Teri có thể thấy được có điều gì đó khiến Rachel không vui. Ngày thứ sáu nào tiệm Get Nailed cũng luôn luôn sôi động. Và dù rất bận, hai người vẫn luôn cố sắp xếp công việc để ăn trưa cùng nhau. Tuy nhiên, hôm nay Rachel lấy cớ là cô không đói.
“Ý cậu là sao, cậu không đói ư?”. Teri bắt bẻ. “Chắc cậu đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm. Không điều gì có thể khiến cậu chán ăn như thế này”.
Rachel thậm chí không buồn nhếch mép cười.
Mặc cho Teri ra sức gặng hỏi về chuyến đi tới Pitsburgh, Rachel không chịu hé lấy nửa lời. Do vậy, việc nhắc đến Bruce hay Jolene còn khó hơn nữa.
Nếu đúng như Teri đoán thì những gì khiến bạn cô bận tâm chính là sự đấu tranh tư tưởng giữa Nate và Bruce. Nate đã không giấu giếm những dự định của mình. Và Bruce xuất hiện.
Teri muốn thúc đẩy người đàn ông đó để anh ta hành động, hay làm việc gì đó để níu kéo trước khi anh ta mất Rachel mãi mãi. Nếu để xảy ra điều đó, thì anh ta sẽ trở thành chàng ngốc với chính lỗi lầm do mình gây ra. Còn với Rachel... Teri không biết nên nghĩ thế nào. Cô không nghi ngờ việc Rachel yêu Nate, nhưng theo Teri nghĩ, Rachel còn yêu Bruce hơn.
Vài tuần trước, khi Rachel gọi, hoang mang vì Bruce hôn mình, cô đã kể như thể đó là lần đầu tiên họ hôn nhau. Thực ra, Bruce đã hôn Rachel từ lâu trước đó.
Cho dù đó là nụ hôn cuối cùng thì nó vẫn mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Rõ ràng Rachel đã bị sốc. Và đó chính là do Bruce gây ra.
Lần duy nhất Rachel nhắc đến Bruce là khi kể với Teri anh ấy tức tối như thế nào khi đón cô ở sân bay. Theo Rachel, anh không nên đội sự khó chịu lên cô khi cô vừa mới chân ướt chân ráo trở về như vậy.
Lúc bốn giờ, Teri có ca làm, nhưng vì quá bận chăm sóc Rachel và lo lắng cho bạn nên cô đã làm hơi chậm. Khi James tới lúc năm giờ mười lăm để đưa cô về, cô vẫn còn nửa tiếng nữa mới xong việc.
“Tôi sẽ đợi”, James - vị thần kiên nhẫn trấn an Teri. Anh nhìn dáo dác quanh tiệm làm đẹp. “Có lẽ tôi nên đợi ngoài xe thì hơn. Nhân tiện cô nhớ mang theo ô khi ra xe vì trời sắp nổi bão”.
Rachel đã xong công việc ca tối. “Hẹn gặp mọi người ngày mai nhé”, cô nói và giơ tay chào khi bước ra cửa.
“Cuối tuần này cậu làm gì?”. Teri nói với ra.
Rachel nhún vai. “Chẳng có gì. Bây giờ tớ phải lấy xe trong ga-ra phố Harbor. Tớ thay dầu xe. Sau đó, tớ sẽ về nhà và ngâm mình trong nước nóng”.
“James có thể đưa cậu đi”, Teri mời mọc. Chắc chắn anh chẳng làm gì trên ô tô ngoài việc đọc sách.Và việc đưa Rachel về cũng chỉ mất chút ít thời gian. Khi anh quay lại, Teri đã xong xuôi.
“Không sao, sẽ ổn thôi mà”, Rachel vừa nói vừa lắc đầu. “Tập thể dục một chút sẽ giúp tớ thấy khá hơn”.
“Nhưng trời sắp mưa rồi”! Tại sao phải chịu ướt khi James sẵn sàng giúp cậu? Anh ấy đưa cậu về thì có ảnh hưởng gì đâu?”.
