Chuyện Xấu Nhiều Ma
Chương 103 : Không từ thủ đoạn
Trời cao biển rộng?
Nàng ngẩng đầu, nhìn nắng sớm đầy trời, trong lòng lại không có một tia vui sướng…
………
“Nha đầu, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Ngươi đứng ở đây làm cái gì?”
Bả vai bị người vỗ nhẹ một cái, thanh âm vui mừng của Ngân Kiêu vang lên vô cùng rõ ràng.
Tiểu Tiểu quay đầu, ngơ ngác nói không nên lời.
Ngân Kiêu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, hơi kinh hãi, không biết nên nói như thế nào.
Bên cạnh, Lí Ti cũng chạy đến, nhìn thấy tình hình này, lập tức ngước mắt nhìn con đường phía trước. Bốn phía chỉ còn lại tiếng chim chóc kêu vang, ánh mặt trời chói chang, không thấy bóng người. Nàng lập tức cười nói: “A, Tả cô nương, ở lại chỗ này rất nguy hiểm. Chúng ta đi hội họp với mọi người đi.”
Nàng nói xong, kéo tay Tiểu Tiểu, nhìn Ngân Kiêu nháy mắt một cái, cất bước đi.
Tiểu Tiểu đã không còn biết gì nữa, ngây ngốc để người ta lôi đi, cái gì cũng không nói.
……….
Khoảng chừng một khắc sau, ba người liền đi đến một sơn thôn tửu quán. Lão bản tửu quán trang điểm vô cùng xinh đẹp, ngồi ở cửa, vừa cắn hạt dưa, vừa ngắm cảnh. Đợi đến lúc nhìn thấy mấy người Ngân Kiêu, nàng vui vẻ ra mặt, ném hạt dưa đi, ngênh đón khách quan đi vào, nói là muốn mời mọi người vào uống chén rượu nhạt gì đó.
Ngân Kiêu và Lí Ti cũng không chối từ, trực tiếp đi vào.
Lão bản nương đi đến quầy sau của tửu quán, nâng tay. Chỉ thấy một vò rượu nặng hơn mười cân bị nàng không chút phí sức nâng lên. Dưới vò rượu, cũng không có gì lạ, nhưng thấy lão bản nương kia vươn tay đẩy một cái, tấm che trên đất hiện lên, lộ ra một địa đạo.
Ba người đi vào trong địa đạo, đi được một lát liền nhìn thấy một khoảng sáng rộng mở ở phía trước, có một động lớn khác. Dưới đó có một cái sân, ở giữa đào một hồ nước, trồng hoa sen, nuôi cá chép. Đèn cung đình treo bốn phía, chiếu khung cảnh xung quanh sáng như ban ngày. Bốn phía của sân, đặt rất nhiều vò rượu, hương rượu tràn ngập, thấm vào lòng người.
Những người bị giam trong địa lao của Thần Nông thế gia đều tụ lại trong sân này. Hoặc là chữa thương, hoặc là nói chuyện, tất cả đều là không khí thoải mái nhàn nhã.
Hạ Lan Kỳ Phong nằm nghiêng người trên sạp, bên cạnh là mỹ nhân vờn quanh, nói không hết được vẻ phong lưu.
Nhìn thấy đám Ngân Kiêu tiến vào, Hạ Lan Kỳ Phong đưa tay nhấc lên một chén rượu, nói: “Chúc mừng các ngươi đến chậm nhất.”
Ngân Kiêu bất mãn phản bác một câu: “Tiểu gia ta đây còn chưa muốn chạy đâu! Không phá tan mấy căn phòng ở đó, sao có thể tiêu trừ mối hận trong lòng?!”
Hạ Lan Kỳ Phong cười nói: “Đệ tử của Thần Nông thế gia đông đảo, cứu binh của triều định lại vừa đến, chúng ta đâu có phần thắng, thấy chuyển biến tốt thì nên thu tay lại mới là thượng sách.”
“Ta thấy ngươi già rồi, làm việc sợ đầu sợ đuôi.”
“Cái này gọi là dè dặt cẩn thận.”
“Không phải giống hệt nhau sao?”
Lí Ti thấy thế, cười thở dài, tiến lên hòa giải.
Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nghe náo nhiệt bên tai, lại cảm thấy lạnh lẽo.
“Cuối cùng ngươi cũng đã trở lại…” Đột nhiên, thanh âm Lạc Nguyên Thanh vang lên.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, chỉ thấy Lạc Nguyên Thanh bước nhanh đi đến trước mặt nàng.
