Christie băn khoăn không hiểu tại sao những nhân viên ở bệnh viện Harrison lại có thể dễ cáu kỉnh đến vậy. Tuy nhiên cô nhất quyết không để mấy mụ già đó đuổi mình ra ngoài. Cô muốn thăm James, cho dù có thế nào đi nữa.
“Cô không thể đi qua cánh cửa đó và nếu cô còn ương bướng”, người phụ nữ nói, “tôi sẽ gọi bảo vệ”.
“Bà cứ việc”. Christie đã kịp có hai hay ba phút định hình xem James ở đâu trước khi bà gọi-bảo-vệ kia túm được cô và đẩy ra ngoài.
Nhưng ngay lúc cô định phóng qua cánh cửa hai chiều đó thì James bước ra.
Khuôn mặt anh thật thảm hại - một mắt sưng húp đến nổi không mở được ra, xương cổ anh cũng tím bầm dập còn môi thì sưng vù. Cánh tay anh được băng bó và treo lên.
“James!”. Cô cuống quít kêu tên anh. Trong thoáng chốc, Christie tưởng mình sẽ ngất xỉu mất. Quá sợ hãi, nước mắt cô đã lưng tròng. Cô không phải là người yếu đuối và mau nước mắt, nhưng lúc này đây cô không thể kìm được những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
“Ôi, James...”.
“Đừng động vào anh”, anh thều thào khi cô lao về phía anh. “Anh bị gãy hai xương sườn và nếu em ôm anh thì anh chết mất”.
Mắt cô chớp dồn để cố ngăn dòng nước mắt, nhưng vô ích, nước mắt vẫn lã chã rơi xuống. “Để em giúp anh”, cô nài nỉ.
Anh miễn cưỡng để cô chạm vào. “Cẩn thận đấy”.
“Vâng, vâng dĩ nhiên rồi”. Cô quàng tay qua eo anh và dìu anh ra ngoài.
Cuối cùng thì mưa cũng đã tạnh. Họ từ từ rảo bước cạnh nhau tới chỗ cô đỗ xe.
“Bác sỹ có kê thuốc cho anh không?”.
“Có, trong túi anh. Để chữa vết thương. Bây giờ điều anh cần nhất là nghĩ ngơi”.
“Và một bát súp gà”, cô thêm vào. Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra lúc này. “Em sẽ mua thuốc theo đơn cho anh và cả một bát súp gà nữa”.
Cô đã chuẩn bị nghe những lời cảm ơn khách sáo từ James. Việc anh chấp nhận sự có mặt và giúp đỡ của cô ở đây đã nói cho cô biết anh đang đau đớn đến mức nào.
Cho dù anh không kêu nhưng rõ ràng là việc đi bộ ra bãi xe cũng dường như quá sức với anh. Khi cô mở cánh cửa và dìu anh vào trong trông anh hoàn toàn xanh xao và kiệt sức. Christie đi vòng ra cửa trước và leo lên ghế tài xế.
“Có lẽ anh nên gọi tắc-xi về”, anh thì thầm.
“Em đang ở đây”. Cô tra khóa vào ổ rồi âu yếm nhìn anh. “Em nên gọi cho Bobby và Teri”, cô nói, nhưng em không có điện thoại di động”.
“Anh đã nói với họ vài phút trước rồi”, James nói. “Anh dùng điện thoại công cộng trong bệnh viện”.
Cô gật đầu.
“Anh ấy nói với em rằng cảnh sát vừa tìm lại được chiếc xe. Nó bị bỏ lại trên đường ray tàu hỏa”.
Cô vào số một cách thận trọng và quan sát xem mọi sự chấn động có làm anh nhăn nhó vì đau không. “Em sẽ đi thật chậm”.
Giữa đường, cô lại bật khóc, những giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt.
Cô tự cảm thấy ngạc nhiên khi thấy rằng việc chứng kiến anh trong tình trạng này lại có thể có tác động mạnh đến mình như vậy Những ngày qua, cô phải tự nhủ hàng chục lần rằng anh là một sự phiền toái, nhưng cô cũng tự nhận thấy thực ra cô đang dối lòng mình. Cô đã phải lòng James. Phải lòng một cách sâu sắc. Ngay khi cô đến nhà, Bobby và Teri vội vã chạy ra để xem James thế nào.
