Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ
Chương 20
Không tìm được Hướng Cảnh nên Ngô Khuynh Đình chỉ biết đi loanh quanh chỗ đó, sắc mặt lo lắng, mái tóc đen ngắn thấm đẫm nước mưa cùng mồ hôi, quần áo ướt, hai mắt cũng đang rưng rưng nước mắt, bộ dạng tưởng chừng muốn phát điên, nếu giây phút này không được ôm Hướng Cảnh thì cả não cậu sẽ nổ tung ra mất.
Hướng Cảnh đã vì cậu mà bỏ lại tất cả, trở về đây, đây nhẽ ra là một chuyện vô cùng hạnh phúc lẫn đáng quý. Thế mà tại sao mình lại ngu ngốc đến vậy, tại sao lại không ngừng mắc sai lầm, tại sao quả ngọt sắp đến ngày hái lại để vụt mất qua tay?
Ngô Khuynh Đình nghẹn ngào rồi hét to lên một tiếng trong đêm tối: “Hướng Cảnh, anh yêu em! Yêu đến mức không thể sống thiếu em dù chỉ một giây, em trở về bên anh được không?” Nhìn lại không gian vẫn yên lặng xung quanh, không một âm thanh đáp lại, Ngô Khuynh Đình lại nói to giọng nghẹn ngào: “Đã về rồi mà… Xin em…”
Hướng Cảnh đang trốn ở một chỗ gần đó gạt nước mắt mà mỉm cười. Thực ra không phải anh không tin vào tình cảm của Ngô Khuynh Đình, cậu ấy yêu anh đến thế nào, anh đều biết rõ. Nhưng việc mà anh không thể tha thứ chính là việc trong thời gian không có anh bên cạnh, cậu ta sinh ra cô đơn mà có hành vi mờ ám.
Tại sao lại còn muốn tới gần người đàn ông khác? Cậu ấy thực sự không tin chuyện hai người họ có thể cùng một chỗ với nhau sao? Hướng Cảnh vì cậu ta mà tự nguyện vứt bỏ tất cả, chỉ để đổi lấy đặc quyền tiến vào trái tim cậu ấy.
“Anh đi ra đây được không?!” Ngô Khuynh Đình cúi đầu nghẹn ngào, cậu bị Hướng Cảnh tra tấn đến muốn phát điên rồi, đúng là cậu không biết lượng sức mình mà yêu người tài hoa như Hướng Cảnh, càng không có tư cách tranh giành với nhân vật vĩ đại luôn sau lưng ủng hộ anh, cho nên cậu cũng không nắm chắc liệu Hướng Cảnh cuối cùng có lựa chọn mình không. Bởi lẽ đó mà cậu cũng kiên trì không quấy rầy anh, để anh ấy được tự do chọn lựa.
Từ khi thích người này, lại biết được thân phận thực sự của người đó đến giờ, cho dù cậu làm gì đều sẽ nhớ đến Hướng Cảnh, mỗi lần nghĩ là mỗi lần tự thấy bản thân một điểm cũng không xứng nhưng không thể ép mình không thể không nhớ. Sau đó, nghĩ đến việc Hướng Cảnh sửa lại túi áo vest cho cậu, nhớ lại mùa hè cùng trải qua biết bao kỷ niệm, lại còn những tháng ngày ngọt ngào ở nước Anh xa xôi.
Thời gian sau khi từ Anh về, tâm tình Ngô Khuynh Đình vô cùng chán nản, mặc Vu Ngạn Tồn chủ động theo đuổi, đấu tranh tư tưởng dữ dội muốn quên Hướng Cảnh để một lần nữa bắt đầu lại, nhưng mọi ý nghĩ về người kia vẫn nguyên vẹn trong tâm tưởng đến mức cậu còn nghĩ nếu Vu Ngạn Tồn là Hướng Cảnh thì tốt biết mấy. Hơn nữa, hôm nay Vu Ngạn Tồn lại mặc thiết kế của Hướng Cảnh, như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim vẫn chưa liền sẹo của cậu, nhắc cậu nhớ đến những gì vừa xảy ra trong mùa hè vừa qua. Buồn bực trong lòng, không thể không thừa nhận rằng cho dù gặp gỡ người khác, cậu cũng chỉ là thay đổi phương thức tìm kiếm sự tồn tại của Hướng Cảnh mà thôi.