“Nói kiểu gì sư thúc ngươi cũng không để ta vận công chữa thương giúp hắn.” Lạc Nguyên Thanh nhanh chóng cau mày, trong giọng nói vô cùng không vui, “Chẳng lẽ muốn ta cầu hắn sao?!”
Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã bị kéo đi.
Lạc Nguyên Thanh không nói hai lời, kéo nàng đi ra khỏi sân, quẹo vào một con đường nhỏ. Cuối con đường nhỏ, là một gian thạch thất, bên trong đặt một cái giường, hiển nhiên là dùng cho sinh hoạt hàng ngày.
Trong thạch thất có rất nhiều đệ tử Đông hải tụ tập, đứng đầu là Lâm Chấp.
Ôn Túc nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang thức.
Lâm Chấp thấy Lạc Nguyên Thanh và Tiểu Tiểu tiến vào, liền mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, ngươi đã đến là tốt rồi… Sư huynh, ta không quấy rầy huynh nghỉ ngơi nữa.”
Hắn nói xong, mang theo đám đệ tử rời đi, Lạc Nguyên Thanh cũng không nói gì, xoay người tránh đi.
Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn bọn họ rời đi, lập tức, quay đầu nhìn Ôn Túc.
Ôn Túc mở mắt, ngồi dậy, hắn nhìn Tiểu Tiểu, nhíu mày mở miệng, “Sao vậy, khóc thành như vậy?:
Tiểu Tiểu kinh hãi, vươn tay, dùng tay áo chà sát thật mạnh lên mặt.
Ôn Túc đang định bước xuống giường, chân khí trong cơ thể đột nhiên tán loạn một trận. Hắn thấp giọng hừ một tiếng, vươn tay chống lên mép giường, thân thể run rẩy.
Tiểu Tiểu thấy thế, đi qua, nói: “Sư thúc… Để Lạc cô nương giúp ngươi vận công lưu thông khí huyết đi.”
Ôn Túc bình ổn chân khí, ngước mắt nói: “Ta không muốn thiếu nợ nàng ta.”
Tiểu Tiểu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp dồn dập, không khỏi lo lắng, “Vất vả lắm ngươi mới…”
Ôn Túc lên tiếng cắt ngang lời nàng, “Tại sao lại cứu ta?”
Tiểu Tiểu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành ngơ ngác không nói chuyện.
“Thần Nông thế gia chịu ra tay tương trợ, Lạc Nguyên Thanh nói muốn giúp ta truyền chân khí… Tất cả những điều này, đều là ngươi làm đi…” Ôn Túc nói, “Ta, đáng giá sao?”
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, nói: “Sư thúc… Ngươi bị thương, không phải đều do ta làm hại hay sao?”
Ôn Túc trầm mặc.
Tiểu Tiểu cố gắng mỉm cười, nói: “Sư phụ ta nói, nợ cái gì nhất định phải trả. Sư thúc, nếu ngươi có thể để Lạc cô nương chữa thương cho ngươi, coi như ta đã công đức viên mãn.”
Ôn Túc mở miệng, “Ngươi không nợ ta cái gì…” Hắn do dự hồi lâu, mới mở miệng nói, “Quỷ Sưu là vì ta mà chết…”
Tiểu Tiểu nói: “Sư thúc, bằng công phu của ngươi, không thể giết được sư phụ ta…”
“Hắn là vì cứu ta mà chết…” Ôn Túc nói.
Nghe thấy câu đó, Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người.
“Ngày đó, ta và sư phụ vây công Quỷ Sư. Bằng công phu của hắn, muốn thoát thân cũng không khó.” Lúc Ôn Túc nói chuyện, trong thanh âm rõ ràng có hối hận khó nhận rõ, “Khi đó, sư phụ đột nhiên lại xuất chưởng đánh ta, ta căn bản không thể tưởng tượng được là Quỷ Sư sẽ ra tay cứu giúp. Nếu không phải bởi vậy, hắn nhất quyết sẽ không bị sư phụ đả thương…”
Tiểu Tiểu mơ hồ nhớ lại, ngày đó Ôn Tĩnh tấn công nàng và Ôn Túc, nàng từng dùng châm bức lui Ôn Tĩnh, lôi kéo Ôn Túc chạy trốn. Khi đó, Ôn Tĩnh có nói một câu: Giống nhau như đúc. Lúc đó, nàng cũng không hiểu rõ ý nghĩa của câu này, lúc này mới có thể tinh tường hiểu rõ.
Vậy câu nói cuối cùng “Đừng bao giờ làm người tốt” lúc lâm chung kia của sư phụ Hiện tại nghĩ lại, có khi đó không chỉ là lời khuyên, chính là… Tự giễu?
