Chỗ Lăng Hiểu ở là nhà dành cho một người, không lớn như nơi ở của Tống Tử Hào, ở đây chỉ có phòng khách và một phòng ngủ, thêm nhà bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh.
Lăng Hiểu kéo hành lý vào phòng ngủ rồi nói :"Cô ngủ ở đây đi, tôi ra phòng khách ngủ."
"Ngủ chung đi." Lam Vũ như ra lệnh.
Lăng Hiểu cũng không phản đối, thậm chí có chút vui vẻ. Đột nhiên, khi cô nhìn thấy tờ lịch trên tường, tâm bỗng nhiên trầm xuống. Hôm nay là ngày mười lăm ! Từ mười hai giờ đêm nay cho đến năm giờ sáng, cô sẽ biến thành sói.
Nhìn nét mặt trầm xuống của Lăng Hiểu, Lam Vũ đột nhiên giống như muốn bốc hỏa, nàng ôm lấy cô, đẩy cô ngã xuống ghế sofa, nói :"Thế nào? Có ý kiến?" Dáng vẻ của nàng lộ rõ ràng nếu như cô có ý kiến gì thì nàng sẽ cắn chết cô.
Lăng Hiểu nhẹ nhàng thở dài rồi nói :"Tôi sẽ dọa cô sợ."
"Dọa tôi sợ?" Lam Vũ sặc một tiếng, giống như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, nàng nổi tiếng là gan dạ, ai có thể dọa được nàng, nàng sẽ quỳ xuống gọi người đó là lão tổ tông.
"Uh, chính là tối nay, tôi sẽ dọa cô mất."
"Tối nay sẽ dọa tôi sợ ? Cắt, ngược lại tôi lại muốn xem tối nay cô sẽ dọa tôi như thế nào ? Đừng nói là cô sẽ biến thành người sói đấy chứ ? Tôi cho cô biết, Lăng Hiểu, cô phải trả giá cho việc quyến rũ bạn trai của tôi, đừng nghĩ dùng mấy lời nói dối đó mà dọa tôi nhá."
"Tôi thực sự sẽ biến thành sói."
"Này, cô đang kể chuyện kinh dị à?" Lam Vũ cười chế nhạo nói. Chuyện này ai mà có thể tin được.
"Cô đã quên câu chuyện tôi đã viết sao? Câu chuyện giữa sói và hồ ly."
Lam Vũ nằm hẳn xuống, áp lên trên người cô, ngặm một chút vành tai của Lăng Hiểu, cảnh cáo nói :"Lăng Hiểu, đừng đùa giỡn nữa, đừng mong trốn tránh trách nhiệm của cô, bằng không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi." Hương vị trên người Lăng Hiểu quả thật rất thơm, kích thích cảm quan của nàng, nàng ngửi một chút, sau đó cắn vào tai Lăng Hiểu.
"Đau." Lăng Hiểu nhíu mày kêu lên, nhóc hồ ly này sao không biết nhẹ nhàng gì hết vậy? Cô vùng vẫy thoát ra, xem ra cô không nên nuông chìu nhóc con này, nếu không nàng ta sẽ càng vô pháp vô thiên. Cô ngồi dậy, nâng cao âm lượng nói :
"Lam Vũ, tôi thật sự không có cướp bạn trai của cô..."
"Thế nhưng anh ta yêu cô đó là sự thật, anh ta bởi vì theo đuổi cô nên mới chia tay với tôi, đó cũng là sự thật, cho nên cô phải bồi thường cho tôi."
"Căn bản chuyện này không liên quan đến tôi, sao cô cứ đổ lên người tôi thế ?" Đột nhiên, một ý niệm lóe lên trong đầu của Lăng Hiểu, chẳng lẽ Lam Vũ là muốn tìm lý do này để quấn lấy cô. Giống như sáng hôm nay cô nói cô thích nàng là phải để nàng cắn cho bằng được.
Sẽ như vậy sao? Là bởi vì Lam Vũ....
"Đang suy nghĩ gì đó ?" Lam Vũ hỏi.
"Không có gì." Lăng Hiểu hỏi :"Cô có đói không ? Tôi đói rồi."
"Tôi đói." Lam Vũ vô cùng thành thật trả lời.
"Tôi đi nấu bữa sáng." Lăng Hiểu nói xong liền đứng dậy đi vào nhà bếp. Nói là ăn sáng nhưng thực tế đã trễ, hiện tại đã là mười một giờ mười phút, nói là ăn trưa thì đúng hơn.
Thức ăn trong tủ lạnh cũng không nhiều lắm, không đủ để hai người ăn trưa, thế là Lăng Hiểu liền đi đến siêu thị gần tiểu khu để mua thêm. Lam Vũ không muốn ra ngoài, nằm dài trên sofa để Lăng Hiểu đi một mình.
