Chương 4 Hai người vừa đi khỏi, thì một nhóm người đến. Bốn người đều mặc áo đen, họ đi đến chỗ người đàn ông, đang hướng ánh mắt ra hồ: - Chào bộ lĩnh. Anh có chỉ thị gì ạ? - Hùng, - hắn nói với người vừa hỏi, - cậu theo tôi xuống cầu chữ Y nói chuyện. Còn các anh, - hắn quay sang nói với những người còn lại, - các anh qua bên kia quan sát, một người xuống xe chuẩn bị mọi thứ trước. - Dạ, - ba người đồng thanh. Hắn quay sang Hùng, nói: - Chúng ta đi thôi. – Hắn đứng lên, cùng Hùng ra khỏi quán Tây Hồ xuống cầu chữ Y nằm đối diện. Đến nơi, hắn lên tiếng hỏi: - Cậu có chuyện gì muốn nói? - Dạ, thưa anh Long. - Không cần lịch sự vậy đâu, cứ gọi anh, em được rồi. - Dạ. - Rút cục là chuyện gì? - Chuyện con bé nhà em... nó... nó... - Là chuyện đó sao? - Dạ, anh... anh biết rồi ạ! - Hừ, cậu yên tâm đi, nó sẽ được cứu thôi. Tổ chức không bao giờ bỏ rơi anh em đâu. Chi phí mổ tim của con bé cậu cứ liên hệ với “bộ kinh tế tài chính”, nếu họ có làm khó gì, cứ nói cho tôi biết. Hùng mừng quýnh, nói hấp tấp: - Cám ơn anh Long, anh tốt với em quá! - Thôi đi, tôi không phải người tốt; tôi rất ghét ai gọi mình là người tốt. Tôi chỉ đang thi hành nhiệm vụ thôi; tôi và các cậu đều như nhau cả, chúng ta là những kẻ máu lạnh, giết người không gớm tay. Chúng ta sống nhờ vào tiền của tổ chức, vì vậy chúng ta phải hết sức nổ lực làm việc cho tổ chức. Vả lại, chúng ta là một gia đình chứ không phải một tổ chức hành chính như ‘họ’; cậu hiểu ý tôi chứ? - Dạ... em hiểu anh Long. Nhưng em vẫn thắt mắc: Tại sao anh lại hành hạ bản thân mình như vậy? Anh là bộ lĩnh, anh có thể ngồi sai việc được mà; đâu nhất thiết phải mạo hiểm với chúng em... Hắn lập tức ngắt lời Hùng, nói: - Hừ, sống với tôi bao năm, cậu còn chưa hiểu con người tôi? Tôi là người của hành động chứ không phải “kẻ giáo điều” chỉ trỏ. Đã bao lần tôi nói với thủ lĩnh cho tôi rời chức, tôi không phù hợp với việc quản lý... nhưng thủ lĩnh nhất quyết không chịu. - Anh Long cũng đừng nghĩ ngợi quá đến điều đó; em biết tính anh Long ưa bay nhảy, thích mạo hiểm. Nhưng anh Long cũng phải biết giữ mình chứ, tụi em mà có bề gì cũng chẳng sao chứ anh mà có bề gì thì... còn tổ chức, còn thủ lĩnh nữa. - Cậu trở nên đa cảm rồi đấy! Đó là điều tối kỵ, cậu quên điều lệ goa nhập tổ chức rồi sao? - Thôi mà anh Long, dù sao chúng ta cũng là con người. Chúng ta không phải những kẻ xấu, chúng ta đang ngày đêm bảo vệ cho nhân dân; chúng ta đang đánh đổ cái ác, đang “thay trời hành đạo”, chúng ta không phạm pháp anh Long à! Anh... anh không phải là: “đồ xấu xa” như anh nói. Anh... anh là... - Stop! Cậu đi quá đà rồi. Cái ác không thể dùng cái ác tiêu trừ. Ân ân oán oán bao giờ mới dứt? Tôi không cao cả như cậu nghĩ đâu; tôi thích công việc của mình, chỉ vậy thôi. Ngoài sở thích giết chóc ra tôi không quan tâm đến điều gì khác. Cậu cũng vậy, hãy cẩn thận với cảm xúc của cậu. Sẽ có một ngày, tình cảm giết chết cậu. Hùng cúi mặt, đáp: - Dạ, em hiểu rồi anh Long. - Ừm, tốt lắm! Còn vụ: “thằng buôn người” cậu lo tới đâu rồi? Thu thập đủ chứng cứ chưa? - Đã xong, em qua báo cáo cho anh Long biết, chờ quyết định của anh. - Đêm nay, chúng ta sẽ hành động, hừm, gã này đã nhúng tay vào tội ác quá sâu. Cậu trở lại nhóm thằng Sin, chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Như kế hoạch đến địa điểm cũ gặp tôi. Nhớ cắt đuôi bọn “mật vụ” đấy. - Vậy, em đi lo việc. Anh Long đứng chờ, em cho xe xuống đón. - Không cần, cậu hãy đi lo việc của mình, tôi có chút chuyện nhỏ cần giải quyết. - Dạ. – Hùng cúi đầu chào, quay trở lại quán Tây Hồ. Hắn còn đứng lại cầu chữ Y, móc túi lấy ra điếu marlboro, chấm lửa... rít một hơi. Ánh mắt nhìn về phía những con thiên nga.