Không phải là giọng nói của Lâm Húc. Hạ Trạch sửng sốt một chút mới hỏi: “cậu là ai?” Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại: “cậu là Hạ Trạch hả?” Hạ Trạch: “ừ, có thể nói Lâm Húc nói chuyện điện thoại được không?” Nam sinh: “Cậu sẽ không nhận.” Hạ Trạch: “…” Nam sinh thở dài một hơi: “Anh của tôi từ trước đến giờ vẫn chỉ là chơi đùa người khác, đến nay cậu chỉ cùng với vài đứa con gái quan hệ qua, hầu như chỉ vài ngày là kết thúc, nhiều nhất cũng chỉ nửa năm, bất kể là ai nói chia tay, cậu cũng không quá để ý, ngày thứ hai đã cùng với bọn tôi đi chơi đùa, thật tốt cậu nói có đúng không? Nhưng lúc này, cậu như bị bệnh, mỗi ngày cứ cười khúc khích, có lúc lại đột nhiên nhốt mình trong KTX đến cả đèn cũng không mở lại chẳng nói một câu, chỉ một mực uống rượu….” Hạ Trạch cắn cắn môi: “Các cậu ở nơi nào?” Nam sinh cứ như không nghe thấy, ợ một hơi rồi nói tiếp: “nhìn thấy bộ dạng quỷ dị này, đến chúng tôi nhìn còn thấy đau lòng!! Hạ Trạch, cậu nếu như không có ý với cậu thì tạm thời đừng liên hệ với cậu được không? Ai, tôi thao..ợ.. tôi cũng không muốn nói điều này cho cậu, có điều cậu hãy thông cảm cho cậu, nghĩ đến cảm nhận của cậu được không?” Hạ Trạch âm thanh thoáng cao một điểm: “Tớ là hỏi các cậu ở —— “ Nam sinh lập tức đánh gãy cậu: “Nếu không như vậy, kỳ nghỉ này, đừng cùng cậu gặp mặt, đừng cùng cậu gọi điện thoại, những thứ khác giao cho chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng đã quen cậu nhiều năm, không lẽ không giúp được cậu? Đi tụ họp, đi giao lưu, tìm mấy nữ sinh hợp khẩu vị thì khó gì chứ, một kỳ nghỉ để cậu quên cậu là không thành vấn đề—— “ Ai biết nam sinh còn chưa nói xong, màng nhĩ đột nhiên nhận được một âm thanh đề xi ben đánh nổ: “Câm miệng! Tớ hỏi các cậu ở nơi nào, không nghe thấy sao?! … … … Hạ Trạch vừa mới bước tới quán ăn, một cỗ mùi rượu mãnh liệt phả vào mặt. Cậu liếc mắt qua đám người liền thấy Lâm Húc, cậu vẫn là áo sơ mi, vẫn như cũ mang dây chuyền bạc lấp lánh. hai bên của Lâm Húc đều là nữ sinh, một người rót rượu cho cậu, một lúc lại thấy cậu thân mật thì thầm, một người tóc nhuộm nổi bật, lông mi giả dùng mascara cùng với áo lót ngắn mùa hạ phối với chiếc giày cao gót khéo léo, vừa liền liền biết là những người biết cách ăn mặc. Nam sinh sau lưng Lâm Húc thấy Hạ Trạch, nói thầm với Lâm Húc, nhưng Lâm Húc vẫn như thế không động đậy. Hạ Trạch tiến tới, đứng đối diện với cậu. Có người giới thiệu Hạ Trạch, mấy nữ sinh son môi đỏ chót không ngừng khua tay múa chân trước mặt Hạ Trạch, mà Hạ Trạch không để ý chút nào… Cậu chỉ là nhẹ giọng nói: “Lâm Húc.” Lâm Húc giương mắt, có chút mờ mịt nhìn về phía cậu. Rất rõ ràng, Lâm Húc đã say rồi, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?” “Tại sao không tiếp điện thoại?” “Điện thoại?” Lâm Húc lẩm bẩm nói. Nói xong giơ bia lên. Bên cạnh đã có một đống chai bia nghiêng ngả. Hạ Trạch: “Đừng uống.” Lâm Húc liếc mắt nhìn cậu, lông mày gạt gạt, nhưng vẫn như cũ ngửa đầu uống vào. Ai biết một giây sau, Hạ Trạch đưa tay tới cầm tới chai trong tay Lâm Húc, mạnh mẽ mà ném tới bên tường “choang” một tiếng vang giòn, rượu tràn ra một khoảng dưới mặt đất.. Nữ sinh còn tưởng rằng gần phát sinh ẩu đả liền “A a” rít gào lên, hướng một bàn khác chạy đi. Một bên là nam sinh đều là anh em Lâm Húc, bọn họ tức giận đứng lên, chuẩn bị đánh tiếu tử thúi Hạ Trạch không biết trời cao đất rộng, lại bị Háo Tử một tay ngăn cản: “Chờ đã.” Hạ Trạch luôn luôn là một người hòa nhã nhẹ ngàng, chưa từng hành động lỗ mãng như thế. Nhưng cậu vẫn không chút nào hối hận về hành động của mình. Trên thực tế, cậu cảm giác mình rất phẫn nộ rất phẫn nộ, cậu cũng không thèm đến xỉa! Mà lời nói của cậu cử chỉ của cậu cũng hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý  của con ma men trước mắt này. Lâm Húc còn đang cầm chai bia, sững sờ mà nhìn chằm chằm Hạ Trạch. Ngọn đèn đường chiếu sáng lộng lẫy vào ban đêm, chiếu vào áo sơ mi trắng của Hạ Trạch. Mà tóc của cậu hơi ngổn ngang, lông mày nhíu chặt, gò má ửng đỏ, cắn chặt môi, xem ra phi thường tức giận… Tức giận đến như muốn khóc lên thế! Lâm Húc đầu một lần lại một lần xoay chuyển. Hạ Trạch, tại sao ở đây? Tên khốn kiếp nào khiến cậu lộ ra vẻ mặt như thế? Chờ chút… Tại sao chính mình có loại cảm giác “Bây giờ không thể nhìn thấy cậu”? Ngay lúc cậu nghi hoặc không rõ chuyện gì xảy ra, Hạ Trạch chạy tới bên cạnh cậu, đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, đối với người khác ôn hòa nói: “Xin lỗi, cậu uống nhiều rồi, tôi dẫn cậu trở về.” Những người khác cậu nhìn tớ một chút, tớ nhìn cậu một chút, quả thực không làm rõ được tình hình. Chỉ có Háo Tử thở dài một hơi: “Vậy thì xin nhờ cậu cẩn thận chăm sóc cậu.” “Ừm.” Hạ Trạch nhàn nhạt đáp ứng một tiếng. Tiếp theo liền lôi kéo Lâm Húc biến mất ở trong đám người.