“Tôi rất sẵn lòng, cô Rachel”, James nói một cách lịch thiệp.
Rachel mỉm cười. “Cảm ơn anh. Vậy thì tôi đồng ý”.
“Tớ rất cảm ơn”, Rachel tiếp tục nói. “Cậu đúng là người bạn tốt, Teri.
Người bạn tốt nhất của tớ”.
Giọng Rachel thống thiết đến nỗi Teri chỉ muốn ôm chặt lấy bạn mình.
“Này, nếu cậu muốn nói chuyện hay bất cứ điều gì, cứ gọi cho tớ nhé”.
Rachel mỉm cười đầy vẻ cảm động. “Cảm ơn cậu, tớ sẽ gọi. Tối nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Không hẳn. Tối nay Christie sẽ đến và bọn tớ rủ nhau xem Grease”. Đó là buổi ca kịch họ yêu thích từ hồi còn bé. Họ thuộc hết các bài hát và còn hát theo. Họ sẽ mua bắp rang bơ và sau đó sẽ ăn kem, loại đặc biệt nhất. Đó sẽ là buổi tối đáng nhớ của hai chị em cô.
Nghe đến tên em gái Teri, ánh mắt James bỗng dịu lại. Mối quan hệ của họ có vẻ đang giậm chân tại chỗ; có lẽ đã có chuyện xảy ra vì Christie cứ khăng khăng đòi tự lái xe về.
“Nhưng cuối tuần này thì tớ rỗi”. Teri nói.
“Được. Mình sẽ hẹn nhau nhé. Tớ sẽ gọi cậu”.
“Cậu nhớ gọi nhé”, Teri nói với tất cả lòng mong muốn được giúp bạn bằng mọi cách. Giai đoạn đầu trong mối quan hệ với Bobby, Rachel đã từng là một người cực kỳ tự tin, thận trọng, nhạy cảm và can đảm. Lúc này, Teri muốn làm một việc hương tự với bạn mình. Cô quay mặt đi và ước mình có thêm vài phút nữa để trò chuyện. Đây là lần đầu tiên Rachel cởi mở với cô trong suốt cả ngày.
“Sáng mai tớ sẽ gọi cậu”, Rachel nói và ngó qua cánh cửa cửa hàng trông ra bãi để xe.
James đứng cạnh ô tô, sẵn sàng với cây dù sẵn trong tay. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và trở tối nhanh chóng.
Teri quay lại tiệm làm đẹp. Cô đã hoàn thành ca làm của bà Dawsin và đang đợi James.
Thế nhưng đã ba mươi phút trôi qua mà anh vẫn chưa quay trở lại. Khi cô gọi vào di động của Rachel, chỉ có hộp thư thoại trả lời. James cũng không nhấc máy. Cô thử gọi về nhà Rachel. Cũng không khá hơn.
Không biết phải làm gì, Teri gọi cho em gái. “Em qua cửa hàng với chị được không?”.
“James đâu?”. Christie hỏi ngay lập tức.
“Chị không biết. Anh ấy đưa Rachel về ga-ra để lấy xe, nhưng vẫn chưa quay lại”.
“Chị đã gọi vào di động của anh ấy chưa?”.
“Anh ta không trả lời, Rachel cũng vậy”.
Christie ngập ngừng. “Chuyện này hơi kỳ quặc phải không?”.
“Đúng thế”. Còn hơn cả kỳ quặc. Thậm chí còn đáng lo ngại.
“Vậy em có đến hay không?”. Teri hỏi. Cô dự định sẽ gọi một chiếc tắc-xi để vê nhà. Có lẽ Bobby đã bắt đầu lo lắng.
“Em sẽ đến ngay trong năm phút”.
“Cảm ơn”, cô thở phào. Bobby muốn cô thôi việc và những rắc rối kiểu này sẽ càng làm cho mọi việc rắc rối hơn. Cô không biết James và Rachel đi đâu và cũng không giải thích được tại sao họ lại không nghe máy. Chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó, cô tự nhủ và cố gắng không để mình quá căng thẳng.
