Máu mũi ngừng chảy, Lăng Hiểu đi vào phòng ngủ, cởi áo ngủ ra rồi chui vào chăn, chỉ còn năm phút nữa cô sẽ biến thành sói. Cô cũng không muốn lát nữa sau khi biến thành sói mà vẫn còn mặc áo ngủ. Sói mà mặc áo ngủ, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc sẽ làm người khác cười chết. Tiếng bước chân truyền đến, Lăng Hiểu vội vàng kéo chăn lên che lại toàn thân, chỉ chừa cái đầu nhô ra ngoài. Lam Vũ đang trần truồng từ bên ngoài tiến vào. Lăng Hiểu vẫn còn cảm thấy bị sốc, lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác. Trời ạ, đừng hại cô chảy máu mũi nữa, thân thể của cô quả thật đã rất nóng rồi. Lam Vũ ngồi trước giường, nhìn cô, sau đó xoay đầu cô lại, khiến cô phải nhìn thẳng vào nàng. "Thật là, cô rất dễ mắc cỡ nha." Nàng trêu ghẹo nói, thú vị mà nhìn hai má rất hồng của Lăng Hiểu. Thật muốn biết bây giờ thân thể và đôi chân của cô cũng hồng như vậy hay không. Nàng dời tay về tấm chăn, chuẩn bị triển khai ý đồ của mình. Lăng Hiểu biết nàng muốn làm gì, chặt chẽ giữ tấm chăn không buông. "Thả tay ra." Lam Vũ cũng kéo chăn về phía mình, rất hung ác mà trừng mắt nhìn Lăng Hiểu. Mỗi lần nàng lên cơn như vậy, Lăng Hiểu lập tức đầu hàng. Quả nhiên, Lăng Hiểu vô cùng nghe lời mà buông tay ra, sau đó, cô thở dài một tiếng kéo chăn ra. "Woa! Một cơ thể trắng noãn liền xuất hiện bên dưới tấm chăn. "A!" Lăng Hiểu đột nhiên kêu lên một tiếng thét đau đớn. Lam Vũ hoàn toàn không kịp thấy rõ thân thể của Lăng Hiểu, liền bị tiếng kêu thảm thiết làm cho lòng nàng đau vô cùng. Nàng phản xạ ôm lấy Lăng Hiểu, khẩn trương hỏi :"Làm sao vậy?" Lăng Hiểu mở to mắt, con mắt của cô lập tức biến thành mắt sói, từ trong miệng mọc ra hai chiếc răng nanh dài, hai lỗ tai cũng bắt đầu biến dài ra, râu tóc trên cơ thể của cô cũng mọc ra rậm rạp một cách nhanh chóng. Cô cúi người, tứ chi co về phía trước, toàn thân không ngừng run rẩy. Sau một phút, trước mắt Lam Vũ không còn là một con người nữa, mà đã trở thành một con sói nhu thuận, cực kỳ xinh đẹp. Lang nhìn nàng, ở giữa trán của cô có một vệt lông màu bạc hình tia chớp, râu tóc toàn thân sáng chói, giống như có người đã thoa dầu lên vậy. Là nó ! Chính là nó ! Một nỗi kích động không nói nên lời ập vào người Lam Vũ, thật là con sói đó ! Giấc mơ kia là thật ! Lam Vũ bắt đầu quan sát, nhẹ nhàng vuốt ve con sói mà đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng trăm ngàn lần, nước mắt đã chảy xuống. "Thật là cô." Nàng chặt chẽ ôm lấy cô, niềm vui mừng cực độ của lần gặp lại này khiến nàng khó có thể kìm chế tâm tình của mình, nàng ôm Lang khóc lớn tiếng, thật lâu mới thả ra. Lang bò lại ngồi ngay ngắn trên giường, dùng đầu lưỡi liếm lấy những giọt nước mắt trên mặt nàng. Lam Vũ ngừng khóc, nằm trong lòng Lang, nói :"Tôi vẫn nằm mơ thấy cô, vẫn không có quên cô, cô thật sự đã đến tìm tôi." Lang thân mật mà cọ vào người nàng, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm tay nàng, liếm da nàng. Lam Vũ cũng thân mật mà vuốt ve râu tóc của Lang, nàng ngửi lấy hương vị trên cơ thể Lang, gắt gao ôm chặt Lang, cảm thấy sờ bao nhiêu cũng không đủ, ôm không đủ, ngửi không đủ. Một người một sói ôm nhau thâm tình dưới ánh trăng, không cần lời nói, không cần ngôn ngữ, nhưng sự tiếp xúc thân thể của các cô đã nói lên tình yêu ngàn năm bất diệt. Lam Vũ trời sinh tính không thích ngồi yên một chỗ, nàng đột nhiên đẩy Lang nằm hẳn trên giường, sau đó áp lên thân thể cô, sờ soạng lông tóc của cô, giống như đang tìm gì đó bên trong. Đôi mắt của Lang nghi hoặc nhìn nàng, kêu lên tiếng "ô ô". "Đừng kêu, tôi giúp cô tìm coi có rận hay