Chuyên viên uốn nắn tam quan

Chương 20 : Học sinh chuyển trường

Lời của giáo sư vừa rơi xuống, một thiếu niên xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào. Cậu không cao, rất gầy, nhưng trên gương mặt vẫn còn mang theo nét mập mạp non mềm trẻ con, đôi mắt mèo tròn tròn vẫn còn mag sự ngây thơ, bờ môi tái nhợt mang theo ba phần ý cười trời sinh, làm người ta vừa nhìn đã sinh ra thiện cảm trong lòng. Thẩm Không chống đỡ cằm, hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm thiếu niên đứng trên bục giảng, hỏi trong lòng: “Đây là nhân vật chính của quyển sách này à?” Âm thanh cơ học khô khan của hệ thống vang lên trong đầu: “Đúng, ngài có cần phổ cập khoa học cốt truyện liên quan đến nhân vật chính không?” Chỉ thấy thiếu niên lộ ra một nụ cười mỉm tỏa nắng với các học sinh trong phòng học, phảng phất trong đôi mắt cong cong có chứa mật ong vậy, ngay cả giọng nói cũng vừa mềm vừa ngọt: “Chào mọi người, tớ gọi Diệp Cảnh Hoan, là học sinh chuyển trường mới đến, hy vọng có thể hòa đồng với mọi người.” Thẩm Không nheo mắt lại, trả lời trong đầu: “Nói một chút coi?” “Diệp Cảnh Hoan là con riêng nhà họ Diệp ở thành phố A. Năm 17 tuổi cậu ấy theo mẹ đến thành phố này, đồng thời chuyển vào lớp Hàn Lệ. Cậu ấy dùng sự ấm áp và ánh Mặt Trời của mình hòa tan băng cứng mặc cảm tự ti do khuyết tật trong lòng Hàn Lệ. Nửa năm sau, vì mẹ bất ngờ qua đời nên Diệp Cảnh Hoan bị mang về nhà họ Diệp, nhưng tại thân phận con riêng nên lại chịu khinh thường và tẩy chay. Cậu vừa thành niên là tức giận đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Diệp ngay, thi đậu khoa tiếng Trung của Đại học F, bớt ăn bớt mặc làm đủ mọi việc để nuôi sống bản thân. Cũng vào khoảng thời gian này, Diệp Cảnh Hoan nhờ ngoại hình xuất sắc nên được tinh thám phát hiện, tiến vào thế giới giải trí.” [ Tinh thám: Người chuyên săn tìm ngôi sao tiềm năng. ] Thẩm Không bình luận đúng trọng tâm: “Rất chăm chỉ.” Thầy giáo Địa Trung Hải trên bục giảng mang theo nụ cười xán lạn trên mặt đi đầu vỗ tay, cả lớp cũng vô cùng hưng phấn vì học sinh chuyển trường có giá trị nhan sắc cao xuất hiện, vừa vỗ tay vừa châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận. Thầy giáo xếp chỗ Diệp Cảnh Hoan bên cửa sổ thứ hai từ dưới đếm lên, ngay trước bàn Hàn Lệ. Thẩm Không nâng tay chống má, quay đầu đưa mắt nhìn Diệp Cảnh Hoan đeo cặp sách đang nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi, hơi nheo mắt lại, hỏi trong đầu: “Đúng rồi, mày còn nhớ cách chữa trị dịu dàng mà mày nói với tao không?” Hệ thống đột nhiên cảnh giác: “Cậu lại đang đánh ý đồ xấu gì?” “Tao nào có?” Thẩm Không vô tội nháy mắt mấy cái, tiếp tục nói: “Tao chỉ muốn, cậu ấy lẽ ra có thể giúp ủ ấm và chữa trị nhân vật mục tiêu, vậy tao cần gì phải lấy cái gì nhiệt tình hòa tan băng cứng chứ?” Như vậy là anh có thể tập trung tinh lực để rèn luyện nhân vật mục tiêu đối phó với thế