Em gái cô xuất hiện với chiếc xe cà tàng và rỉ dầu. Nghiêng người qua, cô phải cố hết sức mới mở được cánh cửa. Teri nhẹ nhàng bước vào trong xe.
“Chị đã liên lạc được với James chưa?”. Christie hỏi trước cả câu chào chị.
Teri giấu một nụ cười. “Chưa”.
“Em cá là anh ấy đang ở nhà rồi”, Christie phỏng đoán. “Chắc anh ấy quên qua đón chị”.
Nhưng Teri không tin diều đó. James là một điển hình về tinh thần trách nhiệm; anh ta chưa bao giờ xao lãng nhiệm vụ. Mặc dù cô cố gắng không lo lắng, nhưng cô bắt đầu cảm thấy không yên. Christie im lặng một cách bất thường trong suốt quãng đường về.
“Liệu hai người đó có vấn đề tình cảm gì không nhỉ?”, em gái cô bật ra khi họ vừa vào đại lộ Seaside.
“Cái gì?”.
“Chị biết mà”.
“James có vấn đề với Rachel, ý em là vậy sao?”.
“Thế chị nghĩ em đang nói về ai chứ?”. Christie hỏi giật giọng.
“Không đời nào”. Nếu James thích một ai đó, thì Teri nghĩ rằng đó chính là cô em gái của mình.
Ngay khi họ đánh xe vào nhà, cánh cửa mở tưng và Bobby lao ra trong làn mưa lạnh đang xối xả. Anh vội dìu cô ra khỏi xe, rồi ôm lấy cô. Xiết chặt. Hai tay anh nắm chặt sau lưng cô và hơi thở gấp gáp hổn hển.
Chắc chắn có chuyện gì đó rất không ổn đã xảy ra. Trước đây anh cũng đã lo lắng về cô nhưng chưa bao giờ anh lại xử sự như thế này.
“Bobby, Bobby, có chuyện gì vậy?”.
Khi vào đến nhà, nước mưa đã ngấm vào tận trong da thịt họ, tóc cũng ướt sũng, nước mưa chảy ròng ròng trên khuôn mặt. Anh bắt đầu lắp bắp, từng từ cuống cuống, rời rạc.
Trước khi anh kịp nói hết, thì xe cảnh sát đã tấp vào trong sân, đèn chiếu lia lịa. Troy Davis bước ra khỏi xe và bốn người cùng đi vào trong nhà.
“Vậy là mọi chuyện đều ổn chứ?”. Troy vừa nói vừa nhìn Teri. “Cô ổn chứ?”.
“Tất nhiên. Chồng tôi gọi anh à?”. Mọi việc thật quá sức tưởng tượng. Cô chỉ mới về muộn có một giờ đồng hồ.
“Bắt cóc”, Bobby nói.
“Anh đang nói gì thế?”. Christie nhìn hết người này đến người khác.
“Hắn nói hắn đã bắt được em”, Bobby nói, mắt anh mở to pha lẫn vẻ sững sờ và nhẹ nhõm. “Hắn không nói hẳn như vậy, nhưng hắn có hàm ý đó”.
“Ai?”. Troy Davis hỏi gấp gáp.
“Vladimir”.
“James!”. Christie thốt lên như đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. “Chúng đã bắt được James và Rachel”.
Teri nhìn chằm chằm vào cô, rồi Bobby. Vậy là đã có chuyện - James và Rachel đã bị bắt cóc. Ai đó bắt cóc họ hẳn đã nhầm tưởng Rachel là Teri. Nếu đó là hai người đàn ông đã từng chạm mặt cô, họ sẽ nhanh chóng nhận ra mình đã bắt nhầm người. Vấn đề là chúng sẽ làm gì khi nhận ra sai lầm của mình. Nỗi sợ hãi khiến Teri lạnh cứng và không thở nổi.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí trong phòng, khiến Teri bất giác thoát khỏi tâm trạng sững sờ. Thở hắt ra một hơi dài, cô trườn ra điện thoại.
