Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng
Chương 31 : Chương 11-13
Chương 11-13
Trở lại với Tâm và Vân, sau khi Thái dừng xe tấp vào bờ cỏ, hai cô cũng dừng lại cách đó không xa.
Vì xe dừng ngay tại cổng bệnh viện Y học cổ truyền nên họ không lo sợ bị phát giác.
Gã đứng nhìn qua bờ tường của bệnh viện.
Đứng nhìn chăm chăm khoảng mười lăm phút thì gã liền phi thân trèo qua tường nhảy vào bên trong.
Hai người luýnh quýnh chưa biết phải làm gì, thì chưa đầy 5 phút sau gã đã trèo ra trên tay cầm cái bọc vải khi nãy gã mang theo, nhưng lần này bọc vải đã căn đầy.
Hai người nghĩ bụng: ‘chắc chắn gã vừa đánh cắp một thứ gì trong đó đem ra’.
Đã đạt được mục đích, gã lên xe phóng đi mất, hai cô tiếp tục bám theo, nhưng phải xui xe tắt máy không nổ.
Họ đành để mất dấu gã; sau một hồi suy nghĩ đắn đo họ quyết định sẽ vào bệnh viện tìm hiểu thử.
Hai người vòng ra sau bệnh viện, đi đến chỗ bờ tường khi nãy gã nhảy vào.
Họ len lỏi qua đám quần áo, ra mền... Đến khoa dược liệu của bệnh viện, thấy một khoảng sân phơi nhiều cây thuốc bắc.
Đi một hồi, không tìm hiểu được gì họ trở về.
Từ đó trở đi Vân cảnh giác tuyệt đối với gã gác vườn.
12.
Ba ngày sau, một cuộc họp khẩn của tổ chức áo đen diễn ra dưới tầng hầm. Hắc Long đi thẳng vào vần đề:
- Chúng ta hành động thôi, gã ‘tây độc’ đã có mục tiêu mới.
- Thưa bộ lĩnh! Chúng ta sẽ đi mấy người ạ!
- Hai người thôi, đích thân tôi sẽ ra tay; Hùng, cậu hãy theo trợ giúp cho tôi nếu có biến.
- Vâng, thưa bộ lĩnh!
13.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày cưới của thầy Bình cuối cùng đã đến.
Tâm ăn mặc đẹp đến dự đám cưới; hôm nay cô đi một mình, vì Vân bị ốm nên không thể đến dự được.
Cô đến ngồi vào bàn với những người bạn quen thuộc.
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng Thung lũng cá; đây là một đám cưới lớn, nên quy mô hoành tráng.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu trong tiếng vỗ tay huyên náo của mọi người; sau khi cô Mc dễ thương đọc diễn văn, châm pháo bóng, và rót sâm panh...
Hôm nay, thầy Bình uống rất nhiều.
Chắc chắn đây là một trong những ngày vui nhất đời thầy.
Ánh mắt cô lướt qua những bàn xung quanh, nhìn toàn cảnh đại sảnh; thì bất ngờ đến tim đập thình thịch.
Ở một bàn nằm khuất sau cuối, gần chỗ cửa ra vào khu vực Wc. Một người đàn ông mặc vest đen trong rất lịch lãm phong cách; tóc anh ta chải ngược ra sau bóng loáng, anh ta cười để lộ hàm răng trắng đều thẳng tắp; chiếc cằm chẻ và đôi môi trái tim mà với cô đã thành một biểu tượng của chủ nghĩa anh hùng lãng mạn.
Phải, cô đã trông thấy ‘chàng’; người anh hùng áo đen đã cứu cô một lần.
Hắc Long đã trông thấy ánh mắt của cô, hắn đứng lên tiếng về phía chỗ ngồi của cô, mỉm cười nhẹ nhàng, nói với vẻ điềm nhiên:
- Cô có ngại không, khi chúng ta nói chuyện một lát?
- Ồ, không, tôi rất sẵn sàng… - cô hơi bối rối, nhưng cũng nhận lời và đứng lên đi theo hắn đến một chỗ ghế trống.
Hai người ngồi xuống, và lần này cô là người mở lời trước:
- Chúng ta có biết đôi chút về nhau?
- Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau ba lần, và lần này là lần thứ tư. – Hắn nói, chống khủy tay trên bàn, ánh mắt lạnh sắc như dao.
- Vậy ra tôi đã đoán đúng, người cứu tôi đêm hôm đó là anh?
- Phải.
- Có điều này tôi không tiện hỏi, nhưng…
- Tôi biết cô muốn hỏi gì?
- Anh biết ư?
- Tất nhiên. Tôi hy vọng cô biết giữ bí mật…
- Anh nghĩ tôi ‘tệ’ vậy sao?
- Hừ, tôi không tin đàn bà.
- Anh…
- Nhưng lần này tôi phá lệ…
- Vậy là anh tin tưởng tôi?
- Không, tôi chỉ đang tìm kiếm một ngoại lệ thôi.
- Vâng, À… có chuyện này tôi mong anh chấp nhận.
- Chuyện gì?
- Tôi muốn mời anh ăn tối một bữa… coi như… coi như là… - cô ấp úng, cảm thấy mặt và tai mình nóng rang.
- Coi như trả ơn tôi?
- Ừm, cứ cho là vậy đi, anh sẽ đồng ý chứ!
- Tưởng chuyện gì to tát lắm! Được, tôi chấp nhận lời mời.
Buổi tiệc đã về cuối, Hắc Long đang trò chuyện với Tâm, hắn liếc mắt qua cánh cửa thông với lối vào Wc, đột nhiên hắn đứng dậy, xin phép cô vào nhà vệ sinh một lát.
Chưa đầy ba phút sau hắn đã trở lại.
Nhưng không ngồi lại nữa mà chào từ biệt cô hẹn sớm gặp lại.
Cô đứng lên chào hắn, vừa lúc đó hắn ôm chầm lấy cô, kéo cô ngã xuống đè lên trên người người hắn.
Một tiếng nổ lớn tóe ra từ nồng súng của gã áo đen lạ mặt, viên đạn bay xượt qua bả vai hắn găm vào tường tạo ra một lỗ hỏng lớn.
‘Đoàn’, thêm một phát súng nữa.
Lần này phát súng găm vào giữa đầu mục tiêu.
Viên đạn được bắn ra từ nồng súng của Hắc Long.
Gã sát thủ ngã xuống đập mặt vào bàn tiệc, mọi người la hét inh ỏi.
Cô vẫn nằm đè lên trên người hắn, còn hắn thì vẫn ôm chặt lấy cô, cảm giác bộ ngực căn tròn của cô đã thít chặt với cơ thể săn chắc vạm vỡ của hắn, tim cô đập mạnh, toàn thân cô tỏa ra một mùi hương quyến rũ.
Hắn dúi vào tay cô một thứ gì đó, rồi vùng dậy lao thẳng ra ngoài nhà hàng, nơi có chiếc toyota camry đang chờ sẵn.
Chiếc xe mất hút ngay sau đó vài giây…
Chưa khỏi bàng hoàng, cô mở ra xem thứ gì ở trong tay mình, thì thấy đó là một tấm danh thiếp.
Bên trong mọi người chạy đôn chạy đáo, gọi điện thoại, la hét, và đủ các kiểu tâm lý khác nhau.
Vừa lúc, một người đàn ông chạy từ phòng vệ sinh vào la lớn:
- Trong… nhà… nhà… vệ sinh. Có… có người chết… mau gọi… gọi cảnh sát… mau.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
8 chương
157 chương
22 chương
28 chương
41 chương