Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 10 : Vĩ thanh

“Sơ Tâm, khi nào thì em mới về đến nơi?” Thanh âm ai oán qua điện thoại quốc tế truyền đến đất nước Canada xa xôi. “Anh ở công ty gọi điện thoại quốc tế không sợ bị chộp sao?” Hoa Sơ Tâm vừa tựa vào giường đọc sách, vừa nói chuyện điện thoại. Nửa năm trước, sau trận hỏa hoạn lớn kia, cô liền rời khỏi Đài Loan, chuyển về nhà cha dượng ở Canada, quyết tâm rời xa hết thảy, dứt bỏ hết mọi ký ức đen tối. “Không sợ, chỉ cần em trở về, anh cái gì cũng không sợ.” Hải Vô Lượng giọng nói vẫn cầu xin như trước, hơn nữa bắt đầu hô khẩu hiệu. “Em vì sao không trở lại? Vì sao? Vì sao muốn đẩy bọn anh vào chỗ nước sôi lửa bỏng, em phải giải cứu đồng bào, tiêu diệt kẻ đại gian đại ác chứ…… hả.” “Cái gì mà đại gian đại ác?” Còn nữa! Để xem anh mà bị vị đại luật sư nào đó nghe thấy được, kết cục sẽ tốt ra sao nhé! Giọng nói Hoa Sơ Tâm ẩn chứa ý đồ không tốt, một mặt vừa vặn mở tới phần “Thư tình”. Gửi Hoa Sơ Tâm tiểu thư: Vì Hoa Sơ Tâm tiểu thư vào ngày 12 tháng 6 năm dân quốc thứ hai chín mươi hai đã vi phạm thỏa thuận miệng, vô cớ rời khỏi tôi, khiến thể xác và tinh thần tôi bị tổn thương rất lớn, trên phương diện tinh thần và tiền của cũng bị tổn thất rất lớn, yêu cầu tiểu thư vào ngày lá thư này được mở ra đọc thì lập tức liên lạc với tôi, nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của Hoa Sơ Tâm tiểu thư, mong tiểu thư chớ tự làm hại mình. Có thể đem “Gửi thư chứng cứ” làm nhiệm vụ thư tình thì ngoại trừ Tiêu đại luật sư còn ai vào đây chứ? Chậc chậc! Thật là, cũng đã gửi nửa năm rồi mà vẫn còn không hết hy vọng? “Sơ Tâm, em biết không? Tính tình anh ấy gần đây thật sự rất tệ, người ta yếu ớt như vậy, một chút hành hạ cũng không chịu nổi,” Tiểu Hải ai oán cứ như thể một nàng dâu bé bỏng. “Cũng đã nửa năm rồi, biệt hiệu của anh ấy từ quý công tử đã biến thành đại ma đầu tà ác.” “Ờ vậy hả.” Nghĩ đến trận hỏa hoạn nửa năm trước kia, lòng cô vẫn còn sợ hãi. Lúc ấy rời khỏi đám cháy, nhìn kho hàng sụp đổ ở trước mắt, cô đau đớn thương tâm mà ngất đi, khi tỉnh lại, trong lòng thật sự rất hận, rất hận Tiêu Hằng Uẩn vì sao phải bỏ mặc anh trai cô? Ngày đó, cảnh sát đã tìm được ở đó một thi thể, cùng ngày khi kết quả xác nhận AND trùng khớp với vết máu của Huyết Lang để lại trên người cô, hầu như mọi người đều tin Huyết Lang đã chết. Mãi đến sau này, cô cũng chưa bao giờ nghe thấy chị Vị Noãn nói về tin tức của A Lê, mới biết này tất cả chỉ là một âm mưu. Kỳ thật anh trai đã biết, nếu anh ấy không xuất hiện, cô sẽ vĩnh viễn bị những người đó quấy rầy, cho nên mới giả tạo tiết mục hỏa hoạn này để đánh lạc hướng. Bảo A Lê đến bày tỏ hảo ý với em trai Lưu nghị sĩ, tuyên bố có biện pháp giao