Ngô Khuynh Đình tâm trạng não nề đi qua góc đường, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị một người từ góc khuất gần đó kéo lấy bả vai, không đợi cậu phản ứng lại, đối phương đã bổ nhào ra dựa sát vào người cậu, tức giận hỏi: “Tại sao chưa chịu tìm kỹ đã định bỏ đi? Anh là muốn tôi tức chết phải không?” Lần này cũng giống như hồi ở Anh vậy, cứ thế mà đi, sao không học người ta cố chấp thêm một chút, điên cuồng thêm một chút, đem mình giữ chặt bên người.
Chàng trai này rốt cuộc là cái dạng gì? Nói trắng ra, cậu ta thực sự yêu mình sao?
Lần đầu tiên khi cậu ta biểu lộ tình cảm, bộ dạng thật vô cùng chật vật: “Tôi, tôi nghĩ là tôi thích anh rồi.” Đợi đến lúc cậu ta muốn cùng người kết giao thì lại có kỳ hạn thời gian.
Giọng nói tỏ vẻ quan tâm: “Chúng ta kết giao… cho dù chỉ là thời gian ngắn ngủi anh dừng chân ở thành phố này thôi cũng được.” Khi gặp phải tình địch thì căn bản không cắn chặt răng xông lên đại chiến ba trăm hiệp với đối phương, mà không nói một lời liền bỏ đi. Bây giờ mới có xa nhau thời gian ngắn, cậu ta đã đưa người đàn ông khác về nhà được rồi.
Hướng Cảnh tự trách bản thân tại sao lại yêu cậu ta đến mức có thể dễ dàng bỏ qua tất cả. Có đôi khi sự chăm sóc cùng dịu dàng Ngô Khuynh Đình dành cho anh khiến anh cảm giác cậu ta không hề yêu mình.
Hướng Cảnh biết rõ mọi việc cậu ta làm đều là tôn trọng quyết định của mình, cho dù có gây áp lực cho bản thân thì cũng mong anh được hạnh phúc nhất.
“Anh, anh định đi tìm em ở đằng kia.” Ngô Khuynh Đình đưa tay ôm chặt lấy bả vai người đang suy sụp kia, vô tội mà giải thích.
“Tôi rõ ràng ở chỗ này, anh qua bên đó tìm làm gì…” Hướng Cảnh vẻ mặt buồn rười rượi hỏi cậu ta.
“Bởi nếu anh không giả vờ đi khỏi, em có chịu xuất hiện không.”
“Cho nên người ngu ngốc là tôi?” Hướng Cảnh ra vẻ đẩy Ngô Khuynh Đình ra liền bị cậu ta ôm chặt lấy.
Lúc này, Ngô Khuynh Đình sẽ không bao giờ buông người này ra nữa. Mặc kệ Hướng Cảnh là ai, có quá khứ hay tương lai như thế nào, cậu cũng sẽ không để người này rời khỏi mình nữa.
“Là anh ngu ngốc, dại dột đến mức nghĩ là em không yêu anh, không còn trở lại đây nữa,… Mỗi ngày trôi qua anh đều nghĩ, chắc đến khi chết anh cũng vẫn không thể xứng với em.” Nhìn đôi mắt đầy tức giận của Hướng Cảnh, Ngô Khuynh Đình thẳng thắn thành khẩn nói ra sự sợ hãi trong lòng.
“Đồ ngốc, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp.” Hướng Cảnh làm nũng mà đem mặt chôn sâu vào trong lòng Ngô Khuynh Đình. “Cho nên, dù là ngày nào đó em chết, em cũng vẫn muốn chọn anh.”
Ở trong lồng ngực người kia một chút, Hướng Cảnh chợt nhận ra mình không nên chưa gì đã tha thứ cho cậu ta, dù sao cậu ta cũng dám sau lưng mình dẫn người khác về nhà. “Nhưng đêm nay tôi không muốn nhìn thấy anh.” Mạnh mẽ đấm Ngô Khuynh Đình một cú, sau đó chạy đi, Ngô Khuynh Đình không thể làm gì hơn ngoài việc chạy đuổi theo.
Hướng Cảnh chạy vào một khách sạn, vội vàng làm thủ tục check in rồi nhanh chóng trốn vào phòng. Anh muốn làm ra vẻ thật tức giận, nhất định phải khiến Ngô Khuynh Đình điên cuồng biểu lộ tình cảm với mình mới hài lòng. Chuyện xảy ra trong mưa vừa rồi không tính.
