Chương 9
Khách sạn Thiên Hương, lúc này gã dâm tặc đang lên cơn cuồng dục.
Gã lần lượt mở chiếc cúc áo thứ hai của cô, rồi đến chiếc thứ ba; gã đã thấy được dây áo ngực màu trắng mặc bên trong người cô.
‘Cạch’ – bỗng gã giật bắn mình, quay ngoắc đầu nhìn lại phía cửa ra vào. Nhưng chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa đã mở toang, ba người đàn ông mặc áo đen xông vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Hắc Long không nói gì, để thay cho lời chào hỏi, hắn lao về phía ‘gã con nhộng’ kia bóp cổ tên này kéo lên, rồi tiện tay quất cho gã một đấm như búa tạ nện vào sóng mũi. ‘Gã con nhộng’ ngã, nằm sóng soài, rên rỉ, đau đớn.
Mũi gã đã sụp xuống, xương sụn đã gãy, máu me nhầy nhụa đầy mặt. Gã định la lên, thì một lưỡi lê bằng thép dài, sáng loáng kề cổ. Hắn lạnh lùng, nói:
- Mày thử la lên một tiếng xem. – Ánh mắt hắn lóe lên tia ghê rợn.
Gã vội nín bặt, tay chân run lẩy bẩy, nói như cà lăm:
- Anh, anh... anh gì ơi, tha... tha… cho…cho em... Anh cần bao nhiêu tiền em cho ạ! Tha cho em...
- Hừm, tha ày hả thằng chó dái? Vậy những khi mày bắt ép, cưỡng dâm con gái nhà người ta, họ có xin mày tha cho họ không? Lúc đó mày sẽ tha hử?
- Dạ... em... em biết...biết lỗi rồi... tha...tha...anh ơi.
- Thế từ trước giờ mày đã làm trót lọt bao nhiêu vụ rồi?
- Dạ em cũng không nhớ ạ! Nhưng nhiều lắm...
- Thủ đoạn của mày là gì?
- Em tán tỉnh họ, sau...sau đó... thì tìm cách ngủ với họ... rồi...
- Rồi mày sẽ bán họ cho ‘bọn lái’ ở Miên, đưa họ qua biên giới đẩy vào các động điếm chứ gì?
- Dạ... anh... sao anh biết ạ... anh ơi...em ...
- Hừ, thằng như mày mà cũng sống được đến ngày hôm nay sao? Bao nhiêu gia đình đã vì mày mà tan cửa nát nhà, bao nhiêu cô gái đã phải chịu cảnh ‘nhắm mắt cau mày’ bởi vì thằng ‘chó dái’ như mày...
Gã run lên bần bật như con chuột bị ép vào chân tường. Van xin quỳ lạy thảm thiết, nhưng vô ích, lưỡi lê bén ngọt đã đâm xuyên cổ họng gã, máu bắn ra thành tia, gã đổ vật xuống sàn co giật một hồi, thì nằm bất động.
Hắn chùi sạch lưỡi lê nhuốm máu bằng tấm rèm cửa, dắt lại vào trong áo măng tô; quay sang thuộc cấp, nói:
- Để lại hồ sơ chứng cứ phạm tội của nó, chúng ta rút thôi.
Người đàn ông để râu quai nón, kính cẩn đáp:
- Thưa bộ lĩnh! Còn cô gái?
- Cô ta không sao đâu, do còn ngấm thuốc mê đó thôi; hừm, cũng may lần này chúng ta đến kịp lúc. – Dứt lời hắn rút từ trong túi áo ra điếu marlboro, bật quẹt, châm lửa kéo một hơi, vứt một thẻ bài có hình thiên nga đen lên xác nạn nhân, ra lệnh cho đám thuộc hạ rút lui. Họ ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
8 chương
157 chương
22 chương
28 chương
41 chương