Thịt gà nướng, sa-lát rau xanh, bánh mì vị tỏi - một bữa tối hoàn hảo trong một ngày hè tuyệt vời. Và còn cả dâu tây với kem để tráng miệng nữa chứ.
Justine Gunderson thích thú chuẩn bị bữa tối.
Cô lôi bát lườn gà ra khỏi tủ lạnh nhúng vào nước sốt đậu nành và mật ong rồi lại để vào chỗ cũ. Cũng như rất nhiều món tủ khác, món này cô đã học từ người bà yêu quý, bà Charlotte lefterson Rhodes.
Leif, cậu con trai gần năm tuổi của cô đang chơi với chú chó ở sân sau. Chú chó lai Penny vừa đuổi theo cậu bé vừa sủa một cách khoái trá. Niềm vui của trẻ thơ khiến Justine mỉm cười hạnh phúc khi bước ra sân. Lát nữa Seth sẽ về đến nhà, anh sẽ nướng thịt gà còn cô trộn sa-lát. Leif sẽ dọn bàn ăn ngoài trời, cậu bé rất thích trang trí bàn ăn bằng những tâm khăn ăn và khăn lót rực rỡ.
Nghĩ tới cảnh tượng gia đình ấm cúng như vậy, trong cô ngập tràn cảm giác thanh thản. Ngay lúc này, sau khi nhà hàng của họ bị hỏa hoạn thiêu cháy, Justine vẫn chưa quen với việc ba người trong số họ được cùng bên nhau cả buổi tối mà chẳng hề bị gián đoạn chút nào.
Phần lớn cuộc đời cô - cuộc đời họ thì đúng hơn - đều dành cho nhà hàng Hải Đăng. Nhà hàng này chiếm trọn thời gian và công sức của họ. Trước khi xảy ra vụ cháy, Justine và Seth hiếm khi nhìn thấy mặt nhau. Lúc nào họ cũng vắt chân lên cổ vì cùng chạy nhà hàng, chăm sóc cho ngôi nhà và quan trọng hơn cả là nuôi nấng cậu con trai còn nhỏ. Ơn trời, cuối cùng thì họ cũng thỏa thuận được với nhau về việc sẽ mở một nhà hàng mới.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa!”. Leif hét lên và vứt một chiếc đũa về phía Penny.
Chú chó nhảy ngay lên và lao về phía chiếc đũa. Nó ngoạm lấy rồi rạp mình chạy ra vài mét, vẫy - đuôi lia lịa như thể thách thức cậu bé lấy lại.
“Penny, mang lại cho Leif đi”, Justine gọi chú chó.
“Nó cúng đầu cứng cố giống hệt bất cứ người phụ nữ nào trong nhà này đấy”, Seth lên tiếng từ phía sau Justine. “À, người phụ nữ duy nhất trong nhà mới phải”. Anh vòng tay ôm eo vợ và đặt lên cổ cô một nụ hôn. Justine âu yếm nghiêng người về phía chồng, áp tay vào đôi bàn tay âm áp của anh và khẽ nhắm mắt.
“Em không nghe thấy bước chân anh vào nhà”, cô nhẹ nhàng nói.
“Bố, bố!”. Leif vừa lao qua bãi cỏ mới cắt vừa hét lên.
Seth ôm chầm cậu con trai và nhấc bổng lên đầu. “Bố thấy con đang dạy Penny chơi tung hứng”.
“Nó không đưa cho con chiếc đũa”.
“Nó sẽ học được thôi”, Seth bảo cậu con trai bé bỏng của mình. “Nào, bố con mình sẽ dạy nó nhé”.
Trong khi Seth và Leif chơi với Penny, Justine vào nhà rót cho chồng một ly trà lạnh. Có tiếng chuông cửa, Justine bỏ ly trà lại, vội ra mở cửa.
