Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 15 : Giờ thứ năm – Hành lang tầng bốn

“Lộ Hà! Lộ Hà!” Cậu lập tức phản ứng lại , nhưng cánh cửa kia đã đóng. Bên kia cửa truyền đến một trận ho khan. “Lộ Hà!” Tôn Chính duỗi tay muốn cầm nắm cửa nhưng bị nóng phải rút trở về, cắn chặt răng bắt lấy nắm cửa nhưng dù cố cách nào cũng mở không được. Cậu nghiêng người muốn phá cửa nhưng nó chỉ lung lay vài cái rồi thôi. Bốn phía là bóng đêm vô tận , chỉ có âm thanh ván cửa chớp lên , vang vọng ở hàng lang tầng bốn. Làm sao đây? Giờ phút này trong lòng cậu chỉ có lo lắng cùng tuyệt vọng. Lộ Hà phải làm sao bây giờ ? Tại sao chỉ có một mình tôi ra được chứ? “Lộ Hà, anh có nghe tôi nói không?!” Tôn Chính dùng hết khí lực lớn tiếng kêu lên. “Lớn tiếng như vậy…… Đương nhiên nghe được .” Bên trong truyền đến thanh âm người kia , còn mang theo chút trêu chọc nhưng lại hữu khí vô lực. “Anh chờ một chút tôi tìm cách phá cửa này ra!” Tôn Chính nghe được tiếng Lộ Hà , mới an tâm một chút “Cậu đừng tốn sức nữa, Tôn đại cao tài sinh.” Người bên trong tựa hồ là dán vào cửa để nói chuyện . Tôn Chính cũng thiếp đến trên cửa:“Anh nói cái gì? Có ý gì chứ?” Lộ Hà tựa hồ ở bên trong gõ gõ cửa, Tôn Chính cảm nhận được phương vị của hắn , hình như đang nằm dưới sàn, vì thế Tôn Chính ngồi xuống. “Cậu có chơi trò chơi không?” “Cái gì?!” Tôn Chính vừa vội vừa tức , đến giờ này mà Lộ Hà còn nói bậy bạ. “Chúng ta hiện tại, giống như lạc vào thế giới trò chơi, tất cả những vật xung quanh đây…… Khụ khụ…… Chúng ta chạm được sờ được tưởng chừng là thật thể…… Nhưng sự thật nó không phải……” Nghe thanh âm Lộ Hà nói chuyện , hình như ngày càng khó khăn hơn Tôn Chính không có tâm tình nghe hắn nói tiếp, nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể phá cửa, lại chỉ thấy bóng đêm sâu tận trong hành lang, giống như tâm tình của cậu bây giờ. “Cậu hãy nghe tôi nói” Lộ Hà ở bên trong vỗ vỗ cửa, tựa như nhìn thấu Tôn Chính tâm tư,“Chúng ta nhập huyệt , một khi đến thời gian đó sẽ tái diễn lại những chuyện trong quá khứ, chúng ta tiếp xúc đến chạm đến đều đã qua, nếu đã bỏ lỡ cơ hội đó thì cửa mãi mãi sẽ không bao giờ mở, những người từng trải qua sẽ không ngừng xuất hiện , gặp phải nó là do chúng ta xui xẻo , cho nên……” “Cho nên cửa này mở không được sao?” Tôn Chính nổi giận nói “Tôi không biết anh nghe từ đâu những lý luận cổ quái đó , nhưng tôi sẽ không từ bỏ , tôi tìm cách mở cửa cho anh , anh cố gắng chờ!” Nói xong cậu liền đứng dậy. Lộ Hà ở bên trong cũng bắt đầu nóng nảy, dùng hết khí lực đập cửa:“Cậu đừng chạy loạn!!” Tôn Chính làm như không có nghe thấy, lòng nóng như lửa đốt muốn tìm đến biện pháp đem cửa mở ra, ngực kịch liệt phập phồng . Bóng tối bao phủ không thấy vật gì làm cậu có một loại ảo giác, không biết mình đang đứng ở hành lang hay là đang ở trong khu rừng rậm nào đó, cảm thấy quanh có gì đó chậm rãi hoạt động. Trừ bỏ nhìn không thấy, vẫn là nhìn không thấy. Không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo khiến thần kinh cậu buộc chặt. Cậu phải đi đâu tìm , làm cách gì để cứu Lộ Hà đây? Nếu…… Nếu, Lộ Hà không ra được thì phải làm sao? Cậu quả thật không dám tưởng tượng nữa. Cậu vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật , bỗng nhiên bây giờ bị bao phủ bởi hoang mang cùng lo sợ trước nay chưa từng có. Tất cả đều vượt qua tầm kiểm soát của cậu. “Chính……”Cửa truyền đến Lộ Hà thanh âm “Cậu hãy nghe tôi nói , đừng mở đèn pin chạy đến nơi an toàn tiếp theo…… Có thể thoát người nào thì hay người đó…… Không biết sẽ gặp phải cái gì……Cậu có nghe thấy không?” Tôn Chính điều chỉnh hô hấp, nắm chặt hai tay, mở chân đi sâu vào trong hành lang. Lộ Hà tựa vào cạnh cửa, cảm thấy da mình như sắp nứt ra, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập . Nhưng ngoài cửa không có tiếng động gì nữa Hắn không biết Tôn Chính có nghe được câu cuối cùng hay không. Tôi thoát không được …… Cậu tốt nhất nên chạy đi …… Chỉ có hắn mới biết lý do vì sao một khắc kia hắn không thoát được. Phản ứng nhanh nhất chính là đẩy Tôn Chính ra ngoài , chính mình lại quên nhắm mắt. Trong lúc đó hắn dừng lại không thể động đậy được , tại sao lại là nó? Hắn không nói được thứ mình thấy là gì. Người bước vào là Lưu Quần Phương? Hắn biết nếu cứ tiếp tục ở đây , cuối cùng cũng sẽ biến thành nó. Bọn họ có phải cũng từng trải qua những chuyện này hay không, không ngừng ở bệnh viện này tìm kiếm đường thoát, ở đây giống như cái bