Những bông  tuyết đầy trời,rồi chúng cũng  tự biến mất sau một đêm tan.   Hoa Lê cũng giống như vậy, cô độc mà phiền muộn. " Hoa lê" tung bay , nàng còn nhớ tới ca ca đã nói, lê, đại diện cho chia ly. Một bộ hồng y,khuôn mặt băng sơn trắng nõn hoàn mỹ đến mức dị thường trói mắt  nhưng nó cũng dị thường cô tịch. "Sư phụ, ngài là tiên nhân, ngài sẽ có biện pháp đúng hay không?" "Uyển nhi, liên đã không còn nữa rồi ." "Lừa người, hắn làm sao sẽ không ở, hắn chỉ là... Chỉ là..." Trên khuôn mặt tái nhợt của hồng y nữ tử trượ t xuống hai hàng nước mắt ấm áp ,  lăn dài  rớt trên mặt đất , trong nháy mắt ngưng kết thành một viên nước mắt châu hình tròn. Hắn làm sao sẽ? Tại sao có thể bỏ lại nàng mình. Hồng y nữ tử đưa tay ra, nhanh chóng  dùng ống tay áo lau qua khóe mắt: "Sư phụ, ca ca đồ đệ đắcc ý nhất của ngài , ngài sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn biến thành tro bụi có đúng hay không?" Bạch y lão nhân vuốt vuốt chòm râu, thăm thẳm thở dài một hơi: "Uyển nhi, hay là đây là cái kết tốt nhất cho cả hai người . Các ngươi, ban đầu đã làm trái với đạo trời ." "Sư phụ, cầu ngài, cứu hắn. Cầu ngài." "Biện pháp đúng là có một cái . Chỉ là..." "Sư phụ..." "Cũng được, ban đầu các ngươi chính là hai cái si tình hài tử. Ta sẽ đem  linh hồn đã bị phá nát của hắn  tập kết cùng nhau, chôn ở trong  vạn trượng băng sơn bên dưới." Sẽ không, sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Nàng biết. Bất quá, chỉ cần hắn còn có thể sống lại, nàng tình nguyện dùng tất cả của chính mình để đổi. Hồng y nữ tử mang theo cảm kích ngã quỵ ở mặt đất: "Sư phụ, ta phải làm cái gì?" "Ăn chay niệm Phật, vì  ba ngàn tinh quân siêu độ, vì là Liên chuộc tội. Ngươi Tô Uyển Nhi cũng sẽ  rơi vào luân hồi chi đạo, đời đời kiếp kiếp bị khổ." "Sư phụ, Uyển nhi rõ ràng , Uyển nhi không sợ bị khổ." Vì ca ca, hết thảy đều là đáng giá. "Không, Uyển nhi, ngươi không hiểu." "Sư phụ?" Hồng y thiếu nữ không rõ. "Hai ngàn năm, ít nhất phải  hai ngàn năm Liên mới sẽ thức tỉnh." "Sư phụ, Uyển nhi sẽ chụi được." Hai ngàn năm thì sao chứ, 20 ngàn năm thì lại làm sao, nàng chung quy chờ đến đến ngày đó. Nàng chỉ cần, chỉ cần ca ca của nàng. Nàng yêu tha thiết ca ca. Tuyết càng lúc càng nhiều, Bắc Phong thổi tới trên mặt của nàng,  đau đớn giống như dao cắt. Bạch y lão nhân phất tay áo quay lưng nàng rời đi... Trên  không trung băng giá trống trải, chứa  đầy trời hoa tuyết bên trong, tiếng nói của hắn có chút mịt mờ, nhưng như ma yểm tại trong đầu của nàng tránh đi không được. “Ngươi sẽ quên quên đi tất cả các hồi ức về hắn “ "Hồng Liên danh tự này, sẽ triệt để theo trong đầu của ngươi đánh tan." "Luân hồi mỗi một thế, ngươi đều sẽ yêu người khác." "Uyển nhi, như vậy, ngươi có thể còn nguyện ý?" Hai mắt ướt lệ , nguyên bản  đôi mắt trong suốt trở nên không hề có tiêu cự... Nữ tử vô lực ngã vào trên mặt tuyết, lạnh giá ăn mòn mỗi một tấc trắng mịn da thịt của nàng ... Nước mắt dung hợp với các  phiến tuyết... Ca ca, xin lỗi.