(Ôi! Đừng! Hỏng mất hình tượng cao cả của sư phụ rồi! =.=)
“Ngay từ đầu ta chính là con rối do sư phụ bồi dưỡng, cái gọi là tình phụ tử, cuối cùng vẫn là lừa mình dối người…” Ôn Túc nói, “Nếu như ta sớm thanh tỉnh, cũng không cần kéo ngươi vào. Thứ ta nợ thầy trò ngươi, đã không thể trả nổi. Hiện tại ngươi còn cứu ta, ngươi bảo ta nên làm thế nào đây?”
Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, đáp: “Sư thúc, ta không có chí hướng gì, chỉ biết mọi việc đều nghe theo sư phụ, liền nhất định không sai. Nếu sư phụ cứu ngươi, ta cứu ngươi cũng là đương nhiên thôi, không phải sao?”
Ôn Túc muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm mặc.
Tiểu Tiểu tự biết mình cũng đang phiền não, nàng cũng không còn sức an ủi, cố cười cười, mở miệng nói: “Sư thúc, sư phụ ta đã từng nói, người sống trên đời, nhất định phải biết nhận lỗi. Ta đi gọi Lạc cô nương vào đã.”
Nàng vừa định xoay người rời đi, tay lại bị kéo lại. Nàng kinh hãi, không kịp quay đầu, lại nghe hắn nói: “Theo ta đi…”
Tiểu Tiểu giật mình quay đầu, nhìn Ôn Túc.
Ngón tay Ôn Túc dần dần nắm chặt, thanh âm nói chuyện cũng trầm xuống, “Có thể sống được bao lâu, ta không quan tâm. Thị phi giang hồ, chứa nhiều ân oán, ta đã mệt mỏi… Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta cùng nhau đi khỏi nơi này, tìm một nơi không ai biết được chúng ta là ai. Trời cao biển rộng, tự do tự tại…”
Tiểu Tiểu nghe đến mấy câu này, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên không ngừng vang lên lời Liêm Chiêu đã nói: Trời cao biển rộng, không ai khóa được tự do của nàng…
Trời cao biển rộng, tự do tự tại… Thứ nàng muốn, thật sự là nó sao?
Ôn Túc chờ nàng trả lời, lại thấy nàng từ đầu tới cuối đều trầm mặc, trong mắt cũng dần dần có ánh nước hiện lên, lã chã chực khóc. Hắn không tự giác chậm rãi buông tay, nghiêng đầu đi.
Lúc này Tiểu Tiểu mới phản ứng lại, lại vẫn không biết trả lời như thế nào. Nàng cúi đầu, ngơ ngác đứng.
Trầm mặc đè nén không khí.
“Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Khi thanh âm giống như tiếng thở dài vang lên, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy như được đại xá. Nàng cúi đầu lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Túc ngước mắt, nhìn nàng rời đi, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ sâu nặng. Hắn nâng tay, khẽ xoa trán, khép hai mắt lại, bình ổn lại nỗi lòng bản thân.
Đột nhiên, có tiếng bước chân tới gần. Hắn ngẩng đầu, đã thấy Lạc Nguyên Thanh đứng ở bên giường, nhíu mày nhìn hắn.
Ôn Túc nhìn nàng một cái, không nói một lời.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Lạc Nguyên Thanh mở miệng, hỏi.
Ôn Túc nhíu mày, “Có quan hệ gì với ngươi đâu?”
Lạc Nguyên Thanh nhẹ thở dài một hơi, nói: “Ôn Túc, ta và ngươi cũng đã quen biết sáu năm, ngươi là dạng người gì, ta hiểu rất rõ. Ngươi là đệ tử chân truyền của Đông Hải, trong đám người cùng thế hệ, luận võ công hay mưu trí, không ai bằng ngươi. Đông Hải và Nam Hải nhiều lần giao thủ, cũng chứng tỏ dũng mãnh của ngươi. Cơ nghiệp Đông Hải, ngươi cũng có phần…”
“Ngươi nói những chuyện này để làm gì…” Ôn Túc có chút mệt mỏi mở miệng.
“Cái tên ‘Trọng Âm Song Đao’ này, ở trên giang hồ cũng có phân lượng. Ngươi cho rằng có thể bỏ xuống tất cả?” Lạc Nguyên Thanh tiến lên một bước, nói, “Ôn Tĩnh đã bỏ lại Đông Hải, cùng bọn người Nhật Bản hợp tác. Ngươi thật sự có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp do mình xây dựng lên bị phá tan trong tay dám hải khấu đó sao?”