Bà cô đang đứng đó, tay nắm chặt cái túi lớn. Leif vẫn gọi đùa là “Cái túi bà”. Ngoài một lô một lốc các thứ còn có đồ đan len, một cuộn giây hương bạc hà, một cái lược và một cuốn sổ - nhưng không hề có điện thoại di động hay thẻ tín dụng. Thật sung sướng khi được nhìn thấy bà, Justine lao đến ôm bà thật chặt.
“Hy vọng bà đến thế này không làm phiền cháu” Charlote nói khi Justine đưa bà vào nhà. “Bà sang nhà hàng xóm. Olivia nói rằng cháu muốn nói chuyện với bà”.
“Bà ơi, lúc nào cháu cũng chào đón bà, bà biết rõ mà”.
“Tốt lắm. Thường thì bà không ghé qua mà không báo trước. Nhưng chiều nay bà vừa nói chuyện với mẹ cháu và mẹ cháu bảo cháu muốn hỏi bà về công thức làm món ăn”.
“Vâng”. Justine vòng tay qua người Charlotte và đưa bà vào bếp.
“Cháu vừa làm cho Seth một ly trà lạnh”, Justine nói. “Bà có muốn uống một ly không?”.
“Ừ, cho bà một ly”. Charlotte để cái túi to đùng vào một cái ghế và ngồi xuống. Dạo này hiếm khi nhìn thấy bà đi đâu mà không có ông Ben. Họ đã kết hôn được ba năm rồi.
Hình như đọc được suy nghĩ của cô nên bà giải thích. “Có người bạn cũ của Ben đến thăm. Bà đã ở nhà để tiếp chuyện Ralph rồi mới xin lỗi để đi. Nói chuyện về cuộc sống của thủy thủ như thế là quá đủ với bà rồi”. Bà lôi bộ đồ đan ra khỏi túi và tiếp tục đan. Bà ngoại cô không khi nào để tay chân thừa thãi.
Justine mang ra hai cốc trà và ngồi đối diện với bà.
“Nào, bà có thể làm gì cho cháu?” Charlotte hỏi. Cháu cần thực đơn cho phòng trà phải không?”.
“Vâng”. Justine chông khuỷu tay lên bàn. “Cháu - đã suy nghĩ rất nhiều”. Cô trả lời. Mặc dù chưa bắt đầu xây dựng nhưng cô đã hình dung rất rõ ràng về loại hình nhà hàng mà mình muốn mở. Thực đơn phải chính xác và Justine không thể tìm ra người tư vấn nào tốt hơn bà mình.
“Chuẩn bị trước là rất tốt”. Bà Charlotte ngừng đan rồi nhìn Justine. “Mẹ cháu nói với bà rằng cháu sẽ bán cả đồ ăn sáng, ăn trưa và phục vụ trà, rồi đóng cửa vào buổi tối”.
Justine gật đầu. “Seth và cháu quyết định sẽ dành buổi tối cho gia đình.
Trong vài tháng vừa rồi cả hai chúng cháu cùng ở nhà, Leif thực sự đã phát triển rất tốt”. Vụ hỏa hoạn thiêu trụi nhà hàng Hải Đăng lại trở thành cơ hội để họ có thời gian quan tâm chăm sóc nhau. Thật may mắn là không ai bị thương trong trận cháy đó. Và hơn thế, tai nạn này có vẻ đã thay đổi cuộc sống của họ theo chiều hướng tích cực hơn.
“Cháu thật khôn ngoan khi biết đặt gia đình lên trên hết”.
Justine ngờ rằng nếu cứ tiếp diễn tình trạng như trước đây, cuộc hôn nhân của cô chỉ có thể kéo dài thêm một năm nữa. Cô hạnh phúc nhìn ra sân nơi Seth đang vui đùa cùng cậu con trai yêu quý và Penny.
“Bà bảo là bà nói chuyện với mẹ cháu. Vậy hôm nay bà tới tòa án à?”. Bà cô rất thích nhìn thấy mẹ Justine xử án. Bà Charlotte thường ngồi trong phòng làm việc của Olivia với vẻ tự hào hiện rõ trên khuôn mặt. Bà theo dõi chị xử án và cắm cúi đan. Gần đây, sau khi đã lấy ông Ben, bà ít tới tòa án nơi Olivia làm việc hơn.