Sau khi nhìn thấy Lăng Hiểu ra ngoài rồi, nàng bắt đầu quan sát nơi này, căn nhà khá tinh tế, nghĩ lại hôm qua và hôm nay, quả thật thay đổi quá lớn. Sáng sớm hôm qua nàng và Tống Tử Hào còn là một đôi tình nhân ân ân ái ái, vậy mà hôm nay không ai thèm nhìn mặt đối phương, mà Tống Tử Hào hôm qua vẫn còn phong thái anh tuấn, một bộ dáng công tử làm say mê biết bao cô gái, vậy mà sáng nay lại nhếch nhác, tả tơi như vậy.
Còn nàng và Lăng Hiểu, trước đây hoàn toàn là người xa lạ, nhưng chỉ sau một khắc cô liền trở thành sở hữu riêng của nàng. "Sở hữu riêng" ?! Ha ha, nàng vui vẻ khi dùng từ này trên người Lăng Hiểu, không biết vì sao, khi chọc ghẹo Lăng Hiểu thì nàng sẽ có một cảm giác thỏa mãn đặc biệt, khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng có khuynh hướng ngược đãi hay không nhỉ.
Nhớ lại câu chuyện mà Lăng Hiểu đã viết, nàng mỗi ngày đều xem ! Khi lần đầu tiên đọc câu chuyện này thật sự khiến nàng kinh ngạc ngây người, bởi vì câu chuyện này viết rất giống với câu chuyện quanh quẩn trong giấc mơ của nàng. Chỉ là trong giấc mơ của nàng không có đoạn sau của câu chuyện, nàng chỉ mơ đến khi nàng chết thì kết thúc. Trong câu chuyện có ghi vào đêm trăng tròn thì nó sẽ biến thành sói, nàng rất muốn biết cô có phải thật sự sẽ biến thành sói như trong câu chuyện ghi hay không, có phải là con sói như trong giấc mơ của nàng hay không.
Nàng cười khẽ một tiếng, vẫn cảm thấy không thể nào, người làm sao có thể biến thành sói. Thế nhưng, nàng lại có một loại cảm giác, Lăng Hiểu thật sự sẽ biến thành sói. Mặc dù cảm thấy rất hoang đường, nhưng nàng chính là có cảm giác này.
Cầm lấy ảnh chụp Lăng Hiểu đang để trên bàn trà, Lam Vũ nhẹ nhàng sờ vào hai má của cô. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được tình ý của cô đối với nàng, nếu như không phải, cô sao lại dễ dàng tha thứ cho sự bát nháo vô lý của nàng, mà còn vì nàng đi mua thức ăn, nấu cơm cho nàng.
Lăng Hiểu đi mua thức ăn về, bắt đầu nấu cơm trưa, lúc hai người cùng nhau ăn cơm thì đã là hai giờ. Hai giờ rưỡi, đồng nghiệp trong công ty Lăng Hiểu gọi điện đến nói có việc gấp cần cô đến xem. Lăng Hiểu bận rộn đến hơn tám giờ tối mới về. Vào đến nhà, nhìn thấy Lam Vũ đã chuẩn bị xong bữa tối, đang ngồi trên sofa xem ti vi chờ cô về.
Lăng Hiểu áy náy cười với Lam Vũ, nói :"Xin lỗi, công ty có chút việc, bận đến giờ mới xong."
"Không sao, tôi đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Kỳ thật cô có thể ăn trước, không cần chờ tôi." Ngoài miệng Lăng Hiểu nói vậy, nhưng trong lòng đã ấm áp cực độ, chưa từng có người nào đối với cô như vậy. Bởi vì cô là sói con, vào đêm đầu tiên khi cô biến thành sói thì đã bị ba mẹ đem bỏ cô trên núi.
Tiếng khóc của cô dẫn dụ đám sói trên núi, bởi vì cô cũng coi như là sói, nên đám sói kia không có ăn cô, trái lại còn đem cô về hang và nuôi dưỡng cô. Sau này, đám sói ra ngoài kiếm ăn, cô một mình ở lại hang động, bị đói bụng nên khóc rất lớn, một lão hòa thượng lên núi hái thuốc đã nghe được, lão hòa thượng mang cô về chùa, hơn nữa còn đưa cô đến trường và dạy võ thuật cho cô. Lão hòa thượng cũng không sợ cô khi thấy cô biến thành sói, thậm chí còn giúp cô che giấu. Năm cô mười bảy tuổi, lão hòa thượng bệnh chết, trước khi chết đã cho cô một ít tiền, và kêu cô hãy đi đến thành phố này, nói rằng duyên phận của cô là ở đây.
Từ ngày đó trở đi, cô vừa làm vừa học, bắt đầu một bước mới trong cuộc đời mình. Sợ người khác biết bí mật của mình, cô không dám kết giao với ai, vẫn duy trì khoảng cách, cho nên đến hiện tại bản thân không có một người bạn nào, một mình cô đơn đến bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
45 chương
89 chương
46 chương
19 chương
10 chương
3 chương