Ngô Khuynh Đình không biết làm gì khác ngoài việc cầu xin tha thứ ngoài cánh cửa suốt một thời gian dài, đem tất cả những lời yêu thương dù buồn nôn nhất cũng nói hết ra.
Hướng Cảnh vẫn không chịu mở cửa, đến khi khách ở các phòng khác xuống khiếu nại với quản lý khách sạn, anh mới mở cửa rồi một tay kéo Ngô Khuynh Đình vào. Ngô Khuynh Đình lập tức nhanh nhẹn ôm lấy con người còn đang ngùng ngoằng khó chịu kia vào lòng hôn xuống.
“Còn muốn nghe lời xin lỗi đúng không? Anh sẽ dùng cả đêm để nói…”
“Không được xấu tính như thế.” Hướng Cảnh còn chưa trốn được đôi môi nóng bỏng thì lại lạc vào ánh nhìn dịu dàng của Ngô Khuynh Đình.
“Đâu có xấu, những lời vừa rồi đều là từ tim gan của anh mà ra, nhưng đều là nói cho mấy người vây quanh nghe.” Khách thuê phòng cùng bảo vệ khách sạn muốn đuổi cậu đi lắm nhưng cậu vẫn tiếp tục đỏ mặt nói:
(Edit thui mà nổi hết da gà khi đọc những câu này, thật đáng sợ à nha. Sau này nếu có thằng chả nào nói với, liệu ta có thể bớt kích động mà cho môi thằng chả hôn đáy chảo không nhể)
“Hướng Cảnh, em biết không? Em là viên kẹo ngọt ngào của anh, là bảo bối của anh, là Sweetheart mà cả đời này anh phải bảo vệ.”
“Nếu anh có làm sai chuyện gì, em tức giận có thể phạt anh bằng cách phải cung phụng em cả đời, coi em như Từ Hi thái hậu mà cung phụng được không?”
“Ta cầu người mà đại nhân, xin hãy đại từ đại bi, khai ân cho kẻ nô lệ thấp hèn này…” Một loạt lời nói tuôn ra không ngừng.
Thật là vô cùng mất mặt. Tên lưu manh xưa nay chỉ biết lấy hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt người khác làm vui giờ đây lại có thể thốt ra những lời (sến súa đến nổi da gà) này. Nhưng những lời này đều là thật tâm đối với Hướng Cảnh, cậu cũng không cảm thấy buồn nôn vì cậu thực sự nghĩ như vậy.
“Anh rất yêu em, chẳng nhẽ em không biết sao? Ngày ngày đêm đêm anh đều mong em trở về. Thật giống một đứa ngu, biết em cao quý như vậy, không thuộc về cùng một thế giới với anh. Thế nhưng không ngừng yêu em được, thậm chí lại càng lún sâu hơn. Anh thực sự là một thằng ngu đúng không?” Đôi mắt ngượng ngùng của Ngô Khuynh Đình dừng trên người Hướng Cảnh: “Mà bên cạnh em còn có Triển tiên sinh nữa chứ.” Nói xong câu cuối, khẽ mỉm cười đầy chua xót, ngập tràn ý tứ tự ngược.
Một đôi tay dài thon nhỏ xoa xoa an ủi hai gò má đã ẩm ướt của Ngô Khuynh Đình, Hướng Cảnh kiễng chân vừa lẩm bẩm vừa hôn lên đôi môi kia: “Anh đúng là đồ ngốc. Ngốc như vậy nên phạt anh cả đời phải làm nô lệ của em, sau này dù sống chết thế nào cũng phải nuôi em ở nhà.”
Đến lúc này còn có thể không hiểu tình cảm Hướng Cảnh sao. Chỉ tính việc anh dám công khai thừa nhận mình là đồng tính luyến ái rồi phá vỡ quy tắc bản thân mà thiết kế quần áo nam, tất cả đều vì cậu ta mà làm, vì cậu ta mà trầm luân.
“Không bao giờ được rời khỏi anh nữa.” Trong tiếng mưa rơi rì rào, hai người thay nhau thì thầm những lời này.
“Ừ, không bao giờ đi nữa.” Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hơi ấm bao trùm không gian, bỏ lại một chuyện tình đầy gian nan trắc trở phía sau lưng.
Vu Ngạn Tồn đợi tròn một đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Ngô Khuynh Đình,, dù có ngu dốt đến đâu thì anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, đem bộ áo tắm không thuộc về mình treo lại chỗ cũ.
