Uyển Dư mặt mũi cứng đơ, không nói được câu nào, để mặc cho Trạch Dương siết chặt cô vào lòng. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào vai cô, bất giác mặt Uyển Dư đỏ lên trong ráng chiều. Hai người yên lặng một lúc. Lúc này não Uyển Dư mới tiếp thu được lời Trạch Dương vừa nói. Cô cuống lên thoát khỏi vòng tay Trạch Dương. Uyển Dư nhấn nút thang máy rồi lấy tay che mắt, biểu cảm vô cùng phong phú. "Boss à, thà anh dọa tôi bằng việc trừ bao nhiêu phần trăm lương đi còn đỡ, đừng dùng cách này. Con tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi đâu!" Trạch Dương có hơi ngại ngùng, tuy nhiên vẫn lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, tiếp lời cô. "Em nghĩ tôi có thể lấy chuyện tình cảm ra đùa sao? Em có biết từ lúc gặp em trong công viên, từ lúc em nắm lấy tay tôi để gặp người lớn, tôi...đã thích em rồi không?" Này là chưa đánh đã tự khai rồi boss... Uyển Dư ngửa mặt lên trần nhà mà thầm nghĩ. Cô bây giờ thật sự mới hiểu "Không còn gì để nói" đối với một người miệng lưỡi tài hoa như mình. Khi không khí yên lặng đến đáng sợ thì âm thanh "Ting" của thang máy như cứu vớt Uyển Dư. Cô lật đật chạy vào thang máy, không hiểu sao hai chân lại vấp phải nhau. Uyển Dư ngã một góc 90 độ và tiếp đất bằng mặt. Đen thui. Cả về 2 việc. _ Âm thanh nói chuyện ồn ào dần chạy vào tai Uyển Dư. Cô chớp chớp mắt rồi vội nhắm tịt lại khi thấy khuôn mặt của Trạch Dương. Anh khẽ thở phù một hơi rồi thì thầm với ai đó. Cô thầm nghĩ tại sao mình lại phải giả ngủ nhỉ? Vậy là mở mắt thao láo nhìn anh chàm chằm. Trạch Dương chống cằm nhìn cô, vết thâm quầng dưới mắt lộ rõ, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng nói: "Nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cho em ít cháo." "À...Boss..." Uyển Dư vô thức đưa tay lên gãi đầu liền bị anh tóm lại, hoảng hốt trách móc: "Tay còn đang truyền dịch. Đừng cử động nhiều!" Trạch Dương bỏ hẳn ngôi nhân xưng, anh cảm thấy gọi em thì khiến cô khó xử, gọi cô thì quá xa lạ. Thôi thì bỏ luôn cho nhanh. "Cái này hả? Không sao đâu, không sao..." cô ngừng lại một lúc rồi nhắm mắt bất lực, dùng tay còn lại chạm nhẹ vào tay Trạch Dương "Boss, bỏ tay ra đi, tư thế của chúng ta mờ ám quá." Trạch Dương lúc này mới nhẹ nhàng thả tay cô ra, lúc quay lưng liền cảm thấy bị mắc thứ gì đó, quay lại mới phát hiện ra Uyển Dư níu mép áo anh, cười gường: "Chỉ có chắc cháo thì ít dinh dưỡng lắm. Mua thêm cho tôi một hộp donut, vài cái cupcake vị chocolate và một hộp gà rán nha. Hôm nay có combo mới, dùng thẻ thành viên trong túi tôi có thêm được vài cái hay ho lắm..." Trạch Dương bất động vài giây, sau đó vừa đi vừa lẩm bẩm: vài donut, combo cupcake,... _ "À boss, tại sao tôi lại ở bệnh viện vậy?" Uyển Dư ăn đến miếng cuối cùng mới nhớ đến vấn đề chính. Lục Trạch Dương chống cằm nhìn cô, nhướn mày tỏ vẻ nghi hoặc. Cô chỉ biết dời mắt đi chỗ khác. Thật sự