“Đủ.” Ôn Túc quát nhẹ một tiếng, “Ta muốn làm thế nào là chuyện của ta.”
Lạc Nguyên Thanh giận giữ nói: “Ngươi cho rằng mọi việc đơn giản vậy sao? Người trên giang hồ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Triều đình sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi xem, nếu không phải nể mặt sư điệt kia của ngươi, Ngân Kiêu và Lí Ti đã muốn lấy mạng ngươi từ lâu rồi! Trên giang hồ, nếu không chết, thì không thể buông tay, đạo lý này chẳng lẽ người không hiểu?”
“Đông Hải tan vỡ, không phải là điều ngươi vẫn luôn kỳ vọng hay sao? Sinh tử của ta, cũng có quan hệ gì đến ngươi đâu?” Ôn Túc nói.
Lạc Nguyên Thanh câm lặng một khắc, nói: “Ôn Túc, trong lòng ngươi hiểu rõ, Đông Hải và Nam Hải có hải vực rộng lớn, tuy có tranh đấu, nhưng nghiêm túc mà nói, không ai nuốt nổi ai. Hiện tại, các đảo Đông Hải bị người Nhật Bản chiếm cứ, chính là uy hiếp đối với Nam Hải ta. Lúc trước, ta hạ độc, đúng là có vi phạm đạo nghĩa giang hồ, nếu ngươi vì thế mà chết, có thể tổn hại đến thanh danh của Nam Hải ta.” Nàng cẩn thận nói xong, dừng lại một chút, nói, “Ôn Túc, ta sẽ làm một giao dịch với ngươi…”
Ôn Túc trầm mặc, cũng không trả lời.
“Chúng ta kết minh, trao đổi hai nửa ‘Huyền Nguyệt Tâm Kinh’. Ta trợ ngươi đoạt lại Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo. Sau khi xong việc, ngươi đưa cho ta sáu đảo, mở ra tuyến đường an toàn đi vào Đông Hải.” Lạc Nguyên Thanh một hơi nói xong, “Đây là ta làm ăn thua lỗ, có làm hay không, tùy vào ngươi.”
Lạc Nguyên Thanh nói xong, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Ôn Túc cúi đầu, nhìn hai tay mình, cuối cùng không biết có nên nắm chặt lại hay không…
…….
~~~~~~~~~~~ Hiện tại Tiểu Tiểu đang cực kỳ rối rắm phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~
Tiểu Tiểu đi ra khỏi thạch thất, chỉ thấy người trong sân đã tụ lại một chỗ, đang thương thảo gì đó.
Hạ Lan Kỳ Phong vẫn nằm nghiêng người trên sạp như trước, đứng trước mặt hắn, là Ba Kích Thiên và đám đệ tử Thần Nông.
Ngữ khí của Hạ Lan Kỳ Phong rất thản nhiên, nói: “Ba trưởng lão không cần khách khí. Khúc phường ta mặc dù không phải cái danh môn chính phái gì, nhưng cũng không chấp nhận được hạng người đùa bỡn mạng người như vậy. Hiện tại, Thần Nông thế gia cùng với Thần Tiêu phái thông đồng làm bậy, lại còn liên thủ với triều đình. Nếu ta vội vàng tiến đánh, không khác gì lấy trứng chọi đá.”
“Ta đã nói rồi, đây là ngươi sợ đầu sợ đuôi.” Ngân Kiêu kinh thường, nói, “Ta đã dùng bồ câu đưa tin, thông tri cho nhân mã của ‘Tụ Phong trại’ chạy đến. Bà mối cũng đã triệu tập người của Huyền Linh Đạo tiến vào. Mọi người hợp lực, còn sợ không thu phục được Thần Nông thế gia hay sao?”
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, “Giang hồ tranh đấu, nhân mã như vậy tất nhiên là đủ. Tuy nhiên, ngươi đừng quên, binh mã Liêm gia cũng sắp đến. Đối địch với quân đội triều đình, cũng không đơn giản như vậy…” Khi hắn nói chuyện, nhìn thoáng qua Lâm Chấp, “Nhìn kết cục của Đông Hải không phải đã quá rõ ràng hay sao .”
Lâm Chấp nghe vậy, nhíu mi, “Ngày đó Đông Hải đã quá coi thường địch nhân…”
“Nói tóm lại,” Hạ Lan Kỳ Phong đứng dậy, nói, “Nếu muốn đối kháng với Liêm gia, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức. Dù sao Liêm gia cũng là quan viên triều đình, chuyện giang hồ không liên quan gì đến Cửu Hoàng thần khí, hẳn là sẽ không nhúng tay quá sâu. Chúng ta có thể mượn điểm này, tránh đi mũi nhọn là Liêm gia.”