Máy hiển thị người gọi là Bruce Peyton.
Cô không hiểu tại sao anh lại gọi cho mình, trừ khi anh đã biết điều gì đó.
“Bruce”, Teri vừa nói vừa nhấc máy. Cô phải lấy hết sức để có thể nói một cách bình thường.
“Xin lỗi đã làm phiền, Teri, nhưng em có biết Rachel đang ở đâu không?”.
“À... liệu cô ấy có hẹn gặp Jolene tối nay không?”.
Anh ngập ngừng vài giây. “Không. Anh cần nói chuyện với cô ấy, nhưng anh không thể tìm thấy cô ấy ở đâu. Cô ấy luôn luôn mang điện thoại theo nhưng hiện giờ anh không thể liên lạc được”.
“Có lẽ anh nên tới đây”, Teri gợi ý. Cô thấy không ổn khi báo tin Rachel bị bắt cóc qua điện thoại.
“Anh lại yên lặng. “Mọi việc ổn chứ?”
“Không... hoàn toàn ổn lắm. Anh đến ngay khi có thể được không?”.
Rồi, chợt nhớ ra, cô nói thêm, “Có lẽ Jolene không nên đi cùng anh là tốt nhất”.
“Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy”, Bruce lẩm bẩm, nhưng không để Teri thêm rối trí, anh nói rằng anh đang trên đường đến. Sau khi gác máy, cô quay lại vị Cảnh sát trưởng với mong muốn được nghe chính xác việc gì đang xảy ra. Cô không ngạc nhiên khi vẻ mặt Bobby là một sự lẫn lộn giữa các cảm xúc.
Trước khi cô kịp hỏi thì chuông điện thoại lại reo lên. Teri đang định để mặc cho hộp thư thoại tự trả lời thì Christie hét lên. “Đó là James!”
Nếu Cảnh sát trưởng không nhanh tay thì cô cũng đã lao đến bên máy điện thoại. “Để tôi nghe máy”, anh nói.
Khẽ gật đầu, Christie lùi lại, lấy hai tay che miệng. Teri để ý thấy em gái cô đang hoảng loạn. Lúc này cô không biết nên an ủi ai trước, Bobby hay Christie.
“Cảnh sát trưởng Davis đây”, Troy dõng dạc. Anh lắng nghe một phút rồi nói. “Tôi sẽ cử xe cảnh sát tới. Họ sẽ đến trong năm phút nữa”. Ngay lập tức anh cử một xe cảnh sát tới đường Dairy Queen qua đường cao tốc 16, rồi yêu cầu một lực lượng APB lên xe của Bobby. Xong xuôi, anh nói với Teri, rõ ràng anh nhận thấy được cô là người tỉnh táo nhất trong nhóm. “Đó là James Wilbur và Rachel Pendergast. Chúng đưa họ tới sân ga để thương lượng”.
“Chúng sẽ không giữ họ lâu phải không, Cảnh sát trưởng?”. Christie hỏi.
“Không, cho đến khi chúng đạt được mục đích”. Cảnh sát trưởng cau mày.
“Rõ ràng có hai người đàn ông đã đẩy hai người ra khỏi xe và trấn áp họ.
Chúng tôi sẽ theo dõi tiếp”. Cảnh sát trưởng rời đi ngay sau đó, không quên nói với mọi người rằng mình sẽ giữ liên lạc, còn Teri đi pha một ấm cà phê mới. Cô đang rất cần một lượng cà-phê-in lớn cùng đường và cô cho rằng những người khác cũng vậy. Cú sốc vừa ập đến; và cô vẫn chưa hết run rẩy.
Họ đang ngồi bên bàn ăn, cố gắng sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra thì Bruce đến. Teri ra mở cửa.
