Chương 3
Sau khi, dạo qua một số địa điểm mua sắm; họ vào quán cà phê Tây Hồ nói chuyện.
Họ là đôi bạn thân nhau từ tiểu học. Chính sự mật thiết đó, mà đôi khi, những chuyện nhỏ trong gia đình, đến những chuyện ‘trọng đại’, họ dễ dàng chia sẻ với nhau.
Nói qua một chút về quán cà phê Tây Hồ. Đây là quán cà phê có diện tích khá nhỏ, do nằm bên phía tây Hồ Thiên Nga nên gọi là quán Tây Hồ.
Quán nhỏ nhưng trang trí rất đẹp, với địa thế nằm trên cao, ngồi từ quán có thể nhìn được bao quát cảnh hồ.
Những đôi tình nhân thường đến đây vào mùa mưa phùn. Vì khi đó, họ có thể ngắm cảnh hồ trong mưa.
Nếu không đến vào mùa mưa, thì cũng đến vào mùa nắng ấm. Mặt hồ sẽ không có những con sóng dữ dội, thay vào đó, là phút giây yên bình.
Những đôi tình nhân, ngắm nhìn đàn thiên nga đang bơi lội.
Còn hôm nay, hai người bạn không phải là tình nhân. Họ đến nói với nhau những điều bình dị.
Vân lên tiếng trước, hỏi bạn:
- Bồ nói người đó và bồ đã quen nhau hai tháng. Trông anh ta thế nào? Có đáng tin không?
Tâm ngồi bắt chéo chân, mắt nhìn hàng dương liễu trước quán. Nghe bạn hỏi, quay lại đáp lời:
- Mình cũng không biết nói sao. Đúng là, mình với anh ấy mới quen nhau hơn hai tháng, nhưng…
- Bồ thấy anh ta có vấn đề gì sao? Hay là bồ đã…
- Mình nghĩ là cả hai. Anh ta khó hiểu lắm, mình có cảm giác anh ta đang ‘chi phối’ mình. Còn mình nói thật: mình nghĩ về anh ta nhiều lắm. Hình như, đó chỉ là cảm xúc bồng bột, nhất thời thôi.
- Đó là do bồ nghĩ vậy, chứ chuyện tình cảm thì khó nói lắm. Mà biết đâu cảm nhận của bồ lại đúng. Theo mình, bồ cứ mở cửa trái tim ra đón nhận, nhưng bồ phải cảnh giác trong mọi trường hợp.
Tâm không thể nhịn cười, cô lấy tay bụm miệng.
Nhìn Vân với ánh mắt tinh quái, nói: - Bồ nói cứ y mẹ mình, mình đang nghĩ đến viễn cảnh tương lai khi bồ kết hôn, sinh con, rồi làm mẹ. Không biết khi đó bồ sẽ ra sao nhỉ?
- Bồ cứ chọc mình, - Vân mím môi, - để xem ai sẽ kết hôn, sinh con, rồi làm mẹ trước. Ông bà hay nói: cười người hôm trước, hôm sau người cười. Bồ cẩn thận nha.
- Thôi, thôi. Mình đùa đấy, à này... lát nữa về, bồ mang áo đồ về nhà giúp mình luôn; để ở nhà bồ mình sẽ ghé qua lấy.
- Ừm, bồ đi chơi nhớ về sớm nhé. Dì mà gọi sang mắn vốn, là mình không tha cho bồ đâu.
- Ừm, được rồi. Mình hứa.
Sắc mặt Vân bỗng nghiêm trọng: - Này! Sáng nay, bồ có xem tin tức không? Tâm lắc đầu, hỏi bạn:
- Có tin gì hót hả?
- Tin giật gân đấy.
- Ghê lắm sao?
- Còn phải nói, năm người đàn ông, nằm chết bên một cô bé mười sáu tuổi.
- Cô bé cũng chết luôn ư?
- Không, cô bé chỉ bất tỉnh thôi.
- Mà vụ án xảy ra ở đâu thế? Mọi chuyện là sao? Còn những xác chết đó? Bên công an họ đã điều tra ra sự thật chưa?
- Vụ giết người xảy ra ở con hẻm nhỏ đường Nguyễn Du, con hẻm tắt xuống nhà ga. Theo báo chí đưa tin: điều tra ban đầu cho thấy, cô bé tội nghiệp bị một nhóm du côn bắt cóc. Cô bé trên đường đi học thêm về; bọn người này đi qua, tỉnh cứ như ruồi. Một tên nhảy xuống xe ôm lấy cô bé, một tên khác rú ga chờ sẵn. Người qua đường cũng tò mò, nhưng tên bắt cóc rất ma mãnh, hắn quát mắng cô bé làm bộ hắn là cha, là anh của cô bé. Làm người đi đường nghĩ họ là người thân nên không ai can thiệp giúp đỡ.
- Tội nghiệp cô bé… rồi sao nữa?
- Cô bé bị chúng bắt đi, chúng bịt miệng, giam cô bé tại căn nhà hoang đường Nguyễn Du, rồi chúng bỏ đi nhậu. Theo lời khai của cô bé, gần mười hai giờ chúng trở về, hai tên hãm hiếp cô; sau đó đưa cô đến con hẻm. Đến nay, có nhiều câu hỏi đặt ra, có người hỏi: Tại sao chúng không ‘làm việc đó’ ở căn nhà hoang? Mà chọn con hẻm vắng; hay là bọn chúng đang phê thuốc, muốn thử ‘cảm giác đường phố’?
- Không lẽ… chúng đã làm cái điều đó… - Tâm nói giọng run run.
- Chứ còn điều gì ngoài điều đó nữa? Tên cầm đầu làm xong hành vi đồi bại.