ngoài việc được boss tỏ tình, việc sau đó cô không nhớ gì nữa. "Thật sự không nhớ?" Trạch Dương hỏi. Uyển Dư gật đầu. Ngoại trừ việc được ông tỏ tình thì tôi chẳng nhớ cái gì nữa. Lục tổng thở hắt một hơi, chậm rãi trường thuật: "Lúc chiều cô Hàn chạy vội, chân nọ tranh chân kia, cuối cùng ngã thẳng vào nền nhà, máu me đầm đìa, bất tỉnh nhân sự. Và..." Trạch Dương bỏ lửng nửa sau, vì kiểu gì cô cũng biết là anh đưa cô vào bệnh viện, sau đó cô tỉnh lại trong ngơ ngác. Chỉ có điều Uyển Dư không biết, lúc cô ở trong phòng phẫu thuật, Trạch Dương như người mất hồn, đăm đăm nhìn vào ánh đèn phòng phẫu thuật, gặp bác sĩ nào cũng hỏi cô có sao không? Nếu cần thì anh có thể đưa thêm tiền, chỉ cần cô không sao. Cô không biết anh - một người thông minh lý trí, lại hành động ngu xuẩn vì cô như vậy. "Cảm ơn boss..." Uyển Dư không biết nên nói chuyện này hay không, nhưng chắc chắn sẽ phải đối mặt thì chi bằng đón trước còn hơn "Tuy nhiên chuyện boss nói...ừm...có hơi đột ngột quá..." Quá đột ngột khiến con nhà người ta nhập viện!!! "Tôi nghĩ mình cần thời gian để suy nghĩ." "Tôi cũng thấy mình hơi đột ngột. Xin lỗi." Trạch Dương không nói thêm lời nào nữa, cầm áo khoác rời đi. Uyển Dư xịu mặt, cảm giác thất vọng chợt ùa tới. Cô gặm miếng bánh dứa rồi thấy tiếc khi chỉ mua một cái. _ Một đêm không ngủ. Uyển Dư nghĩ mình không hẳn là thích Trạch Dương, nhưng cũng không hẳn là không thích. Một người đàn ông hoàn hảo như thế có điểm gì để ghét? Ôm gối lăn qua lăn lại một vòng, cô quyết định gọi hỏi người tư vấn, tuy nhiên cô không gọi bạn thân của mình là Dạ Như, kiểu gì cô bạn kia cũng trêu chọc và bảo cô thử hẹn hò đi. Mà cô muốn nghe ý kiến trung lập, vậy là Uyển Dư nhấn số gọi X. "Đồ đệ IQ thấp gọi gì giờ này thế?" Giọng nói lanh lảnh vang lên ở đầu dây bên kia. Uyển Dư niệm thầm trong đầu ngàn lần chữ "Nhịn". Cô nghiêm túc. "X, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Giọng cậu trai kia nghiêm túc hơn, ít nhất là giọng gần hơn đầu máy, nghe rõ hơn. "Chị nói đi." "Tôi được một người tỏ tình..." chưa kịp dứt lời, người bên kia bật cười khô khốc, không phải giễu cợt như cô nghĩ. Cậu ta khóc không ra nước mắt vì mục tiêu tìm cho anh trai gìn giữ như thế này lại mất, cậu ta không thể tìm đâu một bà chị dâu như này nữa: dễ tính, hài hước, đặc biệt là nghe lời cậu ta. Nhưng đành buông tay thôi, duyên của người ta mà. "Rồi sao?" "Và tôi cũng không hẳn là không thích họ..." Không hẳn không thích. Anh trai ơi, xong thật rồi... "Từ từ, ai là người tỏ tình với bà chị?" Thật ra cậu ta muốn kết thúc câu chuyện của cô gái hai mấy tuổi đầu mà như thiếu nữ 18 này. Nhưng lại không nén nổi tò mò về người có thể thích được Uyển Dư. Cô ngập ngừng một lúc rồi trả lời: "Boss của tôi, họ Lục, tổng giám đốc của tập đoàn J." "Bà chị! Đồng ý ngay đi! Con mồi ngon đấy!" Trạch Dương anh trai! Sau này phải đối xử tốt với tôi đấy! {Còn}