“Anh ấy bị thương rất nặng”, Christie nói với giọng nghiêm trọng. Anh chị đừng lại gần, anh ấy bị gãy xương sườn”.
“Ôi James”. Teri cũng bật khóc. “James, ở lại chỗ chúng tôi nhé? Về nhà anh phải trèo qua lên bậc thềm rất cao. Ở đây có phòng cho khách ở dưới nhà và...”.
“Không”, anh khăng khăng. “Không. Tôi tự xoay sở được”.
Christie biết anh khách khí và muốn được riêng tư nên mới từ chối lời đề nghị của Teri, cô hiểu điều đó nhưng cô không thể nhìn anh chịu đựng đau đớn như vậy.
“Anh sẽ bắt Vladimir phải trả giá cho việc này”, Bobby rít lên qua kẽ răng.
Hai tay anh chống vào hông đầy tức giận.
Christie nâng tay James và ngước nhìn Bobby. “Nếu anh cần giúp gì, cứ gọi em”. Cô bừng bừng tức giận và nhấn mạnh từng từ.
“Chị có thể giúp gì được không?”. Teri hỏi Bobby.
Christie lấy đơn thuốc trong túi ra. “Chị mua thuốc theo đơn này và thêm bốn hộp súp gà nữa”. Cô đã nhìn thấy cửa hàng rau quả quảng cáo mua bốn hộp chỉ mất ba đô la; vốn lớn lên trong cảnh nghèo khó nên cô lập tức ghi chú ngay điều đó.
“Anh sẽ đi cùng em”. Bobby vừa nói vừa đi theo Teri.
“Em sẽ đưa anh về phòng”, Christie vừa nói vừa nâng khuỷu tay James và nhẹ nhàng dìu anh qua những bậc thềm dẫn vào phòng anh nằm trên ga-ra.
“Anh đỡ rồi. Cảm ơn em”, anh nói khi họ vừa đi hết bậc thang đầu tiên.
“Anh đừng nói thế”. Christie chưa bị từ chối, và anh chắc hẳn cũng ý thức được điều đó bởi vì anh đã chịu để cô giúp vô điều kiện. Quá đáng, cô nghĩ, anh thật bướng bỉnh khi từ chối ở lại nhà Teri. Họ leo lên thang từng bậc một, và mỗi bậc là một lần anh nhăn nhó. Khi họ lên đến bậc trên cùng thì tay Christie đã vòng qua eo của anh còn anh thì dựa hoàn toàn vào cô rồi. Cửa không khóa và như cô đã tưởng tượng, căn phòng của anh khá bừa bộn. Anh chỉ về phía giường và cô đỡ anh đi về phía đó. Anh ngồi xuống khẽ đến nỗi chiếc chăn không hề nhúc nhích.
“Anh ổn rồi”, anh nhắc lại, chắc chắn hơn lần trước.
“Em...”. Christie miễn cưỡng rời đi.
“Anh không muốn làm phiền em nữa”.
“Anh thật sự nghĩ thế sao?”. Cô hỏi để chắc chắn rằng vết thương không còn làm anh quá đau đớn nữa.
Anh không ngẩng lên đáp lại ánh nhìn của cô. “Em đã nói anh là một cái áo cũ”.
“Thì sao? Anh là vậy mà”.
“Và em không muốn dính dáng gì đến anh”, anh nhắc lại chuyện cũ. “Em nói vậy... trong lần cuối cùng anh đưa em về nhà...”.
“Em đã nói vậy sao?”. Cô không thể nhớ được là mình đã nói thế, mặc dù cô nhớ răng trong tranh luận, cô có gọi anh là “kẻ quấn chân” và “quá bảo thủ”.
“Em đã yêu cầu - lặp đi lặp lại - rằng anh đừng đưa em về nhà nữa”.
Cô không thấy việc này quá trầm trọng. “Em có thể tự lái xe, anh biết mà”.
Anh vẫn không buông tha. “Và rằng em có thể tự chăm sóc mình”.