Ba Kích Thiên thoáng suy nghĩ, nói: “Ý của phường chủ là muốn khiến cho Liêm gia không thể xuất binh.”
“Đúng.” Hạ Lan Kỳ Phong gật đầu, “Hạ Lan có một kế, chỉ là, cần Ba trưởng lão tương trợ.”
Ba Kích Thiên nhíu mày, “Hiện thời ta đã thua dưới tay Thạch Mật, sao có thể trở thành người giúp đỡ.”
Hạ Lan Kỳ Phong cười nói: “Ba trưởng lão chỉ cần nói cho ta biết ‘Thiên Quan’ ở đâu là được.”
“Thiên Quan?” Ba Kích Thiên nhíu mày.
Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, khuyên nhủ: “ ‘Thiên Quan’ vốn là thánh vật của Thần Nông. Ta biết thỉnh cầu này có chút ép buộc làm khó người khác, nhưng vật ấy Thạch Mật nhất định phải có. Nếu có thể biến nó thành mồi câu, nhất định có thể dụ rắn ra khỏi hang. Huống hồ, tranh đoạt ‘Thiên Quan’ chỉ là việc nhà của Thần Nông, Liêm gia cũng không thể tự tiện điều động quân đội nhúng tay vào việc này. Đến lúc đó, chúng ta sắp đặt mai phục, đem đám người Thạch Mật kia bắt gọn, Thần Nông tự nhiên sẽ thua phục trong túi chúng ta.”
Ba Kích Thiên nghe xong, nói: “Phường chủ hiểu lầm rồi. Tuy rằng ‘Thiên Quan’ là thánh vật của Thần Nông, nhưng nếu có thể lấy nó để tru diệt phản đồ của phái, sao ta có thể tiếc rẻ. Chỉ là, chỗ cất chứa ‘Thiên Quan’ có thiết lập nhiều cơ quan, ít người có khả năng đặt chân vào. Cho dù ta nói địa điểm kia ra, muốn mai phục, chỉ sợ…”
Lời này vừa nói ra, Hạ Lan Kỳ Phong liền nở nụ cười, “Trưởng lão lo lắng nhiều rồi.” Hắn vươn tay, tay trái kéo Ngân kiêu, tay phải kéo Thẩm Diên, nói, “Hai vị này, một vị là cường đạo Ngân Kiêu chuyên vào nhà cướp của, suốt ngày ra vào nơi hung hiểm, cũng có huyết thống với bộ tộc trộm mộ ‘Tụ Phong’. Mà vị này, là thiên hạ đệ nhất công tượng, đại tiểu thư của Tê Vũ sơn trang. Cơ quan mật đạo trên đời này, dưới con mắt của Tê Vũ sơn trang, cũng chỉ là trò đùa. Có hai người này, cơ quan xung quanh ‘Thiên Quan’ cũng không đủ làm chúng ta sợ hãi.”
Ngân Kiêu và Thẩm Diên nhìn nhau, trong biểu tình đều có một phần xấu hổ.
Ba Kích Thiên nhìn hai người kia, nở nụ cười, “Được. Nếu phường chủ tự tin như vậy, ta liền bạo gan thử một lần.”
Mọi người đạt được nhận thức chung, ý chí chiến đấu lập tức dâng cao.
Tiểu Tiểu đứng từ xa nhìn, trong lòng lại vẫn một mảnh mờ mịt như trước. Nàng đi đến một góc, ôm đầu gối ngồi xuống, vùi đầu vào.
“Tiểu Tiểu, ngươi ở trong này làm gì vậy?” Thanh âm của Diệp Ly vô cùng khoan khoái. Nàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiểu, giơ bánh bao trong tay lên, nói, “Có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn nàng, “Diệp Ly sư tỷ…”
“Ân! Chờ mãi mới thấy ngươi về, ta còn tưởng là ngươi bị bắt lại rồi chứ. Đúng rồi, ân công của ngươi đâu?” Diệp Ly ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tiểu, hỏi.
Tiểu Tiểu nghe thấy vấn đề này, lại vùi đầu xuống.