Anh nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhận ra người mà lúc trước nói là mở nhầm cửa, người đàn ông kia chính là nhà thiết kế Hoa kiều nổi tiếng Warren Xing, gần đây vừa tuyên bố với giới truyền thông là đang yêu một người bình thường, muốn tạm thời rời bỏ công việc đi theo tiếng gọi tình yêu. Thì ra người có diễm phúc đó là Ngô Khuynh Đình. Vậy bộ kiệt tác “Heart Blue” cũng là vì người này đi.
Heart Blue. Anh lúc này mới hiểu ánh mắt dịu dàng, nồng ấm kia của Ngô Khuynh Đình là dành cho ai. Trời vừa hửng sáng, anh liền một mình rời đi.
Khi ánh sáng mặt trời đã len lỏi đến từng ngóc ngách, Vu Ngạn Tồn gọi điện cho Ngô Khuynh Đình, chúc cậu hạnh phúc.
Ngô Khuynh Đình cười cười mà coi như đồng ý, nhưng cũng không quên giải thích chuyện mình lừa gạt anh ta cùng kết giao, giọng nói chân thành: “Cảm ơn anh. Trước đây, thật xấu hổ, tôi đã nghĩ là tôi có thể quên được anh ấy, nhưng …”
“Không sao.” Vu Ngạn Tồn cũng không cảm thấy mình bị lừa dối. Cùng con người dịu dàng này quen biết có hơn chục ngày nhưng cuộc sống buồn tẻ của anh dường như đã có những thay đổi nho nhỏ. “Tôi hiểu mà.” Bởi đang trong thời gian làm việc, Vu Ngạn Tồn không thể nói chuyện lâu, hai người chỉ hàn huyên vài câu về trang phục do Hướng Cảnh thiết kế.
Đến lúc phải bỏ máy, Vu Ngạn Tồn nhẹ nhàng nói: “Khuynh Đình, thực ra anh là một đối tượng rất tốt… Cho tới giờ cũng không làm đối phương thấy khó xử, luôn nhận hết lỗi lầm về phía mình nên không đòi hỏi ở người khác. Nhưng trong mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng nào thì ai cũng có thể nhìn ra. Vậy nên sau này hãy tự tin thêm một chút, như vậy mới có thể đến được bến bờ hạnh phúc dành cho mình.”
Ngô Khuynh Đình im lặng trong chốc lát rồi trả lời đầy cảm kích: “Tôi… Nhất định sẽ gặp được phần hạnh phúc thuộc về mình.”
Những dư âm còn sót lại của mùa hè rồi cũng biến mất, Triển Dự một lần nữa đến thành phố S, hắn mua một tòa nhà dạng biệt thự khá tao nhã cho Hướng Cảnh ở khu Tây gần với vị trí cửa hàng máy tính của Ngô Khuynh Đình. Kiến trúc bên trong rộng rãi, trên cửa sổ thủy tinh đối diện còn đặt một bức tranh phong cảnh núi sông kì vĩ.
Triển Dự mua biệt thự này cho Hướng Cảnh, cũng không nói rõ là để anh dùng làm gì, nhưng bên trong bố trí đến mấy phòng làm việc, khi nhà thiết kế trang phục chuyên nghiệp kia muốn động tay, cần giấy vẽ, bút chì, kéo, kim hay thước đo đều đầy đủ có sẵn.
Trên thế giới này, có lẽ người hiểu Hướng Cảnh nhất chính là Triển Dự. Măc dù anh công bố muốn theo đuổi chuyện tình cảm nên lựa chọn ra đi. Nhưng thực ra anh không muốn mang tài năng của mình ra buôn bán nữa mà khi muốn vẫn tiếp tục làm công việc mình yêu thích.
Với kinh nghiệm kinh doanh lâu năm trong giới thời trang, Triển Dự cho rằng bộ quần áo đẹp nhất, có khí chất nhất mà anh từng chứng kiến chính là từ tay Hướng Cảnh mà ra. Triển Dự hi vọng Hướng Cảnh vẫn sẽ theo công việc này, sau khi bố trí xong xuôi mọi đồ vật, dụng cụ trong phòng làm việc cho cậu ta, Triển Dự cũng thảnh thơi mà rời đi.