“Phải”, cô nói, chống tay vào hông. “Chúng ta đều là những người có khả năng tự bảo vệ mình chứ? Giờ thì leo lên giường và em sẽ giúp anh”.
“Rồi em sẽ đi?”.
Cô ngập ngừng. “Vâng”.
“Tốt”. Anh hất đầu và lầm bầm, “Xin mời ra khỏi phòng”.
Tức giận, cô lao ra khỏi phòng một cách vô thức và đóng sầm cửa lại. Rồi cô đứng sang một bên và chờ đợi. Cô thấy anh khẽ rên lên tới hai lần, cô gần như muốn lao vào, nhưng cô lại đứng im vì biết mình sẽ không được anh chào đón.
Sau khi thấy anh đã yên vị trên giường, cô mới cất bước. Nếu anh không muốn cô ở gần thì cô cũng sẽ không quấy rầy anh nữa. Sau hai ba phút im lặng, cô hỏi. “Em vào được chứ?”.
“Nếu em muốn”.
“Em muốn”. Cô xoay nắm cửa và từ từ hé ra, cô thấy anh đã mặc đồ ngủ. Rõ ràng anh đã tự tháo băng đeo tay, rồi tự mặc lại. Chắc chắn là rất đau. Anh xứng đáng là cái áo cũ, là kẻ cúng đầu - điều đó chả có gì là quá đáng.
Cô lật chăn, xếp lại gối rồi buộc anh phải nằm nghỉ. Anh thả người xuống giường, nghiến răng mà nhắm nghiền mắt. Christie cắn môi, cố kìm nén tiếng khóc chực bật ra. “Em có thể làm gì thêm nữa không?”, cô hỏi khi thấy anh đã nằm yên.
“Hãy để anh một mình”.
“Được”. Nhưng thay vì bước đi, cô cúi xuống hôn lên trán anh. “Chúc ngủ ngon James”. Khi anh nhăn mặt, cô thì thầm. “Đừng lo. Em sẽ đi ngay đây”. Cô không nói rõ ra là Em sẽ quay lại. Nhưng anh cũng sẽ nhận ra điều đó ngay thôi.
Rồi cô rời căn phòng, bước xuống những bậc thang. Ba mươi phút sau cô quay lại sau khi đã tạt qua tiệm rau quả mở cửa cả đêm. Teri đi ra đón cô.
“Anh ấy đang ngủ”. Teri nói.
“Thế thì tốt”.
“Bobby và chị đã mua thuốc và súp. Chị đã cho anh ấy uống viên thuốc đầu tiên, nhưng anh ấy không chịu ăn gì cả”. Cô đi cùng Christie tới chân cầu thang dẫn lên phòng anh. “Rõ ràng anh ấy đã chống lại khi những... những kẻ đểu cáng kia tấn công anh ấy và Rachel”.
“Và kết quả là thế này đây”, Christie nói.
“Chị đã nhầm về anh ấy”, Teri thú nhận. “Chị cứ tưởng nếu có chuyện tương tự xảy ra, chị mới phải là người bảo vệ anh ấy”.
Mãi đến lúc này, Christie mới chia sẻ với những nhận định của Teri.
“Anh ấy cũng làm em ngạc nhiên”.
“Em mang đến cho anh ấy à?”. Teri vừa hỏi vừa chỉ vào vật trên tay cô.
“Vâng, cho dù anh ấy không muốn em ở đây”.
“Em chắc chứ?”.
“Anh ấy bảo em đi, nên em đi. Em sẽ để mấy thứ ở trên gác”.
“Hãy ghé qua chỗ chị khi nào em xong xuôi”.
Christie gật đầu. Lúc này đã quá nửa đêm, nhưng cô không thể ngủ nổi.
Christie ngồi dậy. Cô leo lên bậc thang và hết sức nhẹ nhàng lẻn vào phòng James. Ánh trăng mờ mờ soi đường cho cô nhón bước vào phòng ngủ của anh.
Rồi, rất khẽ khàng, cô đặt một cành hoa hồng lên chiếc gối trống bên cạnh James.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
19 chương
32 chương
22 chương
6 chương