“Chuyện gì đang xảy ra với Rachel?”, anh hỏi gấp gáp ngay khi vừa vào nhà.
“Cô ấy đang ở đâu?”.
Teri thở hắt ra sau một hồi nín lặng. Cô không biết tìm cách nào để giải thích rằng bạn cô đã bị bắt cóc rằng những kẻ theo dõi cô đã tưởng nhầm Rachel là cô. Rõ ràng chúng cũng có ý định bắt cóc James nữa; chắc chắn chúng đã trấn áp James và cướp xe. Liệu chúng có bắt anh lái xe không nhỉ?
Cô liếc nhìn đồng hồ và cố gắng nói thật bình tĩnh.
“Theo em nghĩ thì Rachel đang nói chuyện với Cảnh sát trưởng Davis và sẽ sớm quay lại”.
“Cảnh sát trưởng Davis? Tại sao?”.
“Cô ấy bị bắt cóc”.
“Bắt cóc!”. Mắt Bruce trợn trừng còn miệng thì há hốc như không thẻ tin vào tai mình.
“Đi với em”, cô nói và dắt anh vào trong bếp. Christie rót một tách cà phê và thêm một thìa đường, khuấy lên rồi đưa cho anh.
“Chuyện gì đang xảy ra?”, anh hỏi mà không thèm để ý đến tách cà phê.
Bobby bắt đầu giải thích, nhưng anh nói thật rối loạn và khó hiểu. Những nỗ lực chỉnh sửa của Christie cũng chẳng giúp được gì. Cuối cùng Teri phải lên tiếng chêm vào giữa câu chuyện hỗn độn.
“Này!”. Bruce gào lên. “Từng người một”. Anh chỉ vào Bobby. “Anh trước đi”.
Bobby lắc đầu. “Tôi không thể. Tất cả những gì tôi biết là Teri vẫn an toàn.
Tôi xin lỗi vì tôi mà chuyện này đã xảy ra với Rachel”.
“Đó không phải lỗi của anh”, Teri vừa nói vừa nắm tay chồng. Cô xoắn lấy những ngón tay lạnh cóng của anh. Cuối cùng Teri kể lại tất cả những gì cô biết.
“Tôi sẽ đến chỗ Cảnh sát trưởng”, Bruce nói. Anh đứng phắt dậy và ào ra khỏi cửa.
“Tôi cũng vậy”, Christle vừa nói vừa lao ra cùng Bruce.
“Chúng tôi sẽ ở nhà đợi”, Teri nói với theo. Cảnh sát trưởng Davis đã nói sẽ gọi về nên họ sẽ ngồi và đợi. Hơn nữa, Teri không nghĩ lúc này cô và Bobby có thể giúp cho cuộc điều tra. Chắc chắn Cảnh sát trưởng sẽ có nhiều câu hỏi đặt ra cho họ sau này.
Mọi người vừa đi khỏi, Bobby bèn đứng dậy và đi vào phòng khách.
“Bobby!”. Teri vừa gọi vừa vội vàng theo sau anh.
Anh ôm cô vào lòng, ghì chặt và hôn cô như không muốn buông ra. “Anh không thể chịu được điều đó” anh thì thầm giữa những nụ hôn.
“Điều gì?”.
“Mất em và con của chúng ta”.
“Bobby, chúng ta không thể để Vladimir khiến anh từ bỏ ngôi vị được”.
“Anh sẽ vứt bỏ tất cả”, anh tuyên bố. “Anh không cần quan tâm. Chiến thắng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sẽ không thể để em gặp nguy hiểm”.
“Bobby”.
“Không, Teri, anh đã quyết rồi. Anh sẽ đấu cờ với Vladimir. Đó là tất cả những gì hắn muốn. Đó là mục đích của vụ bắt cóc. Hắn buộc anh làm vậy. Và hắn đã đạt được điều đó”.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
20 chương
28 chương
23 chương
10 chương
18 chương
18 chương
22 chương
75 chương
18 chương