“Thực ra, sáng nay bà có ghé vào đó. Nhưng lúc đó mẹ cháu đang trên đường tới chỗ một bác sỹ”.
Justine căng thẳng. Cô không hề nhớ là mẹ mình đã đề cập tới chuyện này, mặc dù ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau. “Ồ!”.
“Không có gì nghiêm trọng đâu”. Charlotte vội nói. “Chỉ là khám bệnh định kỳ thôi để kiểm tra qua X quang những khối u ngực ấy mà”.
“À vậy thì tốt ạ”. Justine thở phào. Cô vắt chéo thân và cầm ly trà của mình lên. “Bà ơi, cháu muốn có mấy công thức nấu ăn của bà”. Cô bắt đầu câu chuyện.
“Cụ thể là công thức nào nào?”. Những ngón tay của bà Charlotte khéo léo đan lên đan xuống và bà thở nhẹ ra.
“Cháu muốn có công thức làm bánh nướng”. Đó là món ăn yêu thích của gia đình họ từ rất lâu rồi, và cứ những dịp quan trọng của gia đình là bà Charlotte lại nướng bánh.
Bà có vẻ rất hài lòng. “Bà thích nhất là bánh nướng thảo mộc và pho mát đấy”.
“Cháu cũng vậy”.
Bà cô dừng lại một chút. “Cụ thường làm loại bánh này, vì thế công thức làm bánh đúng ra phải là của cụ”. Bà nói thêm. “Món bánh yêu thích của Clyde là nhân quả óc chó và bơ. Ben thì thích nhân thảo mộc và pho mát”.
“Cảm ơn bà!”. Justine nói. “Nhưng cháu muốn tự tay mình làm bánh nếu.
Bất chợt cô thoáng nghĩ có thể bà chỉ nhớ mọi công thức nấu ăn của gia đình trong đầu chứ chưa bao giờ viết lên giấy.
“Sáng mai bà sẽ mang cho cháu”. Bà Charlotte tiếp tục, thực ra bà sẵn sàng cung cấp cho cháu bất kỳ công thức nào cháu yêu ạ. Chỉ cần cháu nói với bà là cháu cấn gì mà thôi”.
“Bà ơi”, Justine thận trọng đẽ cập tới vấn đề mà mình vừa nghĩ. “Bà có chép công thức nấu ăn ra đâu đó không?”.
Bà Charlotte cười lớn. “Không. Cháu sợ à?”.
“Không ạ!”.
“Bà nấu ăn hơn bảy mươi năm nay rồi. Những công thức đó đều do cụ dạy bà và bà chẳng bao giờ nghĩ là cần phải chép ra. Chắc chắn bà sẽ không bao giờ quên”.
“Thế còn món sa-lát mâm xôi trộn dầu dấm?”.
“Ôi món đó à”, bà Charlotte vừa nói vừa thở dài. “Bà lấy ở một bài báo từ khoảng năm 1959, và năm tháng qua đi, bà tự thay đổi công thức dần”.
“Bà ơi, bà viết ra cho cháu được không? Viết tất cả các công thức ấy?”.
“Tất nhiên rồi”. Bà tiếp tục đan và đôi kim đan chạm vào nhau tạo ra một âm thanh nhẹ. “Thực ra đó là một gợi ý rất tuyệt Justine ạ. Bà chắc chắn là ông Ben cũng sẽ tán thành. Ben luôn cho rằng bà nên xuất bản một cuốn sách dạy nấu ăn.
Cháu biết đấy ông ấy rất thích bánh quy bơ nhân đậu phộng của bà”. Bà Charlotte không hề nói quá về điều này.
“Và cả bánh cuộn quế nữa chứ”.
“Bà nghĩ ông ấy lấy bà vì thích tài nướng bánh của bà”.
