Uyển Dư chăm chú nhìn ly nước, trong lòng cứ đặt ra câu hỏi đấy. Nếu như, Lục Trạch Dương không muốn kết hôn với cô...nếu như Lục Trạch Dương chỉ xem cô như cuộc vui. Cô thật không dám nghĩ tiếp.
Còn về phần Lục Trạch Dương, chắc chắn anh không hề xem tình yêu dành cho Uyển Dư là thú vui nhất thời. Anh cũng muốn hai người sớm về chung một nhà, anh cung vẽ ra biết bao nhiêu viễn cảnh để cầu hôn cô nhưng lại quá khó chọn lựa. Trạch Dương bây giờ mỉm cười ra vẻ thế chứ thật ra trong lòng nóng như lửa đốt: gần hết năm rồi mà vẫn chưa ra mắt được! Vậy nên anh quyết định, sau buổi tiệc này sẽ nói với Uyển Dư, cùng cô về nhà ra mắt.
_
Nhân viên công ty vừa đi ra khỏi nhà hàng vừa cười đùa, nhiều người còn muốn đi tăng 2. Uyển Dư chỉ cười từ chối, mà cô không đi thì chắc chắn Trạch Dương cũng không hứng thú. Hai người cứ đứng đấy nhìn mọi người dần lên xe đi về. Đứng mãi rồi cũng phải đi, Trạch Dương ôm vai Uyển Dư, nhẹ giọng nói:
"Đi về thôi."
Uyển Dư vẫn đứng yên tại chỗ. Trạch Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi cô.
"Em khó chịu chỗ nào à? Có phải lúc nãy ăn cái gì không hợp không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem thử nhé?"
Bỗng dưng cô trả lời một câu không hề liên quan.
"Anh có thực sự yêu em không? Anh có muốn đi đến con đường hôn nhân với em chứ? Em biết là thế này rất đột ngột nhưng em thật sự..." Uyển Dư nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dương tuôn một mạch. Trạch Dương ngây người. Anh có nghe lầm không vậy?
"Em...em..e...m...nói... gì cơ?" Trái ngược với vẻ quyết liệt của Uyển Dư, Lục Trạch Dương lại vô cùng bối rối, lời nói cũng lắp ba lắp bắp, thật không biết nên khóc hay cười. Uyển Dư vẫn không hạ quyết tâm, dõng dạc hỏi lại một lần nữa:
"Anh, có muốn, kết hôn với em không?"
À, chờ chút đã.
Này không phải là cô cầu hôn rồi à???
Bỗng dưng cô cảm thấy bản thân vô cùng mất giá. Vốn dĩ định hỏi dò xem sao, ai dè lại thành ra cầu hôn rồi? Vì quá xấu hổ nên cô quay mặt toan bỏ chạy rồi cười lớn.
"Ồ, hả, à, thôi anh coi như chưa nghe gì đi, em nói vớ vẩn đấy haha..." Nghe rồi mà bảo chưa, vô lý thật nhưng cô không biết nói gì hơn. Chợt Trạch Dương ôm cô lại, dường như chưa hết xúc động. Anh luống cuống.
"Uyển Dư...Em...Thật sự làm anh bất ngờ lắm đấy...Thường ngày em thường hay bỏ lơ anh, không quan tâm...Anh không nghĩ em sẽ muốn..."
Đến từ "kết hôn", anh vô thức bật cười. Âm thanh vô thức đấy thoát ra từ niềm hạnh phúc bất ngờ này.
"Uyển Dư à...Anh sẽ không cầu hôn em vào thời điểm này. Anh sẽ chờ, đến khi em thật sự, thật sự chấp nhận, chứ không phải xúc động nhất thời.
Ánh mắt Uyển Dư dịu lại, hai tay ôm lấy Trạch Dương. Cô nhìn lên bầu trời đêm thấp thoáng vài ánh sao, bất chợt cảm thấy hạnh phúc.
Cô không thường không tin vào may mắn, cô nghĩ rằng đấy chỉ là một quan niệm mê tín, nhưng bây giờ cô tin may mắn có thật, vì nó đã giúp cô tìm được người đàn ông có thể cùng mình đi hết cuộc đời.
_
"Trạch Dương."
"Sao?"
"Anh lau nước mắt đi, ướt hết áo em rồi."
{Còn}
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
407 chương
17 chương
72 chương