giới tàn khốc này. Phân công hợp tác, hoàn hảo. Hệ thống nhịn rồi nhẫn, rốt cục vẫn không nhịn được mở miệng: “… Cậu còn nói cậu không lãn công tiêu cực à??” Giờ đây Diệp Cảnh Hoan đã tự giới thiệu xong xuôi, đang đi từ trên bục giảng xuống. Cặp sách to trên lưng lắc lư theo động tác của cậu, không cẩn thận đụng ngã đống sách xếp rải rác trên bàn Thẩm Không, vài cuốn sách rơi ào ào xuống đất. Cậu vội vàng xoay người lại, vừa nhỏ giọng xin lỗi vừa bối rối dọn dẹp sách rơi trên mặt đất. Thẩm Không cúi người xuống, nhận lấy sách vở trong tay của cậu, nở nụ cười: “Không sao.” Diệp Cảnh Hoan đỏ mặt, lại nhỏ giọng nói vài tiếng xin lỗi rồi mới đứng dậy, bước nhanh tới chỗ của mình ngồi xuống. Thẩm Không chống cằm, ánh mắt đuổi theo bước chân của Diệp Cảnh Hoan, trong cặp mắt hơi nheo lại hiện vẻ khó lường. Khóc nhạc dạo ngắn không quan trọng lắm này không hề ảnh hưởng đến làn sóng dậy lên vì học sinh chuyển trường. Sắc mặt Hàn Lệ ngồi hàng cuối cùng bình tĩnh như là hoàn toàn không bị tiếng ồn quanh người ảnh hưởng. Thân hình hắn nửa chếch, ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng di chuyển bút không nhanh không chậm, ánh mặt trời chói mắt bắn từ rèm cửa sổ che kín, in bóng hàng mi xuống gò má tái nhợt, bờ môi mỏng đến mức gần như sắc bén giương thành đường nét vô cảm hờ hững. Hàn Lệ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm thiếu niên hơi cong tấm lưng thon gầy cách đó không xa, nhẹ cong khóe môi, cùng với tầm mắt dừng lại trên người học sinh chuyển trường của anh. “Cạch.” Bút rời tay, chuyển động lạch cạch lạch cạch trên mặt bàn, cuối cùng ngừng lại ở khe hở trên bàn. Hàn Lệ rũ mắt, nhìn cái bút kia, con ngươi sâu thẳm trầm tích lệ khí nhàn nhạt. Tiếng chuông tan học vang lên. Hàn Lệ cầm lấy mấy quyển sách luyện tập đặt trong bàn từ lâu rồi đứng dậy. Hắn chưa đi được mấy bước đã bị một giọng nói ấm áp gọi lại: “… Bạn học, cậu không sao chứ?” Hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy học sinh chuyển trường kia ngồi trên ghế, đôi mắt mèo tròn tròn lo âu nhìn chăm chú vào hắn, đáy mắt không hề che giấu sự chân thành, gương mặt thanh tú và xinh đẹp phảng phất phát sáng dưới ánh mặt trời, như là cho dù hắn có làm ra nhiều hành vi lỗ mãng cũng có thể được tha thứ một cách dễ dàng. Hàn Lệ hơi mất kiên nhẫn nhướn mày, lạnh lùng liếc cậu một cái, không hề trả lời, chỉ khập khễnh tiếp tục đi về phía trước. Diệp Cảnh Hoan khó xử, cậu rất ít khi bị người ta không nhìn thẳng như vậy, không khỏi ấm ức. Bạn cùng bàn ngồi bên cạnh cậu thấy tâm trạng cậu khác thường bèn qua hỏi: “Sao thế?” Diệp Cảnh Hoan hơi bồn chồn lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Hàn Lệ, cắn cắn môi theo bản năng: “Cậu ấy… có phải không thích tớ lắm?” Cô bạn cùng bàn bị vẻ mặt của cậu làm lòng yêu dễ thương lan tràn bèn vội vàng lắc đầu: “Không không không, làm sao có thể chứ. Hàn Lệ không giống thế đâu, hắn