Huyết Lang ra, kết quả đối phương chẳng những tin, mà còn phái thủ hạ hỗ trợ anh ta hành động. Lúc ấy cô chính là bị A Lê lừa ra khỏi “Dương Châu mộng”, mang tới kho hàng. Sau đó những biến cố vụ nổ quá mạnh, hoả hoạn xảy ra liên tiếp khiến cho thủ hạ của em trai Lưu nghị sĩ tự động bỏ chạy trối chết, còn A Lê lại thể hiện là mình hận Huyết Lang thấu xương, dáng điệu cứ như không cho anh ấy chết thì không chịu rời đi, càng làm cho màn kịch của Huyết Lang giống y như thật. Về phần thi thể kia cùng máu kia, đương nhiên cũng là đã sớm an bài đâu vào đó. Mà hôm đó ở đám cháy, Tiêu Hằng Uẩn thực ra đã nhìn ra đây là màn kịch giả chết của Huyết Lang nên mới có thể liều lĩnh mang cô rời đi, hơn nữa cũng là để cho màn giả chết càng thêm đáng tin. Sau khi rời khỏi đám cháy, trong lúc tin tức dấy lên nóng hổi, vì bảo vệ cô mà anh cũng không nói ra sự thật. Nhưng lại hại cô đau lòng lâu như vậy. Nhưng cô đương nhiên không phải giận anh điểm ấy, mới chạy tới Canada. Việc cô rời đi chủ yếu là để tiếp tục gia tăng độ tin cậy của tin tức “Huyết Lang đã chết”, đồng thời cũng muốn quan hệ giữa mình và Tiêu Hằng Uẩn nguội trở lại. Dù sao bọn họ trong lúc đó, rối bời trong nhiều ẩn số phức tạp nên cần thời gian bình tĩnh suy nghĩ một chút. “Hai người rốt cuộc có ân oán gì, vì sao không chịu nói rõ ràng chứ?” Hai người bọn họ muốn yên tĩnh thì tự yên tĩnh phần mình đi. Cần gì làm cho Tiểu Hải này mỗi ngày đều bị áp bức mà không thể yên tĩnh, đến nay vẫn giống như “trượng nhị kim cương sờ không được đầu” (không hiểu gì cả), nhưng chỉ có điều thật ra rất nghĩa khí. “Không bằng để luật sư Hải Vô Lượng anh đến giúp hai người điều đình thế nào? Anh gần đây cũng vừa thi lấy giấy phép hành nghề luật sư.” “Nhưng mẫu đơn kiện vẫn viết rất tệ, đúng không?” Cô thực không nể mặt chút nào. “Ấy? Sao em biết?” Tài thật nha! Chuyện này mà cô ấy cũng đoán được. “Ngày hôm qua khi lên tòa còn bị quan tòa giễu cợt.” “La Mã không phải một ngày mà tạo thành.” Trải qua kết quả vài tuần làm việc ở công ty luật, cô đã rất hiểu trình độ tiếng Trung yếu kém của anh ta. “Người nào đó không phải bảo anh đọc nhiều sách sao? Nên lắng tai nghe đó.” “Vậy người nào đó bảo em trở về, em có nghe không?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên cất lên. Ủa? Cô hình như nghe thấy giọng nói nào đó không nên xuất hiện ấy nhỉ. “Này này! Anh là Hải Vô Lượng đúng không?” “Đúng vậy, vừa đẹp trai vừa cao ráo, người đàn ông độc thân hoàng kim kiêm luật sư kỳ cựu chính là tôi.” Kỳ quái, rõ ràng giọng nói trong điện thoại đúng là của cái tên Hải họ ngu dốt, vậy giọng nói vừa rồi là ── Nệm đột nhiên lún xuống. Theo phản xạ cô định quay đầu lại thì một khuôn mặt nam tính tuấn lãng đập ngay vào đôi