Đây có lẽ cũng là lần cuối cùng Triển Dự làm chút việc nhỏ này cho cậu ấy. Hơn mười năm cùng đồng cam cộng khổ, tới bây giờ, để chiều được theo ý Hướng Cảnh, có thể nói Triển Dự cũng đã vô cùng cực khổ đi, từ kéo đến màu sắc các loại chất liệu, nếu Triển Dự không hiểu rõ thói quen của Hướng Cảnh mà sắp xếp thì cậu ta chắc chắc sẽ gắt um lên. (như mắm tôm y’)
Hình xăm trên tay cậu ta ngày trước vốn không có, chỉ do một lần tức giận với Triển Dự mà quăng kéo đi, không ngờ lại làm mình bị thương, Triển Dự ngay lập tức cầm máu rồi băng bó lại. Khi vết thương đã lành, cậu ấy không thích vết sẹo khó coi, mỗi lần vẽ hay cắt vải đều nhìn thấy.
Đều là những người học thiết kế nên Triển Dự vì xoa dịu cậu ta mà xăm lên chỗ vết sẹo một đóa hoa để che đi. Bông hoa đó thực ra là Triển Dự vẽ vì cậu ấy. Hướng Cảnh rất thích, nên về sau trên tất cả mọi vật cậu ấy làm ra đều để lại bông hoa làm ấn ký, đại diện cho cậu ta ở mỗi tác phẩm.
Nhớ lại, việc nhỏ này cũng đã xảy ra lâu rồi, Triển Dự khẽ cười.
Không ngờ người ngang ngạnh lại mỏng manh như cậu ấy cuối cùng lại lựa chọn người đàn ông hai bàn tay trắng như Ngô Khuynh Đình, có lẽ bởi vì Triển Dự chỉ cho cậu ấy hình ảnh một đóa hoa còn Ngô Khuynh Đình lại là người khiến nó trở nên sinh động, rực rỡ.
Khi Triển Dự chuẩn bị đi, Ngô Khuynh Đình cùng đi tiễn, ở sân bay còn giúp anh gửi hành lý, đổi vé rồi cảm kích nói: “Anh Triển, thuận buồm xuôi gió.”
Triển Dự khó mà ngăn được khóe miệng cong lên một đường cong, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Sau này dù cậu ấy có chuyện gì làm khó chịu, hãy rộng lượng mà hiểu cho cậu ấy. Bởi thực sự cậu ấy chỉ muốn chứng minh chú yêu mình nhiều đến đâu thôi. Nhưng lại không biết cách biểu đạt…” Triển Dự vỗ vai rồi thả tay xuống.
Tình yêu một người dành cho người yêu của mình nhiều như thế nào thì sao đong đếm được. Chỉ có trời biết, đất biết và trong lòng mình biết.
“Vâng.” Ngô Khuynh Đình trả lời mà đầy áy náy nhưng Triển Dự dường như không còn để trong lòng. Cũng không biết thời gian ở Anh, Triển Dự cùng Hướng Cảnh từ mối quan hệ hợp tác chặt chẽ sao lại đã “đường ai nấy đi”, chắc là có ẩn tình gì bên trong, cậu không nên tỏ ra khoe mẽ gì trước mặt Triển Dự mới phải.
“Cảm ơn anh Triển.” Bởi trước khi cậu xuất hiện Triển Dự đã bên cạnh giúp đỡ Hướng Cảnh những mười năm. Lời cuối này là xuất phát từ tận đáy lòng cậu muốn cảm ơn Triển Dự.
Nhìn lại vé trên tay, Ngô Khuynh Đình bây giờ mới nhận ra: Triển Dự không quay về Anh. “Anh Triển, anh muốn đi San Francisco?”
“Đúng thế.” Triển Dự mỉm cười rồi quay ra nhìn máy bay đang chuẩn bị cất cánh ngoài đường bay, “Đi gặp một người quen cũ.” Thời điểm mới, mục tiêu mới, cũng chỉ vì cố nhân đó.
Đêm đó, vài cây phong trong thành phố đã chuyển sang màu đỏ, càng làm cho cảnh sắc đường phố thêm phần quyến rũ. Xem ra mọi chuyện của quá khứ cũng để nó trôi qua. Chuyện tình ngắn ngủi mùa hè kết thúc đồng thời cũng mở ra một chuyện tình vĩnh cửu tương lai.
Sau khi Ngô Khuynh Đình gật đầu tán thành, Hướng Cảnh bắt đầu bắt tay vào công việc ở căn biệt thự, chính thức kinh doanh.