đối xử với ai cũng là thái độ này, không phải cố ý nhằm vào cậu, cậu đừng để trong lòng mà.” Diệp Cảnh Hoan ngẩn người: “… Không giống thế?” Bạn cùng bàn giả vờ thần bí hạ thấp giọng, nói: “Thật ra tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi. Hình như hắn có bối cảnh rất sâu, bình thường không hay đến trường học nhưng thành tích học tập chưa bao giờ kém luôn. Tớ thấy trong lớp có rất nhiều người, thậm chí cả giáo viên cũng hơi sợ hắn. Đúng là trông đẹp trai thật, rất nhiều cô gái từng thầm mến hắn nhưng không mấy ai thật sự dám đi tìm hắn tỏ tình. Điều đáng tiếc duy nhất là chân hắn…” “Chân?” Tính tò mò của Diệp Cảnh Hoan bị khơi lên, hỏi tới. Bạn cùng bàn nhún nhún vai, nói: “Đúng đấy, hắn bị què một chân. Cụ thể do đâu tớ cũng không biết, hình như là hắn bị khi còn bé.” Diệp Cảnh Hoan nhíu mày, hơi áy náy. Hóa ra là vừa nãy mình chọc vào nỗi đau của người ta, cho nên mới… Xem ra cần phải tìm thời gian nói lời xin lỗi mới được. — Cậu âm thầm hạ quyết tâm. Thẩm Không ngồi ở chỗ mình đang buồn ngủ. Anh chống cùi chỏ lên trên bàn, rũ nửa mắt mất tập trung nhìn chằm chằm sách mở trên mặt bàn, lười biếng ngáp một cái. Đúng lúc này, mấy quyển sách luyện tập xếp chồng gọn gàng bị đẩy vào trước mắt anh một cách nhẹ nhàng. Thẩm Không nhấc mắt nhìn về phía bên cạnh. Chỉ thấy Hàn Lệ đang đứng cạnh chỗ ngồi của anh, cụp mắt nhìn chằm chằm anh, ấn nhẹ đầu ngón tay vào quyển sách luyện tập, mỉm cười hiền lành: “Cậu kiểm tra một chút đi?” Thẩm Không đưa tay tùy ý lật qua lật lại, chỉ thấy trên giấy sách luyện tập trước còn trống không đã bị lít nha lít nhít chữ, thậm chí còn nghiêm túc bắt chước chữ Trình Thần. Tốt bất ngờ. “Hôm nay sau giờ học tôi tới nhà cậu tìm cậu nhé?” Thẩm Không buồn ngủ ngáp một cái, hơi nheo mắt lại, khép sách luyện tập vào, trả lời ngắn gọn: “Được.” Hàn Lệ xoay người muốn chạy, nhưng trước khi cất bước đột nhiên nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ dừng lại. Hắn do dự một lát, sau đó châm chước mở miệng hỏi: “Đúng rồi… Cậu cảm thấy học sinh chuyển trường mới đến như thế nào?” Thẩm Không ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Hàn Lệ đứng bên bàn mình, thấy hắn có vẻ hơi xấu hổ, còn quay mặt đi tránh ánh mắt của mình. Đam Mỹ Hài Anh cảm khái với hệ thống ở trong lòng: “Hóa ra quán tính cốt truyện thật sự mạnh mẽ như thế, dù mới nhìn thấy lần đầu tiên cũng có thể gây nên sự chú ý như vậy, ghê gớm ghê gớm.” Hệ thống trả lời: “Đúng là tuyến thế giới sẽ có chức năng tự chữa trị và tự sửa lại.” Thẩm Không cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định giúp hắn một hai cái: “Rất tốt, tính cách rất tốt.” Gương mặt Hàn Lệ đột nhiên âm trầm trong nháy mắt rồi khôi phục bình thường trước khi Thẩm Không nhìn sang. Hắn nở nụ cười, thoáng rũ mắt che khuất lệ khí và sương lạnh không thể kìm nén được đang dâng lên, nhỏ nhẹ trả lời dịu dàng: “Như vậy à, tôi hiểu rồi.”