Chương 7
Tại căn biệt thự số 6 đường Trần Hưng Đạo; hai chiếc xe bảy chỗ hiệu fairy đỗ lại trước cổng, hai người đàn ông mặc áo đen từ trong căn biệt thự đi ra; một người tiến lại chỗ người lái xe, ghé tai nghe người này nói nhỏ điều gì đó.
Lát sau, cánh cổng được mở; hai chiếc xe chạy vào, họ cho xe chạy vòng ra phía sau. Dừng lại, tắt máy; khoảng mười người đàn ông áo đen theo sau một người (có lẽ người này giữ một vị trí rất quan trọng); họ đi qua hành lang nối với cánh cửa lớn bằng gỗ được chạm khắc tinh vi.
Sau khi, vào biệt thự bằng lối sau, họ rẽ phải, đến căn phòng lạnh và tối như mực. Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh:
- Bật đèn lên!
Chiếc đèn pin trên tay người đi sau sáng lên; ánh đèn rọi xuống sàn nhà; dừng lại ở tấm thảm nhung, trên tấm thảm có hình thiên nga đen.
Một người khác, dùng tay lật tấm thảm nhung qua một bên, lộ ra một nắp hầm. Ngay sau đó nắp hầm được mở, họ lần lượt chui xuống.
Nói qua một chút về căn biệt thự số 6.
Đây là, một trong những căn biệt thự cổ kính và đẹp nhất thành phố. Nhưng, không phải vì vậy mà hình ảnh căn biệt thự luôn trong cảm nghĩ êm ấm của mọi người.
Nói cách khác, căn biệt thự mang một tiếng tăm không mấy đẹp đẽ; những câu chuyện ma quái được thêu dệt, phóng đại làm cho nó có vẻ ghê rợn hơn rất nhiều so với bản chất thật của nó.
Được rao bán cách đây 10 năm, nhưng mãi gần đây nó mới được mua lại với cái giá rẻ chưa từng có.
Về chủ nhân trước của căn biệt thự thì chẳng ai hay biết, lai lịch được giấu kín. Và oái ăm thay chủ nhân kế tiếp cũng vậy, không ai rõ là người nào đã mua căn biệt thự?
Những người dân sống xung quanh, thỉnh thoảng thấy một chiếc xe ô tô sang trọng ghé vào. Họ ngây thơ cho rằng đó là phong cách sống của người giàu.
Họ suy nghĩ: người giàu tiền cất không hết, thường hay mua nhà ở những thành phố lớn, có khí hậu trong lành. Để một là, có nơi vui chơi nghỉ dưỡng khi cần thiết. Hai là, xem đó một thứ “tài sản cứng”, rất an toàn, không bị mất giá.
Và khi nhìn những chiếc xe bạc tỷ ghé vào căn biệt thự cũng bạc tỷ; thì những người lao động lam lũ đó không khỏi nhìn lại hoàn cảnh của mình; với thu nhập hàng tháng không quá 3 triệu đồng, mà còn phải nuôi thêm ba đứa con đang trong giai đoạn ăn học.
Nhưng, hãy thôi nói đến sự cách biệt giàu nghèo trong xã hội. Trở lại với những người đàn ông bí ẩn, họ đã xuống đến cuối đường hầm; ở đây có một căn phòng đẹp, rất khang trang. Căn phòng này không thua gì một phòng tiêu chuẩn năm sao; điều lạ là mọi thứ xung quanh đều màu đen; từ cái tách uống trà cho đến chiếc khăn lau bàn. Họ ngồi xuống chiếc bàn tròn đặt ở giữa phòng; mười đôi mắt cùng hướng về một người, đó là hắn: Hắc Long (bí danh) của kẻ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Về lai lịch của con người này có rất nhiều giả thiết, nhưng nhìn chung giả thiết nào cũng có điểm giống nhau ở chỗ. Hắn là một đứa trẻ mồ côi, được tổ chức: “Thiên nga đen” nuôi dưỡng, đào tạo từ rất sớm.