- Rồi sau đó… - Tâm tỏ ra hồi hộp.
- Đến đây thì cô bé bất tỉnh rồi… Vào sáng hôm sau, bác cán bộ khu phố đi tập thể dục đã phát hiện ra những xác chết. Khỏi nói bác hoảng hốt như thế nào, chỉ nhìn thấy cô bé mảnh mai, nằm gần vũng máu, đã làm bác chút nữa thì bất tỉnh luôn như cô bé. Đến nữa, thấy năm xác chết khác nằm quanh đó thì đã ngoài sức tưởng tượng của bác. Bác chạy đập cửa hết nhà này đến nhà khác gọi người ra xem… Chỉ một lát sau, dân làng đã tập trung đông như kiến cỏ, quanh những cái xác. Không lâu sau lực lượng an ninh đến.
- Bên họ chưa điều tra ra ai là thủ phạm sao?
- Vẫn chưa có chứng cứ thuyết phục; nhưng theo như hiện trường vụ án; những kẻ gây án đã để lại một thẻ bài?
- Một thẻ bài?
- Ừm, một thẻ bài có hình thiên nga đen.
- Không lẽ… vẫn là tổ chức đó?
- Cũng có thể, vì gần đây có những vụ án cũng tương tự. Sau khi thủ tiêu nạn nhân, hung thủ để lại một thẻ bài có hình thiên nga đen. Nhưng, những nạn nhân của họ toàn những kẻ đầu trộm đuôi cướp. Dường như, họ không đụng đến một cọng lông sợi tóc nào của dân lành. Nghe đâu các băng đảng xã hội đen đã co đầu rụt cổ lại. Những tay anh chị rất lo sợ trước sự tàn nhẫn, lạnh lùng của tổ chức áo đen. Theo báo chí, điều này thì không chắc lắm! Tổ chức áo đen rất chặt chẽ, họ có nhiều tiền, và có rất nhiều… những ‘anh hùng hào kiệt’.
- Nghe bồ nói, cứ như kiểu: Lương sơn bạc ấy.
- Thì hiện tại họ có khác Tống Giang, Dương Chí, Lý Quỳ… là mấy đâu? Bồ nên nhớ, họ ra tay trừng trị những kẻ độc ác.
- Nhưng họ cũng tàn nhẫn.
- Chỉ lấy độc trị độc thôi.
- Thôi, mình đừng bàn về họ nữa. Nãy giờ bồ có để ý không? – Tâm ghé sát tai bạn nói nhỏ.
Người đàn ông mặc áo măng tô đen, ngồi cách họ hai dãy ghế.
Trên tay hắn là điếu marlboro, thỉnh thoảng rít một hơi, phả ra làn khói trắng ma quái. Ánh mắt hắn hướng về những con thiên nga đang bơi giữa hồ.
Tóc hắn chải ngược ra sau, khuôn mặt rất điển trai.
Nếu không phải đôi mắt sắc xảo lạnh lùng, có vẻ tàn nhẫn. Thì với sóng mũi dọc dừa cao, miệng trái tim và chiếc cằm chẻ, hắn xứng đáng nhận danh hiệu quán quân cho giải: ‘mỹ nam toàn quốc’.
Bộ ria mép không làm hắn luộm thuộm. Trái lại, nó điểm tô thêm cho nét đẹp nam tính, lạnh như băng của hắn.
Nãy giờ, nghe Vân kể chuyện, thỉnh thoảng Tâm có liếc mắt sang chỗ hắn. Nghe nói đến tổ chức áo đen, bất giác Tâm liên tưởng đến hắn.
Nghe Tâm nói, Vân cũng lén nhìn sang, ghé sát tai bạn, nói nhỏ:
- Anh này đẹp trai quá bồ ơi. Từ hồi đến giờ, mình mới thấy một gã đàn ông đẹp lạnh lùng như vậy.
Tâm đánh nhẹ lên cánh tay bạn, khẽ liếc qua, bắt gặp ánh mắt hắn thì luýnh quýnh, quay sang nói với Vân:
- Hắn nhìn mình kìa, đáng sợ quá. Ý mình không phải như bồ đâu… có khi nào… hắn trong tổ chức áo đen không? Nhìn khắp người hắn đi, hắn mặc toàn đồ đen, áo sơ mi mặc trong người cũng màu đen. Còn ánh mắt của hắn thì… ghê rợn quá. Giống hệt nhân vật Gin trong thám tử lừng danh Conan.
- Bồ thôi đi, đừng có nghĩ bậy bạ. Mấy quyển sách làm cho đầu óc của bồ lúc nào cũng ở trên mây, thêu dệt đủ chuyện hoang đường. Thôi đến giờ rồi, mình về. Bồ đưa mấy bộ đồ đây ình, bồ đến thẳng điểm hẹn luôn chứ?
- Ừm, cám ơn bồ. Chắc mình đến đó luôn, còn mười lăm phút nữa đến giờ hẹn rồi, từ đây qua đó chắc vừa kịp.
- Vậy bồ đi chơi vui vẻ nhé! Nhớ lời mình dặn chưa? Khi chàng nắm tay thì… - Vân cười tinh quái, cô đánh hai ngón trỏ vào nhau làm dấu hiệu.
Mặt Tâm đỏ ửng lên, nói ngượng nghịu:
- Thôi, bồ này… đừng dỡn nữa. – Cô liếc mắt qua người đàn ông áo đen, hắn vẫn chăm chú nhìn theo những con thiên nga.
Tâm đứng lên, ra quầy thanh toán cùng Vân. Hai người chia tay nhau, ai đi đường người nấy.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
85 chương
44 chương
60 chương