không." Nghe nói vậy, Lang nằm yên chẳng khác nào vừa bị giết chết ! Cũng mệt cho Lam Vũ có thể nghĩ ra, cô mỗi ngày đều tắm, trong nhà cũng thường xuyên được quét dọn sạch sẽ, đừng nói là rận, đến cả một con muỗi cũng không tìm được. "Ha ha ha..." Biểu tình của Lang khiến Lam Vũ cười lớn không ngừng, nàng biết Lang sẽ có phản ứng như vậy, thật là thú vị, biểu tình của Lang quá dễ thương. Lang thẹn quá hóa giận, đột ngột làm cho Lam Vũ ngã nhào trên giường, dùng đầu lưỡi mềm mại công kích Lam Vũ. "Oa, cứu mạng !" Lam Vũ giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được, đầu lưỡi kia rất mềm, lại rất nhiều nước bọt, khiến cho toàn thân nàng đều ướt, lại thêm còn rất ngứa, làm cho nàng không nhịn được cười to. Cười đến nỗi đau cả bụng, cho đến khi không thể thở nữa Lang mới tha cho nàng. Lam Vũ vừa thở hổn hển, vừa dùng chăn lau đi nước bọt trên người. Lang đen mặt, haiza, tấm chăn đó cô mới vừa giặt xong, ngày mai lại phải đem giặt nữa rồi. Lam Vũ dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn cô, để xem ai thắng ai. Nàng cọ cọ tấm chăn, đột nhiên nhấc tấm chăn lên, thoáng một cái trùm hết lên người Lăng Hiểu. "Đa Đa của tôi có phải cũng bị cô dùng khăn tắm trùm lại như thế này không?" Thanh âm đầy nghịch ngợm của Lam Vũ truyền đến trong chăn. "Tiêu rồi." Lang trong chăn thầm than, liều mạng muốn chui ra ngoài, nhưng tấm chăn này quá lớn, hơn nữa Lam Vũ không ngừng kéo, cô tả xung hữu đột nhưng cũng không thành công. A...a..., thật là muốn khóc cũng không ra tiếng ! May là cuối cùng Lam Vũ cũng dừng cuộc chiến và thả Lang ra, sau đó ôm Lang trong vòng tay mình, giáo huấn :"Sau này phải ngoan biết không? Tôi nói một cô phải làm một, tôi đi đông cô cũng phải đi đông, không thể là nam cũng không thể là tây, càng không thể là bắc, phải ngoan ngoãn mà nghe lời, nếu không, để xem tôi giáo huấn cô thế nào đây." Lang rất nhu thuận mà gật đầu, cô thật sự đã bại dưới tay nàng. Hic hic, nàng bắt nạt cô, thế nhưng dù biết rõ ràng nàng sẽ bắt nạt cô, cô vẫn muốn vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Không biết có phải cô có khuynh hướng tự ngược không nữa ?! Ánh trăng càng lúc càng mờ dần, ánh bình minh xua tan bóng tối dần dần xuất hiện. Đồng hồ trên tường kêu lên năm tiếng, đúng năm giờ sáng. Lang kêu nhẹ một tiếng, thân thể kịch liệt chấn động, râu tóc rậm rạp trên người bị thu vào bên trong cơ thể, tứ chi dần dần duỗi ra, răng, tai, mũi, tất cả đều chậm rãi biến đổi, rất nhanh khôi phục lại hình dạng con người. Cô nằm lại trên giường, yếu ớt mà nhìn Lam Vũ, đưa tay kéo tấm chăn muốn che đi thân thể trần truồng của mình. Lam Vũ ngăn lại hành động của cô, nói :"Giống như chúng ta như vậy không phải rất tốt sao? Tại sao phải che đậy làm gì." Nàng đã sớm bị cô nhìn hết, nếu không làm cho cô để cho nàng nhìn lại thì thật có lỗi với bản thân. Lăng Hiểu "uh" một tiếng, rốt cuộc đồng ý, nhưng cũng không dám để lộ hoàn toàn thân thể ra ngoài dưới ánh mắt của Lam Vũ. Lam Vũ nói :"Kỳ thật tôi cảm thấy thân thể con người là thứ đẹp nhất trên thế giới, tôi thích nhất là nhìn thân thể con người." Nàng nhìn qua Lăng Hiểu, "Vóc người của cô rất hoàn mỹ !" Lăng Hiểu thập phần e lệ mà vùi đầu dưới gối, thoạt nhìn giống như con đà điểu. Lam Vũ xoay người nằm xuống, kéo chăn đắp lên cả hai, sau đó lấy cái gối đang che đầu Lăng Hiểu để dưới đầu cô, rồi nói :"Ngủ một lát đi, vành mắt cô bị thâm hết rồi." Lăng Hiểu trở mình, quàng tay qua eo Lam Vũ, mà Lam Vũ cũng giữ lấy cánh tay cô, hai người ôm nhau mà ngủ. Trong khi ngủ, khóe miệng hai cô đều vươn lên một nụ cười hạnh phúc.