Năm mười tám tuổi đã lập được chiến công vang dội; lần đó, chỉ còn mình hắn sống xót sau cuộc thanh toán đẫm máu giữa hai băng đảng khét tiếng.
Biệt đội của hắn khi đó do Linh Miêu (người này đã chết) đứng đầu, nhận được chỉ thị của thủ lĩnh (ông trùm của tổ chức thiên nga đen), ám sát tên trùng mafia của tổ chức Thanh Bang, tổ chức này chuyên buôn bán nội tạng của con người.
Thủ đoạn của bọn chúng là đi khắp nơi, đặc biệt là những vùng quê dân trí còn thấp, những đối tượng gặp nhiều khó khăn, túng quẫn trong cuộc sống; chúng sẽ dụ dỗ họ bán nội tạng cho chúng với giá cao ‘ngất trời’; phải cảnh: cái khó bó cái khôn, nên cũng không ít người ăn phải ‘bã chó’ của bọn chúng.
Rồi, có một thủ đoạn khác còn tàn độc hơn, chúng tìm cách gây mê, bắt cóc nạn nhân, bất kỳ đó là ai: người già, trẻ em... chúng sẽ mổ lấy quả thận hay một bộ phận nào đó trên cơ thể người đó; không giết chết nhưng khi nạn nhân tỉnh thuốc mê thì tái người đi khi phát hiện trên cơ thể mình có một vết mổ dài với chỉ khâu còn mưng mủ.
Cuộc đọ súng giữa tổ chức áo đen và Thanh Bang kết thúc với thiệt hại nặng nề cho cả đôi bên.
Nhưng so với bên Thiên nga đen thì bên Thanh Bang nặng hơn; bởi mặc dù bên Thiên nga đen đã chết hết chỉ còn xót lại một người. Khi người này đã dùng phát súng cuối cùng kết liễu tên đầu sỏ, leo lên xe với thương tích đầy mình, về báo cáo với tổ chức đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Sau lần đó, và nhiều lần sau nữa, những nhiệm khó khăn nhất, cũng được Hắc Long hoàn thành xuất sắc. Đã mười lăm năm trôi qua, giờ đây hắn đã làm đến chức bộ lĩnh (xét trong tổ chức, nó ngang hàng với chức bộ trưởng trong chính quyền), chịu trách nhiệm quản lý “bộ an ninh”, nhận nhiệm vụ thi hành án, bắt giữ, ám sát những mục tiêu và bảo vệ sự an toàn cho tổ chức Thiên nga đen.
Hắc Long hướng ánh mắt sắc như dao của hắn về phía những người đang ngồi quanh chiếc bàn tròn.
Hắn hé môi lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn, một nụ cười nửa miệng, trông có vẻ lạnh lùng, khắc bạc. Liền đó là giọng nói trầm, có cao độ vừa phải, hắn nói:
- Hùng, hãy đưa cho tôi xem bản kế hoạch chi tiết và hồ sơ đối tượng?
- Dạ, đây thưa bộ lĩnh!
Hùng vừa nói vừa mở chiếc và li mang theo bên mình lấy ra một tập giấy đưa cho hắn xem. Hắn cầm tập giấy lên lật qua đọc từng trang; trên tay là điếu marlboro đang cháy, mỗi lần đọc đến đoạn khiến hắn phải cau mày, thì liền đó đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi. Cả căn phong im lặng giỏi theo hắn; khoảng mười phút sau, hắn đứng dậy ném tập giấy xuống bàn; nói lạnh lùng:
- Không cần phải rườm rà như vậy đâu; chúng ta đi thôi.
Hùng ngạc nhiên hỏi:
- Thưa bộ lĩnh, làm ngay luôn ạ?
- Phải. Hạng này không cần chúng ta phải phí thời giờ.
- Dạ.
Hùng quay sang, nói với những người đi cùng:
- Nào, anh em, chúng ta hành động thôi.
Họ đứng lên, ai nấy đều đặt tay phải lên trái tim, còn tay kia chìa ra đặt ở tâm điểm bàn tròn. Hô vang khẩu hiệu: Một người vì mọi người, mọi người vì một người.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
85 chương
44 chương
60 chương