lại cửa phòng, chuẩn bị rời đi. Nàng đi chưa được mấy bước, liền thấy dấu hiệu vẽ bằng đá trắng mình vẽ bữa trước. Vốn là định thuận tay trộm cái gì đó mang đi, ai ngờ, trời không thuận theo lòng người a. Chuyện tới nước này, nàng cũng chỉ đành nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích, an toàn là trên hết. Nàng vừa định cất bước, đột nhiên có tiếng người truyền đến. “Cô nương. Chúng ta thực sự có duyên.” Tiểu Tiểu cả kinh, vội quay đầu, liền thấy tên nam tử đã gây hấn với Hi Viễn tiêm chủ trong đại sảnh hôm nay. Tiểu Tiểu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói, “Đại, đại hiệp, chúng ta quen nhau sao?” Khóe miệng nam tử kia hơi gợi lên một chút tươi cười giảo hoạt, “Nhớ lần đầu tiên gặp mặt cô nương, cũng là ánh trăng như vậy. Cô nương, ngươi lại không ngủ được sao?” Tiểu Tiểu lập tức nhận ra, khó trách lại cảm thấy khẩu khí nói chuyện của hắn vô cùng quen thuộc, hóa ra, hắn là… “Ngân Kiêu?!” Tiểu Tiểu kinh hãi lui lại mấy bước. Thanh âm của nàng còn chưa hạ xuống, đã thấy vài đạo bạch quang đánh úp lại, tốc độ cực nhanh, khó lòng phòng bị. Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn mấy đạo ngân quang kia bay sát qua người, cả người đều cứng ngắc. Tôi Tuyết Ngân Mang. Châm cắm vào người, huyết mạch bị phong tỏa, máu trong cơ thể ngưng lại, vài ngày sau sẽ chết. Thiếu chút nữa, mệnh nàng vong (chết) dưới châm này rồi… Thật… Thật đáng sợ… Lúc này nàng “Bùm” một tiếng quỳ xuống, khóc nói, “Ngân đại gia, ngài đừng làm như vậy a. Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới còn phải nuôi con nhỏ tám tháng, còn có con gái chưa xuất giá…” Tiểu Tiểu nói được một nửa, liền tự vả vào miệng mình. Ông trời a, cứ cho là sư phụ quen dùng lời kịch này thì cũng không thể tùy tiện mà mượn dùng a. Mẹ già con nhỏ không nói, nhưng con gái chưa xuất giá, nàng làm sao có thể có a?! Ngân Kiêu lạnh lùng nhìn nàng, nhìn khiến nàng cảm thấy trái tim lạnh giá. “Ngân đại gia, ngài đại nhân đại lượng, ngài tha cho ta đi…” Tiểu Tiểu vừa khóc vừa nói, đáng thương vô cùng. Ngân Kiêu cười cười, “Ngươi yên tâm, nếu thật sự muốn giết ngươi, Tôi Tuyết Ngân Mang vừa rồi nhất định không bắn trật.” Hắn đi vòng một vòng quanh Tiểu Tiểu, “Lấy thân thủ của ngươi, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ có phải quá sớm hay không?” Tiểu Tiểu vừa gạt nước mắt, vừa nức nở nói, “Ngân đại gia, ngài võ công cái thế, tiểu nhân nào dám so với ngài a. Đại gia, ngài tha cho ta đi…” “Được, chỉ cần ngươi trả lời ta vài việc, ta nhất định sẽ thả ngươi đi.” Ngân Kiêu ngồi xuống, mở miệng nói. Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, “Được được, đại gia muốn hỏi cái gì?” Ánh mắt Ngân Kiêu khiến người ta rùng mình, “Làm sao ngươi có thể phân biệt được Thích thị danh binh?” Tiểu Tiểu vừa thu nước mắt lại, ngước mắt nhìn hắn. “Không chỉ có Tôi Tuyết Ngân Mang, binh khí thuộc sở hữu của Thích thị, ngươi đều có thể biết được tên. Rốt cục thân phận của ngươi là gì?!” Ngân Kiêu hỏi. “Ta? Ta là môn hạ của “Phá Phong Lưu”… Vô danh tiểu tốt…” Tiểu Tiểu rưng rưng nói. Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, Ngân Kiêu liền lấy ra mấy cây ngân châm sáng như tuyết. Tiểu Tiểu cứng đờ, “Đại… Đại gia… Tha mạng…” “Còn không nói thật?” Ngân Kiêu cười một chút, hỏi. Tiểu Tiểu cắn môi, tính toán nên trả lời thế nào cho phải. “Thích Hàm có quan hệ gì với ngươi?” Ngân Kiêu chất vấn nói. Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không có quan hệ gì…” “…” Ngân Kiêu đánh giá nàng một từ trên xuống dưới, “Chẳng lẽ, ngươi chính là người nhị công tử kia muốn tìm? !” Tiểu Tiểu quá sợ hãi, “Đại gia, oan uổng a… Tiểu nhân năm nay mới mười sáu, tuyệt đối không phải là người nhị công tử muốn tìm. Tiểu nhân có thể nhận biết đám binh khí này, chẳng qua là hồi nhỏ cơ duyên xảo hợp từng nhìn qua tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh thôi… Đại gia, điều nên nói tiểu nhân đều đã nói , ngài tha cho tiểu nhân đi…” Ngân Kiêu nhìn Tiểu Tiểu, vẻ mặt nàng tràn đầy sợ hãi, bộ dáng nói chuyện đáng thương vô cùng, thấy thế nào cũng không giống như là đang nói dối. “Thật sự?” Hắn hỏi. “Thật sự thật sự.” Tiểu Tiểu luôn miệng trả lời. “Vậy ngươi làm thế nào có ‘cơ duyên xảo hợp’ nhìn thấy tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh?” Ngân Kiêu lại hỏi. Tiểu Tiểu lúc này mới biết tập tranh ảnh tư liệu mà nàng từng xem qua kia có bao nhiêu quý giá. Tuy nhiên, sư phụ làm thế nào mà lại có tập tranh ảnh tư liệu kia? Trong chuyện đó, rốt cục là ẩn giấu cái gì? Nàng còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Ngân Kiêu đã có chút không kiên nhẫn , “Xem ra, ngươi chỉ trả lời cho có lệ với ta?” Tiểu Tiểu kinh hãi, “Tiểu nhân nào dám? Ngân đại gia, tiểu nhân thật sự chỉ là người đi ngang qua. Ngài tha cho tiểu nhân đi…” “Không dám? Xem qua tập tranh ảnh tư liệu còn chưa tính, ngươi còn nhớ rành mạch được hình ảnh của từng món binh khí, chẳng lẽ, ngươi còn muốn với ta, đây là ngươi thiên tư thông minh, đã gặp qua là không thể nào quên được?” Ngân Kiêu nói, “Ngươi không chỉ xem qua tập tranh ảnh tư liệu kia, mà là đã từng có được, đúng không?” Tiểu Tiểu sợ hãi nhìn hắn, không nói chuyện. “Tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh, chính là vật gia truyền của Thích thị. Người ngoài căn bản không thể động tay vào. Ngươi không có quan hệ với Thích thị, làm sao có thể có được?” Ngân Kiêu đứng lên, nhìn xuống Tả Tiểu Tiểu, “Trên suốt dọc đường, ngươi đi theo tiêu đội của Hành Phong tiêu cục, sau đó lại dựa vào thành Thái Bình tiến vào Anh Hùng Bảo, hiện tại vào canh giờ này lại đi lại chung quanh Bảo. Hiển nhiên là có mưu đồ bất chính. Cửu Hoàng thần khí, thử hỏi trong thiên hạ có ai không muốn. Mục tiêu của chúng ta, xem ra là giống nhau rồi.” Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Ông trời a, không cần đem mấy chuyện không hay ho nàng gặp đều nói thành nàng một tay an bày chứ? Về chuyện, Cửu Hoàng thần khí là chí bảo thiên hạ, nhưng mà, coi như người trong thiên hạ ai cũng muốn, cũng không thể nói là nàng cũng muốn chứ? Tả Tiểu Tiểu nàng còn chưa ngốc đến mức đi trêu chọc loại chuyện nóng phỏng tay này đâu. “Ngân đại gia… Ta không…” Tiểu Tiểu vừa định giải thích, đã thấy mấy bóng đen xẹt qua trên mái hiên. Ngân Kiêu xoay người, nhíu mày. Hắn vươn tay, nhanh chóng điểm huyệt vài huyệt đạo của Tiểu Tiểu, nói, “Chờ ta trở lại, lại hỏi ngươi.” Nói xong, hắn tung người nhảy lên, đuổi theo mấy hắc y nhân kia. Tiểu Tiểu quỳ gối tại chỗ, nhìn Ngân Kiêu đi xa, sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ đám bụi trên người. Nàng vươn tay, kéo vạt áo ra, nhìn miếng vải mềm lót bên trong, cười cười. Huyệt đạo quan trọng, đâu có dễ điểm như vậy! Sư phụ nói: Đi trong giang hồ, quan trọng nhất là phải chuẩn bị vẹn toàn. Huyệt đạo quan trọng trên người, phải bảo vệ cẩn thận. Tiểu Tiểu xoa xoa bả vai, thở dài. Tuy nhiên, nàng cũng quá xui xẻo đi. Xem ra để tránh xui xẻo, phải chăm chỉ đi miếu cúng bái một chút mới được. Nhìn canh giờ cũng không còn sớm, nàng không nghĩ nhiều nữa, xoay người nhảy lên nóc nhà. Nàng áp sát người xuống, dè dặt cẩn trọng bò sát trên nóc