Lần này Troy không muốn bất kỳ chuyện gì cản trở cuộc gặp gỡ của mình với Faith. Anh mang quần áo tới văn phòng vào sáng thứ sáu để thay và dự định sẽ khởi hành chính xác vào lúc năm giờ. Mặc dù cuối tuần rất hay tắc nghẽn giao thông, đặc biệt lại vào ngày Lễ Lao động như hôm nay, nhưng anh quyết không để những điều đó cản trở chuyến đi của mình.
Đúng kế hoạch, năm giờ, anh mặc quần áo và cất bộ đồ đồng phục vào túi đựng quần áo mang theo. Mọi người chăm chú nhìn khiến anh có cảm giác như mình đang trần truồng lúc đi xuống hành lang bên ngoài văn phòng. Anh tự nhủ chắc tại trước đó họ chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc thường phục.
Giờ Megan đã có thai, dường như con bé cần cha mình hơn bao giờ hết. Anh nhận ra rằng mặc dù hạnh phúc vì có con, nhưng cô vẫn rất dễ bị tổn thương. Kể từ khi Megan thông báo với anh là có thai, anh chẳng có dịp nào để nói chuyện điện thoại lâu với Faith. Tối nào con gái anh cũng gọi vài lần để nói chuyện về mẹ, để bàn về tên của đứa bé, để hỏi ý kiến của anh về tất cả những vấn đề liên quan đến thai nghén. Thậm chí, anh còn tự hỏi không biết con bé có biết chuyện giữa anh và Faith và định ngăn cản mối quan hệ của họ hay không. Nhưng Megan không thể nào biết về Faith được.
Rời khỏi văn phòng, Troy lái xe dọc theo đường Southworth và phát hiện ra việc xếp hàng chờ phà có lẽ phải mất nhiều giờ đồng hồ. Không đủ kiên nhẫn để chờ nên anh lái xe lòng vòng, xuyên qua cây cầu Tacoma Narrows. Xe cộ đông nghịt, nhưng điều đó chẳng phải là vấn đề lớn với Troy. Anh sắp được gặp Faith. Chị sẽ bàn với anh nhiều hơn về việc chuyển đến vịnh Cedar và anh rất ủng hộ ý tưởng này. Không hiểu sao anh lại thấy một sự hồi hộp không thể lý giải. Đầu tuần, khi Faith mời tới ăn tối Troy đã dự định quyết tâm không hôn chị. Nhưng hôm nay, anh sẽ hôn nếu thấy tín hiệu không phản đối từ Faith.
Anh hầu như bị mất cảm giác về thời gian lúc lái xe qua khu vực giao thông đông đúc và rồi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đang ở lối dẫn tới xa lộ mà chị đã chỉ cho anh.
Mười lăm phút sau, anh tấp xe vào lề đường bên ngoài nhà chị - một ngôi nhà hai tầng từ thời thuộc địa sơn màu trắng, có của chớp màu xanh. Cổng vòm có hai cái cột lớn với vài cái ghế đan bằng liễu gai. Bãi cỏ cắt tỉa cẩn thận xanh mơn mởn với những bụi cây đang nở hoa kết trái. Sandy cũng thích hoa, và mỗi khi có thể, chị luôn dành nhiều thời gian để chăm sóc khu vườn.
Troy đứng đó, đang chăm chú ngắm ngôi nhà thì cánh cửa bật mở, Faith bước ra.
“Troy, anh đến đây rồi. Em mừng quá.”
Anh cảm thấy sự nồng ấm trong lời chào đón của Faith nhưng không hiểu sao anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Đêm hôm trước, họ nói chuyện với nhau chỉ trong mười phút, hầu như chỉ bàn bạc kế hoạch cho tối nay. Nhưng lúc này, khi đã có mặt ở đây rồi, dường như anh chẳng biết nói gì nữa.
“Chào em”. Anh đút một tay vào túi quần và lại trở nên nhút nhát như một cậu học sinh. Tay kia của anh cầm chai rượu đã mua theo lời khuyên của một người bạn.
“Kìa anh, vào đi”. Faith chỉ về phía ngôi nhà. Troy gật đầu. Miệng anh khô khốc và lưỡi thì như dính chặt vào hàm.