Justine phá lên cười trước nhận xét ngộ nghĩnh của bà mình. Chỉ nhìn qua thái độ của Ben Rhodes một lần, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra là ông yêu bà đến si mê.
“Cháu kẽ thêm cho bà nghe về phòng trà đi”, Charlotte tiếp tục câu chuyện.
Justine mỉm cười. “Vâng, kế hoạch có thay đổi một chút”.
“Ồ?”. Bà cô ngừng tay đan.
Justine bỏ chân xuống và cúi về phía trước. “Chừng nào mọi thứ còn chưa xong thì Seth và cháu sẽ không thể nói với bất kỳ ai điều gì. Cách đây vài tuần, nhà xây dựng Al Finch đã liên lạc và hỏi xem chúng cháu có định bán bất động sản không. Ông ấy bảo có người muốn mua”.
Cả hai cùng im lặng một lát rồi Charlotte lên tiếng. “Bà nghĩ cháu và Seth đều không muốn vậy”.
“Không ạ, đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là một nhà hàng thức ăn nhanh sẽ được cấp phép kinh doanh ở khu cảng. Nhưng đây là phần hay nhất bà ạ. Người đàn ông hỏi về khu đất là Brian Johnson, một người bạn của Al. Ông ấy sở hữu một số nhà hàng từ nhiều năm nay rồi. Ông ấy nghỉ hưu rồi nhưng lại chán nản.
Cháu và Seth đã gặp ông ấy và cả hai đều rất ấn tượng. Ông ấy bảo ông ấy muốn xây lại nhà hàng Hải Đăng giống hệt như trước đây. Thậm chí ông ấy còn muốn giữ nguyên tên nhà hàng”.
“Nhưng đó là nhà hàng của các cháu”. Bà cô phản đối.
“Đúng. Nhưng ông ấy sẵn sàng trả cho bọn cháu kể cả tiền để mua lại tên và mọi thứ khác”.
Bà cô lại ngừng lại như thế cần có thời gian để hiểu ra vấn đề. Cháu sẽ làm thế chứ? Thế còn phòng trà thì sao? Cháu định xây ở đâu?”.
Justine giải thích rằng Al Finch đã giới thiệu cho họ một mảnh đất của ông ở ngoài khu Heron mà ông định bán. Vị trí đó rất tuyệt cho phòng trà Victoria.
“Đầu tuần này chúng cháu đã ký một số giấy tờ”.
Lại một khoảnh khắc im lặng nữa.
“Bà sẽ không thất vọng vì bọn cháu chứ?”.
“Không”, bà cô trấn an. “Bà nghĩ rằng đây là một tin vui”.
Justine cũng vậy. Tất cả công sức họ đã bỏ ra cho nhà hàng Hải Đăng giờ đây không còn là sự phí phạm. Seth đã giúp đỡ ông chủ mới của Hải Đăng về việc xây lại nhà hàng như thế nào và giờ đây, khi không còn dính líu gì tới nơi này nữa, cô rất mong chờ ngày trông thấy nó đứng dậy từ đống đổ nát.
“Mọi việc xảy ra nhanh thật”.
“Vâng”. Justine đồng tình. “Nhưng cháu cảm thấy thế là đúng. Địa điểm mới này hợp với phòng trà hơn và có nhiều chỗ đỗ xe hơn. Cháu không tin nổi mọi việc lại trở nên may mắn thế”.
“Bà thấy mừng cho cả hai cháu”. Bà cô lên tiếng.
“Cháu cũng vậy”, Justine mơ màng nhìn ra sân. Cứ nhìn thấy Seth và Leif là cô lại thấy hài lòng và thỏa mãn. Những khoảnh khắc hiện tại chẳng phải là hy vọng và mơ ước của cô khi nhận lời cầu hôn của Seth hay sao?
“Bà nên về thôi”. Bà Charlotte nói. “Có lẽ Ben đang thắc mắc điều gì đã giữ chân bà lâu đến thế đấy”. Bà uống nết chỗ trà, cất bộ đồ đan vào túi và đứng dậy.