Diệp Ly cắn một miếng bánh bao, tự biết mình đã nói sai, liền hỏi sang chuyện khác, nói: “Tiểu Tiểu a, ngươi thật sự có biện kháp khiến cho Thần Nông có thể ra tay tương trợ, cứng rắn kéo được sư bá Ôn Túc từ quỷ môn quan trở về. Lại nói tiếp, sư bá Ôn Túc này đại nạn không chết nhất định có hạnh phúc cuối đời a. Bọn tỷ muội trong khúc phường nói với ta, sau khi triều đình vây diệt Đông Hải, Ôn Tĩnh liền rời đi. Hiện tại Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo chia năm xẻ bảy, một vài đảo nhỏ phía Đông Bắc còn bị người Nhật Bản chiếm mất. Lúc trước, phường chủ tới Đông Hải cứu được không ít đệ tử may mắn sống sót. Hiện tại, bọn họ đều muốn tập hợp lại, phục hưng môn phái, đang định đề cử Ôn Túc làm tân đảo chủ đấy!” Diệp Ly quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, “Ngươi nói có kỳ quái hay không, Ôn Túc rõ ràng là tâm phúc của Ôn Tĩnh, ngày đó cũng là cũng nhau mất tích. Vậy mà đệ tử Đông Hải lại cứ muốn đưa hắn lên làm thủ lĩnh, thật sự là nghĩ thế nào cũng không hiểu…”
“Sư huynh không phải là loại tiểu nhân ti bỉ như Ôn Tĩnh!” Lâm Chấp không biết từ đâu chui ra, bổ vào một câu.
Diệp Ly liền phát hoảng, “Oa, ngươi kích động như vậy làm gì?”
Lâm Chấp cau mày, nói: “Sư huynh đã sớm bất mãn với tác phong làm việc của Ôn Tĩnh. Nếu không vì sao ngày đó lại hạ thủ lưu tình, để ta sống được đến hôm nay? Ôn Tĩnh lại hạ độc thủ như vậy với sư huynh, càng có thể chứng minh, bọn họ không phải là đồng bọn. Lúc này, đệ tử Đông Hải phân tán khắp nơi, chỉ có duy nhất sư huynh mới có khả năng tập hợp lại mọi người, trọng trấn Đông Hải!”
Diệp Ly nhìn hắn, “Ai, làm sao ngươi biết Ôn Túc sư bá ‘thủ hạ lưu tình’? Có thể là hắn không cẩn thận đánh trật thì sao?”
“Ngươi cũng từng là đệ tử của Đông Hải, tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của ngươi, nói chuyện tôn kính một chút có được không?” Lâm Chấp bất mãn.
Diệp Ly tiếp tục ăn bánh bao, mơ hồ không rõ nói: “Ngươi cũng nói là ‘từng’ a.”
Lâm Chấp bắt đầu bất mãn. Hai người cứ thế, không ai nhường ai đấu võ mồm.
Tiểu Tiểu thức thời xê dịch vị trí sang một bên. Thần Nông thế gia, Thiên Quan, Đông Hải, khúc phường, Tụ Phong trại, Huyền Linh Đạo… Tất cả những thứ này, rơi vào trong tai nàng, sao lại xa lạ và xa xôi đến thế.
Nàng quay đầu, nhìn hồ sen trong viện, cuộc sống của mấy con cá trong ao kia thật an nhàn. Nơi này là phòng được xây dưới đất, không có ngày tháng, có thể trồng được hoa sen, nhất định không hề dễ dàng. Mấy con cá ở trong cái hồ nhỏ xíu này, nói vậy cũng rất vất vả… Tương vong cho giang hồ, rốt cục vẫn là tốt nhất… Đạo lý này, nàng đã biết từ rất lâu rất lâu trước kia rồi mà. Khoảng cách giữa bọn họ, cuối cùng vẫn là càng ngày càng xa, rồi cũng sẽ biến thành “Trời cao biển rộng”…
Chỉ là, đã biết, vì sao không đi? Vì sao không có cách nào đáp ứng Ôn Túc? Không phải luôn muốn chạy trốn sao? Giang hồ cũng được, ân oán cũng được, chạy đi thật xa, quên hết tất cả, trở lại làm con người tự do tự tại ngày nào… Nhưng mà, từ khi nào thì bắt đầu, từ khi nàng muốn chạy, lại cứ muốn quay đầu lại vậy?
“Đến vực thèm cá, không bằng lui để đan lưới*.” thanh âm của Lí Ti vang lên trên đỉnh đầu.
(*: Ý là có nguyện vọng mà không thực hiện được, thì thà lùi một bước để tiến hai bước)
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn nàng.
“A nha, ta chỉ thuận miệng nói thôi, không có thâm ý gì cả…” Lí Ti cầm quạt đàn hương phe phẩy, cười nói, “Ai, nơi này cũng chỉ có mình ta là người cô đơn.”
“A?” Tiểu Tiểu không hiểu.
