- Oải Hương ! Cảm ơn cậu! nếu không nhờ nhát dao đỡ cho cậu thì có khi cả đời này tớ sẽ không thể nhớ và trở về bên anh ấy
-- Đến lúc này mắt tôi trơn tròn --
- Sao ? cậu tìm thấy rồi ư ? Chúc mừng cậu nha . hehehe.........
- Cậu tin không ? Anh ấy chính là anh Thái Minh
- Cái....... cái gì ? Thái............. Thái.........Thái .......... ( tôi quá bất ngờ nên không nói được câu gì , mắt cứ trợn tròn, mồm cứ há hốc,... cộng thêm đôi mắt rưng rưng)
- Là Thái MInh! hihihi!Thái MInh của bây giờ chính là Kelvin ngày trước của tớ đấy (Lyn cười 1 nụ cười chứa chan bao hạnh phúc )
Đến nước này , tôi không thể nói thêm được 1 câu gì...... tôi phải kiềm chế.......... kiềm chế....... Tôi cứ ngồi im như 1 pho tượng, bỏ ngoài tai tất cả. tai tôi bây giờ ù ù ...... mặc cho Lyn đang hạnh phúc kể chuyện cho tôi nghe nhưng tôi không để ý gì nữa và cũng không nghe thấy gì
- hương !
- .........
- Hương!
Đến lúc Lyn đập mạnh vào vai tôi thì tôi mới giật tình thoát khỏi đống u muộn
- Ơ....... ơ...... cái gì ?
- Từ nãy tới giờ sao hồn cậu không nhập vào xác bay đi đâu thế ? ( Lyn nheo mày )
- Hồn tớ đang ngao du thiên hạ
- thật ak
- Chả nhẽ là không . Tớ mừng cho cậu quá không nói nên lời
- keke..... thăn kêu vê nơ mêu..... haha
- hahahaha.......
- A! Kelvin ! ( Bỗng ánh mắt lyn mừng rỡ )
- ( Tôi qya đầu lại Thái Minh đang tiến vào )
Lyn nhảy từ giường xuống nhảy phóc ra ôm chặt Thái Minh . Tôi không phản ừng gì vì tôi đang kiềm chế bằng tất cả những gì có thể kiềm chế được
Bên trong tôi đang run . Nỗi sợ đang ám ảnh tôi . Sợ . Sợ ư ?tại sao tôi lại sợ nhỉ ?Có lẽ , sẽ có lúc nào đấy , tôi phải nói tất cả những gì cần phải nói
Tôi Nhìn Lyn và Thái MInh âu yếm mà chỉ biết đứng dấy mỉm cười nhẹ
- Kelvin ! Đây là người bạn tốt và thân nhất của em. hihi...... Hương ! Đây cũng là người tớ yêu nhất và mãi mãi cả cuộc đời chỉ yêu anh ấy.
Tôi không nói gì mà lại mỉm cười nhẹ với đôi mắt đượm chút buồn
- thôi ! 2 người ở lại nhé 1 tớ phải về rồi......... Mai tớ lại vào thăm cậu. Nhé! ( Tôi lại chỉ mỉm cười nhẹ )
- Ờ....... hihi
- Bye
Thế rồi tôi chạy vụt ra khỏi cửa để lại trong phòng chỉ còn mình Lyn và Thái Minh........ Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
9 chương
90 chương
24 chương
24 chương
11 chương
12 chương
70 chương