Lúc bước lên bậc thềm cổng vòm để đi vào, anh nhìn quanh và dúi chai rượu vào tay Faith. Điều đầu tiên đập vào mắt anh là cầu thang trải thảm. Những tấm ảnh trong khung lớn treo ngay ngắn thẳng hàng trên bức tường dọc cầu thang - ảnh tốt nghiệp của hai đứa con, vài bức ảnh cả gia đình và một bức chân dung chồng Faith. Do biết trước là Carl chồng chị đã chết vì ung thư nên Troy không dừng mắt ở những tấm ảnh ấy. Thay vào đó, anh liếc vào phòng khách bên tay phải mình. Trong phòng khách có một chiếc ghế sô-pha và vài chiếc ghế rất hợp mắt đặt cạnh lò sưởi xây bằng gạch. Faith dẫn anh tới nơi đặt vài cái bàn nhỏ xinh xắn và rất nhiều cây cảnh.
“Em lấy đồ uống cho anh nhé?”, chị hỏi nhỏ anh. Em có trà, cà phê và sô-đa.
Rồi chị mỉm cười với anh. “Và tất nhiên cả rượu nữa”.
“Chưa đâu, cảm ơn em”. Anh khẽ nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi.
Một thoáng im lặng bối rối giữa hai người.
“Đường sá thế nào hả anh?”.
“Ổn mà em”. Bỗng nhiên Troy cảm thấy nóng và phải kiềm chế lắm anh mới không cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi ra.
“Em chỉ lo anh đi đường khó khăn, nhưng may quá có vẻ anh đã có một quãng thời gian dễ chịu”.
Troy chẳng thích thú gì câu chuyện đường sá xe cộ này.
“Faith, em nghe này”, anh đột ngột ngắt lời chị. “Chúng mình nên chấm dứt chuyện này đi”. Anh đứng phắt dậy và đi đi lại lại trước lò sưởi. “Vợ anh ốm đã nhiều năm nay rồi”.
“Vâng, Troy, em biết chuyện ấy rồi”.
“Đúng, và anh chưa bao giờ có ai khác”.
Troy chợt nhận ra rằng mình đã làm mọi chuyện rối bời lên. “Faith, anh không còn là một thằng bé mười tám tuổi nữa. Anh không biết về... những chuyện này.
Chị ngây thơ ngước nhìn khiến anh ngây ngất, phải khó khăn lắm anh mới kiềm chế được ham muốn muốn ôm chị vào lòng. “Em sẽ nói cho anh biết chứ?”, anh rên rỉ.
“Nói gì cơ?”.
“Anh hôn em được không?”.
“Ồ”.
“Ý anh là, nếu em không muốn điều đó, anh sẽ phải chấp nhận. Nhưng anh không muốn suốt cả buổi tối phải băn khoăn lo lắng về chuyện này. Hãy cho anh biết đi. Dù thế nào cũng được”.
“Vâng”. Hai tay Faith siết chặt vạt váy. Chị thì thầm. Em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng mình trao nhau những nụ hôn yêu thương”.
“Thật không em?”. Anh chợt thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.
“Bây giờ anh có muốn hôn em không?”, chị dịu dàng cười với anh.
“Bây giờ ấy à?”.
“Em không muốn anh phải băn khoăn suốt bữa tối”.
Anh nghĩ có thể Faith đang đùa, nhưng kể cả nếu chỉ có đùa thì anh cũng không hề cảm thấy bị xúc phạm. Nếu em không ngại, anh muốn đợi hơn”.
Faith cười. “Thực ra, em cũng muốn thế”.
Rồi họ uống rượu và vui vẻ nói đủ mọi chuyện, từ những ký ức thời đi học cho tới nhũng cuốn sách đang đọc.
Vì lần trước đã để lỡ bữa tối Faith mất bao công sức hì hụi nấu nên lần này Troy nhất quyết mời chị ra ngoài. Anh đặt bữa tối qua mạng cho hai người tại một nhà hàng ở cảng. Nơi này nhỏ nhưng tao nhã, ánh sáng ấm áp và có những người phục vụ tận tình. Faith say sưa với món hải sản của mình và Troy cũng phải công nhận rằng món cá hồi của anh đặc biệt ngon. Sau đó, họ cùng nhau thả bộ dọc bãi biển gần Alki. Tay trong tay, giầy tháo khỏi chân, hai người sánh bước bên nhau dọc bãi cát dài. Anh nhét tất vào trong giày và cầm trên tay. Bên Faith, trực giác của anh trở nên nhạy bén hơn nhiều - cát dưới chân anh mát lịm, ánh hoàng hôn rực rỡ, và cả hương hoa quyến rũ phảng phất từ cơ thể Faith.
“Em không biết lúc tối, khi đến nhà em, anh nghĩ gì”, Faith quay sang nói với anh. Trông anh thật nghiêm nghị. Em cứ tưởng chắc anh đi đường khó chịu lắm nên khi đến nơi chỉ muốn bảo em rằng anh không muốn gặp lại em nữa”.
“Không hề”, Troy thì thầm. Anh thích cảm giác có Faith gần kề như thế này.