mắt phượng. Sao, làm sao có thể…… “Anh, anh……” Hoa Sơ Tâm cứng họng nhìn người đàn ông trước mặt, không kịp nói hết lời, điện thoại đã bị cúp, người đã bị kéo lại, khóa vào trong một vòng tay ôm vững chắc, hơi nóng ập tới, bờ môi mềm lập tức bị thô bạo lấp kín. “A……” Cánh môi vừa hé mở đã bị ngậm lại, môi lưỡi khao khát mãnh liệt đã lâu đòi hỏi sự ngọt ngào của cô. Nụ hôn kéo dài một lúc mới dứt, Hoa Sơ Tâm vì tức giận mà thở gấp trừng mắt nhìn vị khách không mời xâm nhập vào phòng. “Anh vào bằng cách nào!” “Ba em mở cửa cho anh.” Tiêu Hằng Uẩn nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen hàm chứa sự nhớ nhung khó kìm nén. Ai! Cha dượng…… Cái người hiền lành kia. “Anh tới làm gì?” Cô trừng anh, trong lòng lại thầm đánh giá sự thay đổi của anh. Nửa năm này, anh ngoại trừ gầy hơn một chút, cũng không có gì thay đổi, vẫn rất tuấn tú, nhìn rất ổn, sau khi hôn cô xong thì tự mình vẫn còn có thể thầm đỏ mặt. “Làm luật sư biện hộ cho em.” Anh thản nhiên nói xong, ánh mắt đen kịt vẫn không mảy may rời khỏi cô. “Em vì sao lại cần luật sư biện hộ?” “Bởi vì em rất có khả năng bị tố cáo tội ác ý vứt bỏ.” Anh gần sát cô một chút, mang theo hơi thở nam tính thoảng mùi trà Cổ Long nhàn nhạt lan tới. “Hả?” Nhìn khuôn mặt anh đang tiến sát đến, nhịp tim bởi vậy thầm tăng tốc. Cô…… muốn được chạm vào anh. “Người bỏ mặc người không có khả năng tự cứu thì bị phạt tù có thời hạn từ sáu tháng trở xuống, bị tạm giam hoặc phạt tiền từ một trăm tệ trở xuống. Trong trường hợp người bị bỏ mặc tử vong, thì bị phạt tù có thời hạn từ năm năm trở xuống, trường hợp bị trọng thương thì phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống.” Giọng nói trầm ấm thản nhiên thổi ra. Đây là…… Khi đó cô…… Hoa Sơ Tâm nghĩ đến chuyện lúc ấy mình đã cố gắng dùng mọi cách để buộc anh thu nhận và giúp đỡ cho cô, không ngờ cả chuyện này anh đều nhớ rõ, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu dễ dàng tha thứ. “Em bỏ mặc ai?” Thấy đôi mắt phượng của cô hiện lên vẻ tinh ranh sáng rọi, biết cô đang dao động, tảng đá đang đè nặng trong lòng Tiêu Hằng Uẩn rốt cuộc cũng được thả xuống. “Anh.” Anh đáp. “Em bỏ mặc anh.” “Luận điểm thực không tồi.” Cô bắt chước ngữ điệu của anh lúc trước, lúm đồng tiền rạng rỡ ngọt ngào nở ra. “Nhưng vị đại luật sư này, anh tứ chi khỏe mạnh, ngũ quan cân đối, rất khó làm cho quan toà tin anh là người『không có khả năng tự cứu』 đó?” “Nhưng nếu không có em, anh cũng không sống được.” Wa! Những lời này buồn nôn vượt quá tiêu chuẩn luôn ấy chứ! Hoa Sơ Tâm cười to ra tiếng, ngắm nhìn anh sau khi miễn cưỡng nói xong, khuôn mặt tuấn tú không ngừng ửng đỏ. “Anh làm sao lại giống mấy『nam nhân vật chính』vậy hả?” Hoa Sơ Tâm trêu chọc anh, bàn