“Thật tuyệt khi được gặp bà, bà ạ”.
“Bà cũng vậy, cháu yêu”. Bà hôn vào má Justine. “Bà sẽ bắt đầu viết các công thức đó ra. Bà sẽ cố nhớ hết, và nếu bà có quên, cháu phải nhắc bà đấy”.
Bà tư lự. “Bà cũng nên xem xét kỹ các công thức lấy được từ tạp chí và từ những gì bà thu thập được sau này”.
“Có phải bà đã lấy được công thức của món bánh dừa nổi tiếng bằng cách đó không?”.
“Ừ. Từ Mabel Austin. Năm 1984”.
Justine cười. Cô cho rằng dù trí nhớ có tệ đến đâu thì cũng rất dễ dàng để nhớ được một công thức nấu ăn phức tạp.
“Bà ra ngoài tạm biệt Seth và Leif đây”. Bà Charlotte vừa mang cái ly ra bồn vừa lẩm bẩm. “Trời ơi, cậu thanh niên hoi lớn nhanh quá. Bà không ngờ cháu lại cao đến thế này”.
“Seth hay là Leif ạ?”. Justine vừa cười vừa hỏi. Kể ra cũng đúng. Leif khá cao so với tuổi của cậu, nhưng Seth cũng là một người đàn ông to lớn.
“Tất nhiên là Leif rồi”. Bà trả lời mà không hề để ý đến lời nói đùa của cô.
“Mà bà này”, Justine vừa mở cửa ra sân sau vừa nói. “Tối nay nhà cháu nướng thịt gà, và cháu sẽ dùng công thức mà bà đã dạy cháu đấy”.
“Món nướng với nước sốt đậu nành và mật ong ấy à? Món đó bà cũng tình cờ có được công thức đấy”.
Justine không nén nổi cười. “Là công thức của ai đấy ạ? Bà có nhớ không?”.
“Tất nhiên là bà phải nhớ rồi”. Bà Charlotte trả lời một cách trang nghiêm.
“Norman Schult. Năm 1992. Hay là năm 1993 nhỉ?”. Bà Charlotte vừa trả lời vừa bước ra ngoài.
Penny và Leif chạy về phía bà Charlotte. Biết là phải ngay ngắn trước bà ngoại nên Leif kéo quần và đứng nghiêm để bà có thể ôm được cậu. Tuy nhiên, Penny lại cứ nhắng lên. Nhưng Seth chỉ ra lệnh một tiếng là đã điều khiến được nó, và chú chó ngồi ngay xuống. Sau khi nói vài lời âu yếm với Leif, bà Charlotte cúi xuống vuốt lông Penny. Bà vây tay chào Justine lần cuối cùng rồi Seth đưa bà ra xe.
Khi trở lại bếp, anh nhìn ly trà lạnh trên quầy và hỏi vợ. “Cho anh phải không?”.
“Ôi, em xin lỗi”. Justine đáp lại. “Em đang định mang ra cho anh thì bà đến”. Cô lấy một khay đá trong tủ lạnh ra. “Đây rồi, em sẽ cho thêm ít đá nữa”.
“Cảm ơn em, anh nói và ngừng lại uống một hơi dài. “Em có kể với bà chuyện bán nhà hàng của mình không?”.
“Có anh ạ”.
“Bà nói gì?”
Justine cười. “Bà bảo rằng chúng ta thật xuất sắc”.
Seth uống thêm một ngụm trà nữa. Anh để cái ly xuống bàn khiến những viên đá kêu lạo xạo. “Mẹ em và chú Jack cũng biết phải không?”.
“Sáng nay em đã nói với mẹ việc...”. Justine bỗng trở nên suy tư.
“Sao em?”. Seth giục cô.
“Mẹ không nói với em là mẹ có hẹn với bác sỹ”.
“Thế à? Vậy có sao không?”