Có thể xin phép được hôn Faith không phải là cách hay, nhưng cuối cùng nó cũng mang lại hiệu quả đấy chứ. Giờ thì anh hoàn toàn có thể thả lỏng cảm xúc để nghĩ về Faith và tưởng tượng về nụ hôn nồng nàn đó.
“Liệu em có thể nhắc anh rằng anh đã từng một lần làm trái tim em tan vỡ không?”, Faith dịu dàng.
“Em cũng từng làm trái tim anh tan vỡ”.
Faith ngập ngừng. “Troy, chúng mình đều yêu vợ chồng chúng mình, nhưng họ không còn nữa. Em rất cảm kích vì anh và em lại có cơ hội lần thứ hai như thế này. Em cảm kích và vui mừng”.
“Anh cũng vậy. Cảm kích, vui mừng và hồi hộp”. Anh lắc đầu. “Sự thật là anh ngạc nhiên khi thấy mình không mất đi cảm giác ấy sau bao nhiêu biến động của cuộc sống”.
“Anh? Ôi, thôi nào, Troy, anh luôn tự tin vào chính mình mà”.
“Ừ, đúng thế”.
Tiếng cười Faith lan theo gió. m thanh đó khiến anh cũng muốn mở miệng cười theo.
“Em đang đan một cái chăn trẻ con cho con gái anh. Hy vọng là em không sốt sắng quá”. Faith nhỏ nhẹ.
“Tất nhiên là không rồi. Chắc chắn là Megan sẽ rất hài lòng”. Ngay cả lúc nói những lời này, Troy đã biết chắc chắn là nếu Megan biết đó là chiếc chăn do người phụ nữ anh đang hẹn hò đan, con bé sẽ rất buồn. Megan cần một thời gian nữa mới có thể chấp nhận được Faith hay bất kỳ người nào khác trong cuộc đời anh. Có thể khi đứa trẻ được sinh ra... Anh định bày tỏ mối lo trong lòng mình với Faith nhưng rồi lại thôi. Anh chợt băn khoăn không biết các con của Faith có cảm giác thế nào về mình?
Anh rùng mình rũ dòng suy nghĩ ra khỏi trí óc. Họ bên nhau lặng ngắm những khoảnh khắc cuối cùng của một buổi chiều tà. Ngay lúc này. Anh sẽ hôn Faith ngay lúc này. Thả đôi giày xuống cát, anh nhẹ nhàng ôm Faith và ghé môi mình gần kề môi chị. Faith vòng tay ôm cổ anh.
Hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên anh hôn một người phụ nữ khác không phải vợ mình. Anh chợt nhận ra đôi môi Faith thật ướt, thật ấm thật mời gọi và tuyệt vời hơn tất cả.
Khi rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy, anh thấy Faith đang nở một nụ cười dịu dàng với mình. “Không tệ phải không anh?”, chị thì thầm.
Anh nhíu mày với Faith. Không tệ ư? Nụ hôn ấy?
“Thôi được rồi, đáng yêu lắm”.
“Có lẽ còn hơn cả đáng yêu ấy chứ”. Troy nghĩ anh nên thử một lần nữa.
Anh mơ màng và không ngần ngại, cuống cuồng áp môi mình lên môi Faith.
Anh run lên vì xúc động. Có lẽ cảm giác này còn hơn gấp ngàn lần không tệ hay đáng yêu. Cảm giác đó anh lục tìm một từ nào đó để diễn tả. Tuyệt vời không, còn hơn cả tuyệt vời ấy chứ.
Khi anh ngẩng đầu lên, bờ mi Faith vẫn khép.
“Thật dễ chịu”, anh nói một cách thoải mái.
“Dễ chịu?”. Faith nhắc lại. “Dễ chịu?”. Lần này chị hỏi lớn hơn.
“Được rồi. Đó là một nụ hôn thú vị”.
“Thú vị?”. Chị có vẻ bất bình.
“Thế còn tuyệt vời thì sao?”. Anh gợi ý.
Gương mặt Faith dịu đi một chút. “Đó chính là những gì em đang nghĩ”.
“Anh cũng vậy”. Họ nhặt giày lên rồi anh với tìm tay Faith và họ sánh bước về phía bãi đỗ xe. Lúc này, đèn đường đã sáng và những người đi chơi đêm thứ sáu đã bắt đầu tụ tập trên bãi biển.
Troy đưa Faith về nhà, và hệt như hồi còn đi học, anh đi bên chị tới tận cửa trước.
“Em đã có một buổi tối thật tuyệt”, chị thì thầm. “Tuyệt vời lắm”.
“Anh cũng vậy!”, Troy đáp lại. Em có muốn chúng mình đi xem phim trong lần hẹn tới không?”, anh hỏi.