nhà. Nghĩ lại, mấy hắc y nhân vừa rồi, vì cái gì mà lại đến? Cũng là vì Cửu Hoàng thần khí sao? Nơi này là Anh Hùng Bảo đó nha, lá gan của bọn họ cũng quá lớn đó… Nàng đang miên man suy nghĩ, thình lình chạm vào làm rớt mất một miếng ngói. Nàng lập tức kêu meo meo vài tiếng, lẳng lặng nằm im, bất động. “Là mèo hoang…” Lúc này, từ khe hở của mái ngói, truyền ra tiếng nói chuyện. Tiểu Tiểu nheo mắt lại, nhìn về phía khe hở kia, thấy là Tịch phu nhân và Triệu Nhan. Tịch phu nhân ngồi ở bên cạnh bàn, nói, “Không ngờ, Mạc Doãn lại trở thành môn hạ của hắn. Còn dùng cả “Mẫn Yên” để kích động đám nhân sĩ giang hồ, ta sợ…” “Phu nhân yên tâm, Nhan nhi nhất định sẽ không để hắn được như ý.” Triệu Nhan nói. Tịch phu nhân thở dài, “Nhan nhi, hắn muốn tìm ngươi, bị ta ngăn trở như vậy, ngươi sẽ không trách ta chứ?” “Phu nhân, Nhan nhi phải tạ ơn ngài mới đúng.” Ngữ khí Triệu Nhan lạnh như băng, “Triệu Nhan ta, không phải chỉ dùng một kiện binh khí Thích thị là có thể đổi được. Hắn xem thường người trong thiên hạ, cho rằng mọi chuyện đều có thể giống như hắn nghĩ, quả thực là đáng chê cười!” “Nhan nhi, hắn dù sao cũng là cha ngươi, chẳng lẽ ngươi…” “Phu nhân. Ta họ Triệu.”Thanh âm Triệu Nhan lạnh như băng. Tiểu Tiểu nghe được mà ngây ngốc. Cha? “Hắn” trong miệng các nàng kia, chẳng lẽ là chỉ Thích Hàm? Triệu Nhan là nữ nhi Thích Hàm? Trên giang hồ chính xác từng có lời đồn, năm đó, Thích Hàm sau khi đổi được mỹ nhân Diễm Cơ, hai người thực sự có quan hệ vợ chồng. Mà không lâu sau, Diễm Cơ sinh ra một đứa trẻ. Nhưng mà, mười hai năm trước, Diễm Cơ cùng đứa nhỏ kia đột nhiên mất tích, từ đó tới nay không có tung tích. Có người nói, là Thích Hàm chán ghét Diễm Cơ, từ bỏ bọn họ. Cũng có người nói, là Diễm Cơ thủy tính dương hoa, chạy theo nam nhân khác. Lại có người nói, Diễm Cơ bị Thích Hàm tặng cho người khác, đứa nhỏ kia đã sớm vứt bỏ lâu rồi. Nếu là như thế này, Thích Hàm biết ngày sinh tháng đẻ của Triệu Nhan tuyệt đối không hề kỳ quái. Mà Mạc Doãn, thân là đệ tử của Thích Hàm, dùng Thích thị binh khí để tìm được Triệu Nhan, cũng không phải là chuyện khó hiểu. Trời ạ, đây, đây lại là cái tình huống gì a? Không, loại chuyện này, biết càng ít càng tốt. Càng biết nhiều bí mật, càng dễ chết sớm. Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu sợ run cả người, rón ra rón rén đi. Nàng còn chưa đi xa, đã thấy trong Anh Hùng Bảo đèn đuốc sang trưng, tiếng người ồn ào. Có vài đệ tử chạy tới, gõ cửa. Tịch phu nhân và Triệu Nhan đi ra. Đệ tử cuống quít nói, “Phu nhân. Trong Bảo có người xâm nhập, phu nhân không có việc gì chứ?” Tịch phu nhân lắc đầu, “Không có việc gì. Phương đường chủ và tam công tử đâu?” “Đã phái người đi báo rồi ạ.” “Ta và các ngươi đi xem sao.” Tịch phu nhân nói xong, liền dẫn Triệu Nhan, mang theo vài đệ tử cùng nhau rời đi. Tiểu Tiểu nhíu mày. Chẳng lẽ là đám hắc y nhân vừa rồi và Ngân Kiêu? Nhanh như vậy đã bị phát hiện, hiển nhiên là công phu luyện không tới nơi tới chốn a. Quên đi, không liên quan đến nàng, nhanh chuồn thôi. Nàng đang định rời đi, vừa ngước mắt lên liền thấy Nhạc Hoài Giang. “Tiểu Tiểu?!” Nhạc Hoài Giang kinh ngạc không thôi. “Tiểu Giang…” Tiểu Tiểu cứng ngắc cười cười, “Ngươi đang làm gì vậy?” Nhạc Hoài Giang ngồi xổm xuống, “Ta đi hỗ trợ điều tra đám nhân sĩ khả nghi. Sao ngươi lại nằm sấp ở chỗ này?” “Ta… Hóng gió…” Tiểu Tiểu cứng ngắc nói. “Hóng gió?” Nhạc Hoài Giang nghĩ nghĩ, “Nơi này rất nguy hiểm, đến đây, chúng ta tới đại sảnh thôi.” Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Xem ra, nàng vẫn không thể trốn đi được a…