Hướng Cảnh tuyển vài thực tập ở mấy công ty thiết kế để giúp mình, mỗi ngày đều đi xe điện đến chỗ làm, nhận một số đơn đặt hàng nhỏ. Không dùng nghệ danh cũ của mình nữa, mai danh ẩn tính mà điều hành mọi việc, cũng không để lại dấu ấn là bông hoa tường vi lên mỗi tác phẩm nữa, quên dần đi câu chuyện về đóa hoa kia… Bởi tất cả đều là quá khứ rồi.
Đương nhiên chỉ lúc anh tâm tình tốt mới chịu làm việc. Hơn nữa mỗi lần đều là nhận các việc quan trọng, ví như lúc này, anh vì phải đuổi kịp tiến độ công việc mà đang cắt cắt may may một bộ trang phục, nên Ngô Khuynh Đình không thể không ở lại chờ anh.
Ngay gần bàn làm việc còn có nước hoa quả với điểm tâm, để đó đã lâu lắm rồi, anh ấy vẫn chưa đi uống, không vội vàng giục anh bỏ lại việc để về nhà, cậu một mình nằm ngủ thiếp đi trên salon.
Ngô Khuynh Đình thường xuyên tới đón anh như thế này. Sau khi hai người ở cùng một chỗ, dù công việc bận rộn đến đâu thì mỗi ngày khi có thời gian cũng đều đến đợi nhau ngọt ngào thế này đấy.
Ngô Khuynh Đình vô cùng sủng ái người yêu, luôn đóng cửa hàng sớm, tới nơi này đợi anh làm xong việc, giúp anh làm quần áo.
Chờ Hướng Cảnh gấp gáp hoàn thành xong một loạt tác phẩm cũng đã khuya lắm rồi, anh làm nũng mà nhào đến bên người Ngô Khuynh Đình: “Nô lệ, phải đợi lâu rồi.”
“Chủ nhân, được chờ em là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh.” Ngô Khuynh Đình trìu mến cúi xuống hôn sâu người đàn ông trước mặt, cầm áo khoác thay anh, dẫn anh về nhà, hai người cùng nắm tay đi ra trạm xe điện chờ xe.
Trời vào thu đêm đã bắt đầu thấy lạnh, xe điện tiến vào trạm mang lại một trận gió lạnh lẽo.
Hướng Cảnh sợ lạnh mà nghiêng người, dựa sát vào trong lòng Ngô Khuynh Đình.
Ngô Khuynh Đình lập tức cười ngọt ngào, đầy quan tâm chăm sóc mà ôm lấy bờ vai người kia, tay kia cầm cốc nước hoa quả anh vừa uống hết. Giờ phút này, từ khi sinh ra bị coi như gánh nặng đến lúc trước, Hướng Cảnh vẫn một mình tồn tại trên cuộc đời này, bây giờ cảm giác cô đơn ấy đã tan biến hoàn toàn rồi.
Nhận sự chiều chuộng của Ngô Khuynh Đình, đáy lòng anh chợt nhớ đến một bài hát, lần đầu tiên đến cửa hàng máy tính của người yêu, anh đã nghe thấy, đó là bài “Việc nhỏ quan trọng nhất” có câu: “Em cười giống như một đứa trẻ. Bởi vì em, từng việc nhỏ bình thường cũng trở thành chuyện xưa vĩnh hằng.”
—————-Chính văn hoàn——————
Lời của editor: Cuối cùng sau nhiều tháng ngày vật vã, lê lết, sống trong sợ hãi (vì bị giục do ko gửi chương mới), cuối cùng cũng có được thành quả mà các bạn đang đọc đây. Đây là truyện đầu tiên mà bản thân dành nhiều thời gian và hoàn thành được. Hạnh phúc quá đê….bay lên nào, ta bay lên nào. (Cả nhà cho em một phút hớn + tự sướng). Em biết là bản edit còn nhiều thiếu sót nhưng hi vọng mọi người phần nào đó cũng enjoy nó. Cảm ơn bạn Tiểu Hi đã ở bên động viên thúc giục tớ trong suốt thời gian qua. Cảm ơn bà chị già ở nhà suốt ngày rao rảo bên tai “làm đi, sắp xong rồi”. Quan trọng hơn là những lời com của các bạn trẻ đã giúp tớ có động lực edit tip’. Hehe.
Chương cuối tuy nhiều tình cảm nhưng không có xôi thịt cho các bạn ăn rui’ nên các bạn tự thưởng cho mình bằng cách đọc tiếp (lại) ngoại truyện nhe’.
Hẹn gặp lại vào một ngày không xa!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
65 chương
81 chương
10 chương
9 chương