tay nhịn không được vuốt ve vẻ mặt cứng ngắc của anh. “Ai là quân sư truyền dạy cho anh vậy?” “Hải, Vô, Lượng.” Tiêu đại luật sư tuy rằng được bàn tay nhỏ bé mềm mại kia trấn an cảm xúc, nhưng vẫn là thập phần nghiến răng nghiến lợi. “Trình độ tiếng Trung của anh ta mà anh cũng dám tin tưởng?” Tình yêu làm cho người ta mù quáng à. Danh ngôn! Danh ngôn! Tiêu Hằng Uẩn nhìn cô không mảy may tiết chế nụ cười rạng rỡ, không hờn giận mà lại lần nữa lấy môi ngăn chặn miệng của cô. “Có muốn『chơi trò rất hay』không?” Bờ môi nóng như lửa theo lời nói quấn quýt bên tai cô, mang theo giọng nói trầm khàn gợi cảm hỏi. “Chào anh đồ háo sắc! Tiêu đại luật sư.” Nhìn anh đỏ mặt lên, cô cười rất vui vẻ. “Sơ Tâm .” Anh dừng nụ hôn khát khao tinh tế, nghiêm túc xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại. “Anh còn có câu muốn nói.” “Nói đi.” Đôi mắt phượng lấp lánh nhìn anh dò hỏi. “Anh sẽ dùng trái tim thưở ban đầu yêu em để mãi mãi yêu em.” Giọng điệu của anh đặc biệt không lưu loát, phảng phất có chuyện gì đó khó nói, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. “Đây không phải hứa hẹn, mà là cam đoan. Chỉ cần em đồng ý kí tên lên tờ giấy này, ngoại trừ sự cam đoan của anh, em còn có thể nhận được sự cam đoan của toàn thế giới.” “Tờ giấy đó sẽ không vừa khéo mà gọi là 『giấy đăng ký kết hôn』đó chứ?” Ôi trời ơi! Anh ấy đang cầu hôn sao? Cô cảm động nhìn anh. “Thì khéo như vậy đó.” Miệng anh hờ hững, nhưng giọng nói lại căng thẳng tố cáo trong lòng anh đang bất an. “Có thể chứ?” “Uhm…… Chờ chúng ta làm xong 『trò chơi rất hay』nào đó, rồi mới nói với anh.” Cô làm sao có thể cự tuyệt chứ? Cô cười đến vô cùng ngọt, vô cùng quyến rũ, ôm lấy cổ anh. “Nếu làm giống được như lần trước em với anh chơi thì em mới đồng ý.” “……” Tiêu đại luật sư lại lần nữa không nói gì. Giờ phút này, khao khát tình yêu quyến luyến, cuối cùng không cần nhiều lời…… Chỉ là, sau một lúc lâu, vẫn là có người nào đó nhiều lời. “Sơ Tâm ……” Giọng nói vì “lửa lòng” mà khàn khàn hổn hển cất lên. “Dạ.” “Em cũng có chuyện gì đó muốn nói với anh đúng không?” Anh lúc này mới nghĩ tới mình đều đã nói xong, còn có người nào đó chưa chịu nói. “Cái…… Cái gì……” “Em nói đi?” “Anh…… Vẫn rất tuyệt…… Nhưng mà nói bây giờ hình như là quá sớm đúng không?” (J))) “Hoa Sơ Tâm!” Người đàn ông đỏ mặt tức giận. “Được rồi, được rồi! Chịu không nổi anh luôn đó.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo tiếng cười, lớn tiếng tuyên bố: “Tiêu Hằng Uẩn! Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh! Đủ chưa?” “……” Tiêu đại luật sư khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, đôi môi mỏng cẩn thận nở nụ cười hài lòng. Aizzz ── vị này đại luật sư, thật sự phiền phức quá đó nha……