“Khi nào?”.
“Thứ hai được không?”. Anh được nghỉ hôm đó và anh mong được gặp chị càng sớm càng tốt.
“Được chứ”, Faith đáp lại. “Thứ hai nhé”.
“Anh và Sandy thường thế này, cô ấy được quyền chọn một bộ phim và lần tiếp theo sẽ đến lượt anh”.
“Có vẻ công bằng đấy”, Faith tán đồng. “Vậy lần này ai sẽ là người chọn phim, anh hay em?”.
“Anh thật hào hiệp, nhưng vì đây là ý kiến của anh nên anh chọn trước đi”.
“Chúng ta có thể thỏa thuận thế này. Anh sẽ xem trên báo và đưa ra cho em vài gợi ý”.
“Vâng”.
Họ vẫn chua quyết định được là sẽ gặp nhau ở Seattle hay vịnh Cedar, nhưng như thế thì Troy mới có lý do để gọi lại cho chị. Nếu không thì anh lại phải tìm ra một lý do nào đó... Họ trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng thật dễ chịu rồi Troy rời khỏi nhà chị. Lúc lái xe xuống dường, anh không sao ngăn được nụ cười rạng rỡ trên môi mình.
Cuối tuần có khác, đường đông nghịt. Anh mắt gần chín mươi phút mới về tới vịnh Cedar. Vừa bước vào căn nhà tối đen, tĩnh lặng anh nhìn thấy điện thoại của mình nhấp nháy. Anh kiểm tra chức năng cuộc gọi thì thấy có bốn cuộc gọi của con gái. Quả là không có gì đáng ngạc nhiên.
Đã gần mười một giờ, quá muộn rồi nên anh không gọi lại cho Megan nữa.
Sáng mai anh sẽ gọi cho con gái. Đầu óc tỉnh táo sẽ giúp anh trả lời các câu hỏi của con gái rõ ràng hơn. Anh sẽ không nói dối con mà vẫn để con bé thỏa mãn được với câu trả lời của mình.
A nh đang đi về phía phòng ngủ thì chuông điện thoại lại reo vang. Rõ ràng Megan đã không thể ngủ yên.
“Ừ, Megan” anh nhận ra số của con gái. Đêm hôm khuya khoắt thế này, ngoài con gái anh ra, còn ai khác có thể gọi nữa chứ?
“Con, Craig đây ạ”, giọng con rể anh vang lên. “Con vừa từ bệnh viện về”.
Con rể anh ngập ngừng và Troy có thể nghe rõ tiếng thở sâu. Megan bị sảy thai rồi”.
Troy thấy bụng mình đau quặn và anh chỉ có thể thốt lên. “Không”.
“Con rất tiếc... chúng con đã cố gọi, nhưng bố tắt điện thoại”.
Troy đã không buồn kiểm tra máy. “Bố... ra ngoài”.
“Megan bị sảy thai và cô ấy rất đau đớn”.
Troy muốn ngồi thụp xuống. “Sao lại có chuyện này?”, anh chênh choáng hỏi.
Sandy cũng từng bị sảy thai hai lần và cả hai lần đều làm chị suy sụp. Anh không thể nào chịu đựng - nổi khi việc này lại cũng xảy ra với con gái mình.
“Bác sỹ không nói rõ. Đôi khi họ không thể giải thích rõ được”.
“Vợ con còn ở bệnh viện không?”, anh hỏi.
“Không ạ, vợ con đây rồi”.
“Bố nói chuyện với con bé được không?”.
“Tất nhiên là được ạ”.
Megan chưa kịp nói gì, nhưng Troy đã có thể cảm nhận được những giọt nước mắt con gái anh đang nhỏ xuống. “Bố, bố ở đâu vậy? Bọn con có gọi bố mà không được. Megan thổn thức. Bố, con cần bố, con thực sự cần bố mà bố lại không có ở đó”.
“Bố rất xin lỗi, con yêu”.
“Con mong có đứa con này lắm. Đứa con này là quà tặng của mẹ cho con và giờ thì... giờ thì con của con không còn nữa”.
Troy không biết phải an ủi hay động viên con thế nào, lúc Sandy bị sảy thai anh cũng chẳng biết làm thế nào để giúp chị. Trong lúc anh đi chơi với Faith, ngồi nhấm nháp những ngụm rượu đắt tiền trong một nhà hàng đẹp đẽ, thả bộ trên bãi biển, say sưa trong nụ hôn nồng nàn thì con gái anh phải vào bệnh viện và mất đi đứa con. Và anh cũng mất đi đứa cháu nội của mình.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
28 chương
94 chương