“Không. Em đoán là không, nhưng em thấy ngạc nhiên...”. Cô ngờ rằng có một lý do nào đó khiến mẹ cô không muốn con gái biết mình có hẹn đi khám bác sỹ, và điều đó khiến Justine lo lắng. Bà Charlotte có thể cho rằng đó là “định kỳ”, nhưng liệu có phải Olivia đang lo lắng điều gì đó?
Như cảm nhận được sự bất an trong cô, Seth vòng tay ôm vợ. Cô cảm thấy ấm áp trong vòng tay anh và được anh động viên. Vụ hỏa hoạn đã biến anh thành người đàn ông cáu bẳn, đầy thù hận. Nhưng sau khi Warren Saget - một nhà thầu xây dựng địa phương và từng là người yêu của cô bị bắt, anh như trút được gánh nặng. Seth lại trở thành người đàn ông cô từng yêu say đắm.
Anh ôm Justine một lúc lâu như thế anh cũng nhận ra họ gần gũi nhau tới mức nào sau khi những thứ tưởng như quan trọng với cả hai bị phá hủy.
“Em có muốn anh nổi lửa nướng thịt không?”. Anh buông vợ ra và hỏi.
“Vâng”.
“Con giúp mẹ chuẩn bị bữa tối được không, mẹ?”. Leif bước vào bếp và chú chó Penny cũng lũn cũn bám gót.
“Chắc chắn rồi con yêu”. Justine mỉm cười với cậu con trai. “Con giúp mẹ dọn bàn ăn - nhưng phải - rửa tay trước nhé”.
“Vâng”.
Họ cùng đi ra ngoài. Trong khi Seth bận bịu ngoài sân, Justine và Leif dọn mặt bàn kính và điều chỉnh cái ô. Leif khoái trá cẩn thận sắp những tấm lót da màu xanh tươi mà cậu bé đã chọn và những chiếc khăn ăn có hình các con bướm sặc sỡ đủ màu.
Ăn xong bữa tối, Leif và Seth dọn bàn. Justine xử lý đám thức ăn còn lại và lau bếp. Mãi tới gần đây cô mới nhận ra là mình đã bỏ lỡ nhiều dịp nấu ăn trong khi nấu ăn chính là thế mạnh của cô. Cả mẹ và bà cô đều là những người thích tề gia nội trợ. Rồi cô lấy Seth; và trong những tháng đầu tiên sau đám cưới trong khi chờ tu sửa nhà hàng Bếp Thuyền trưởng và dự định xây nhà hàng mới, Justine đã rất hạnh phúc khi được nấu ăn cho chồng và chăm sóc con. Cô đã tới gặp mẹ mình là Olivia và bà ngoại Charlotte để xin công thức nấu ăn và những ý tưởng. Đó cũng là lần đầu tiên từ khi cô trưởng thành Justine gắn bó lại với mẹ theo cái cách mà trước đây cô không bao giờ nghĩ có thể xảy ra. Xưa nay cô vốn có quan hệ tốt hơn, thậm chí gần gũi hơn với bà ngoại.
“Em đã hỏi bà về công thức nấu ăn”.
“Công thức à?”, Seth vừa rửa tay vừa hỏi. “Cho phòng trà ấy à?”.
Cô gật đầu. “Anh biết không, em lại phát hiện ra là em thực sự thích nấu ăn”.
Seth nháy mắt. “Chờ chút. Em thích nấu ăn ấy à?”.
“Vâng”. Cô chớp mắt trước sự ngạc nhiên của anh.
“Em trả lời xem”. Chồng cô đùa, “thực ra thì tối nay ai mới là người làm món thịt nướng nóng hổi nhỉ?”.
“Seth Gunderson, đặt vài miếng lườn gà vào lò nướng đâu đã gọi là nấu ăn”.
“Thì anh cứ nói thế”.
“Anh thật là lố quá”.
“Đâu có”. Anh bật cười rồi lại vòng tay xiết chặt eo cô.
Cô cũng phá lên cười. Từ bây giờ, mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Thực ra thì mọi thứ đang như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
30 chương
36 chương
13 chương
14 chương
22 chương