Uyển Dư hiện tại đang đứng bên vệ đường dưới chung cư, cô lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười. Lúc nãy cô chỉ nghe lọt tai từ "Có hoa hồng." mà không thèm quan tâm đến địa chỉ nên chỉ vất va vất vưởng trước cổng như cô hồn. Bây giờ mà gọi lại thì đẹp mặt quá, kiểu gì hắn cũng cười thầm cho coi!" Uyển Dư vò đầu, mái tóc dài màu nâu cũng vì thế mà rối hơn. Cô đi đi lại lại 5 phút thì xem điện thoại một lần, sau đó lại cắn móng tay mà không để ý có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ phía bên kia đường, trong xe chỉ thấy thấp thoáng ánh lửa của thuốc lá. Lục Trạch Dương dần mất hết kiên nhẫn để chờ cô gọi đến nên mở khóa điện thoại. Bỗng đôi môi quyến rũ kia khẽ cười một cái rồi chạm nhẹ phím nghe.
"Boss, tôi quên không hỏi, anh chờ tôi ở đâu vậy?" Uyển Dư cười nói giả lả.
"Lần đầu cô được mời dự tiệc à?" Cô nghe giọng điệu mỉa mai từ đầu dây bên kia mà cố nén nỗi xấu hổ đang ngày càng lên mức cực điểm.
"Đúng vậy đó. Nên boss mau nói địa điểm đi."
Vừa nói xong câu đó, Uyển Dư muốn đập đầu mình vào cột điện gần cô nhất.
Lục Trạch Dương bật cười:
"Chắc tôi phải trừ hoa hồng của thư ký Hàn khi không nhận ra xe sếp mất."
Nói đến đây mà cô không hiểu thì chắc Lục Trạch Dương phải thử IQ của cô mất. Cả công ty chỉ duy nhất mình anh chuộng kiểu xe Mercedes, cô là trưởng phòng, không lẽ lại không biết? Uyển Dư lúc này mới ngó nghiêng xung quanh rồi nhận ra chiếc xe Mercedes-Benz màu đen luôn đậu ở đó. Cô muối mặt bước nhanh qua đường. Lúc mở cửa xe cô còn phải lấy một tay che mặt, ánh mắt Trạch Dương nhìn cô đầy ý cười.
Boss, tôi nhục lắm rồi. Đừng cười tôi nữa! Uyển Dư gào thét trong nội tâm.
_
Bãi đỗ xe biệt thự nhà Tịnh thị-
Lục Trạch Dương đỗ xe ở gần cổng chính nhất. Uyển Dư lấy làm lạ vì trong sân còn rất nhiều chỗ trống nên buột miệng hỏi:
"Boss sao lại đỗ ở đây vậy?"
Trạch Dương khẽ cười:
"Tôi đỗ ở đâu chẳng được."
"Chỉ là thấy hơi-" cô chưa nói hết câu thì bị boss cắt ngang.
"Nhanh lên, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa."
Uyển Dư thầm than trong nội tâm Vớ vẩn cái đầu nhà anh, cả nhà ảnh cũng chỉ mình anh vớ vẩn!
Uyển Dư khoác tay Trạch Dương bước vào đại sảnh. Hai người đi từ xa đã thu hút ánh nhìn của tất cả. Uyển Dư trông dịu dàng hơn trong bộ váy màu xanh dương nhạt, đôi giày cao gót màu trắng sữa, phụ kiện cô chọn kèm theo và kiểu tóc càng tôn lên vẻ nữ tính của Uyển Dư. Trạch Dương vô cùng phong độ trong bộ vest màu xám độc nhất của hãng thời trang Lily, đôi giày đen bóng không chút bụi bặm, mái tóc đen được vuốt ra sau làm nổi bật sự điển trai của Trạch Dương. Cặp đôi "hoàn hảo" liền được Tịnh tổng hớn hở đón chào:
"Chà, thật vinh dự cho tôi khi được Lục tổng tới dự tiệc sinh thần của con bé ngỗ nghịch nhà tôi!" Thái độ trịnh trọng hóa của Tịnh Thụy Nham khiến Uyển Dư nổi da gà. Boss mình khiến một ông già trên 50 tuổi phải đon đả cúi chào thế này thì quá đáng sợ, quá vô nhân đạo rồi! Cô thầm cảm thán.
Ông ta nói chuyện xã giao với Trạch Dương vài câu rồi chuyển mũi tên sang cô:
"Còn tiểu thư đây là..."
Cô chưa kịp nói gì thì Trạch Dương tiếng lời:
"Cô ấy? Là bạn gái của tôi."
"Hả?" Uyển Dư quá ngạc nhiên mà buột miệng nói.
{Còn}
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
27 chương
151 chương
55 chương