“Nhìn xem, đều đã có đôi có cặp…” Lí Ti dùng quạt đàn hương, chỉ chỉ Diệp Ly và Lâm Chấp, tiện đà cố ý vô tình chỉ hướng về phía Ngân Kiêu và Thẩm Diên đang đứng ở trong viện.
Tiểu Tiểu nhìn theo, nghi hoặc nói: “Tề đại ca và ngươi không phải một đôi sao?”
Lí Ti lập tức bật cười, “Giống sao?” Nàng khép lại cây quạt, nói, “Trước kia ta cũng cảm thấy như thế…”
Lí Ti đột nhiên thay đổi âm điệu, trong giọng nói lại không hề có chút trêu tức.
“Ngươi thấy bộ dạng của ta thế nào?” Lí Ti mỉm cười, hỏi.
Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát một phen. Lí Ti mặc y phục đỏ, màu đó càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, vô cùng xinh đẹp tươi trẻ. Hai mắt nàng trong suốt, khóe mắt khẽ nhếch, khí chất tỏa ra, dụ hoặc khôn cùng. Khi cười cũng có một đôi lúm đồng tiền, càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Ánh mắt Tiểu Tiểu di chuyển xuống dưới, chỉ thấy dáng người Lí Ti thướt tha, gầy béo vừa đủ. Người luyện võ, mặc dù thân thể kiều mị, lại không hề có cảm giác nhu nhược.
“Lí cô nương là mĩ nhân vạn người có một.” Tiểu Tiểu trả lời chi tiết.
Lí Ti mím môi cười, “Nói đúng lắm. Nam nhân lấy lòng xu nịnh, ta đã nhìn quen rồi. Trước kia, ta chỉ hỏi bọn nam nhân có thể vì ta mà làm cái gì, nếu không làm được, ta liền vứt bỏ, cũng không có nửa phần tiếc nuối. Tuy nhiên, có một ngày, ta lại đặt một người ở lại trong lòng, lại nghĩ, ta có thể vì hắn mà làm được cái gì…”
Lí Li ngước mắt, nhìn Ngân Kiêu và Thẩm Diên, “Hiện tại, thứ hắn muốn, cho dù thế nào ta cũng đều không làm được. Như vậy mà còn không buông tay, thì thật buồn cười…” Nàng nở nụ cười, “Nữ hài tử da mặt mỏng, không thể chịu được người ta cười vào mặt mình a!”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, cũng bật cười, “Lí cô nương thật sự rộng rãi.”
Lí Ti lắc đầu, trong giọng nói có một tia ngạo nghễ, “Ta không hề rộng rãi, chỉ là, ta đã làm hết sức. Cho dù kết quả như thế nào, chỉ cần làm hết sức, thì sẽ không bao giờ hối hận.”
Một khắc kia, Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy chân trời rộng mở, sáng bừng lên. Bởi vì chưa bao giờ tận lực, cho nên sẽ tiếc nuối.
Từ đầu đến cuối, những việc nàng làm, không phải tình thế bức bách thì cũng chính là sai sót ngẫu nhiên. Nàng chưa bao giờ cam tâm tình nguyện làm một việc gì đó. Đạo gia có cái gọi là: Thuận theo tự nhiên. Mà nàng cũng chỉ đứng tại chỗ chờ đợi mà thôi. Chờ người khác làm chút gì đó, chờ người khác buông tha cái gì đó, chờ đợi một kết cục tốt nhất…
Thật lâu trước kia, không phải nàng cũng đã từng lĩnh ngộ được điều này rồi sao? Hạ quyết tâm sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, muốn làm gì thì sẽ không bao giờ buông bỏ… Tại sao, quanh quẩn một vòng, nàng lại quên mất vậy?
Khi đó, không phải là nàng đã có lựa chọn rồi sao? Vì hắn làm chút gì đó, mà không phải là chờ hắn làm chút gì đó cho mình…
Tiểu Tiểu “Xoẹt” một cái đứng lên từ trên đất, nhìn đám người trước mặt.
Lí Ti bị nàng làm cho phát hoảng, “Tả cô nương, sao vậy?”
Tiểu Tiểu cũng không trả lời. Yêu hận tình thù, chứa nhiều ân oán, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn rõ. Nói thực ra, trắng đen thị phi, chính tà đúng sai, nàng cũng đâu có hiểu được. Chỉ là, sai thì thế nào? Mà đúng thì thế nào? Nàng chỉ là một tiểu nhân vật, nàng làm cái gì, có thể xoay đổi được vận mệnh của ai? Nàng đứng ở bên nào, có thể có năng lực gì khuấy đảo giang hồ đây?
Nàng sải bước đi tới, thanh thanh cổ họng, la lớn: “Ta muốn quy thuận triều đình! ! !”
Tất cả mọi người trong viện bị tiếng la của nàng làm cho phát hoảng. Hạ Lan Kỳ Phong còn giật mình tới mức đang uống rượu liền phun ra.
Chung quang một mảnh trầm mặc, hơn nửa ngày không có người phản ứng lại.
Tiểu Tiểu vươn tay, vẫy vẫy, nói: “Cứ thế nhé, ta đi đây!”
Nàng nói xong, dưới chân như được bôi mỡ, bay nhanh ra cửa.
Người trong viện vẫn thất thần như trước.
Một lúc lâu sau, có một thanh âm vang lên: “Ách… Nếu nàng đem chuyện ‘Thiên Quan’ tiết lộ ra ngoài, thì phải làm sao bây giờ?”
Trong nháy mắt, người trong viện liền khôi phục lại.
“Thật sự là không chơi được với tiểu cô nãi nãi này. Ai chạy theo bắt nàng trở về đi?” Hạ Lan Kỳ Phong bất đắc dĩ mở miệng.
“Nha đầu chết tiệt kia! Lại dám chơi ta, gia nhập triều đình! ! !” Ngân Kiêu nghiến răng nghiến lợi, kéo tay áo lên, sau đó lập tức chạy ra bên ngoài đuổi theo.
“Nữ tử thiện biến* kia…” Ba Kích Thiên vô cùng nghiêm túc, nói.
(* Thiện biến: Lương thiện + Biến hóa)
“A, các ngươi đừng trừng a, không liên quan gì đến nô gia!” Lí Ti vô tội biện bạch.
“Rốt cục Tiểu Tiểu cũng thông suốt. Ta thay Liêm gia công tử cao hứng a!” Diệp Ly mang theo cảm động, nói.
“Hãy bớt sàm ngôn đi! Còn không đuổi theo!”
………
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta biết mọi người muốn đánh ta… Ta thật ngoan… Cho nên… Mời… Tự nhiên…
Ta biết trong bảy ngày này, có rất nhiều độc gải đại nhân chờ thực sự vất vả, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy cái phúc lợi mà ta nói ở đâu… Quẫn… Ta nói mọi người này, đó là bởi vì ta xem xét lại, phát hiện ta không có cách nào khiến hạt sen* và Tiểu Tiểu ở lại bên nhau ngay… Quẫn… Mà trong bảy ngày này, có vô số người nói với ta: Hay là chọn Ôn Túc đi… (Trong đó bao gồm bạn bè vô cùng BH của ta: Nguyệt, cùng với mấy vị lãnh đạo ở văn phòng cách vách… Quẫn) … Áp lực a, rất là áp lực a! ! !
(Bây giờ thì bạn đoán được hạt sen là ai rồi chứ. Còn lí do gọi là thế thì thỉnh đọc các chương sau.)
Nhóm đồng chí, trong bảy ngày này, ta thống khổ suy nghĩ, làm thế nào để khiến hạt sen và Tiểu Tiểu ở cùng nhau, đồng thời suy xét, làm thế nào để làm được như lời đã nói “Chương tiếp theo có phúc lợi” ở chương này… Quẫn, nhưng mà, cuối cùng cuối cùng thì, ta vẫn không thể làm được… Quả thật bi kịch…
Hơn nữa, chương này phi thường cặn bã, khiến ta rơi lệ đầy mặt, không lời chống đỡ…
Hiện tại, ở trước mặt ta có hai vấn đề: Thứ nhất, kịch tình phô diễn quá lớn, thu không lại được. Thứ hai, tư duy có hạn, cại cứ cố gắng ghép lại, vì muốn tác hợp lại một đôi.
Nhưng mà, ta lớn lên chính là Hồ Ly, cho nên, ta đã có chuẩn bị tốt như sau: Thứ nhất, khiêm tốn nhận ý kiến phê bình, cảm kích nhận mọi người đánh trượt, ta có chết cũng không đổi cách suy nghĩ! Nhìn một chương này, mọi người đã biết quyết tâm cỏ ta có bao nhiêu kiên định rồi chứ! (Quần chúng: Cái loại quyết tâm không ra gì này, sớm buông tha đi, hỗn đản!) Khụ khụ khụ… Cái kia, cuối cùng… Cái đầu và cái đuối đều đã bị đặt trước… Mọi người muốn đánh muốn giết, thì chọn chỗ khác đi…
Bốn chân chổng vó ngã xuống đất nhận trừng phạt đi… 555555…
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
19 chương
12 chương
60 chương
109 chương
11 chương
5 chương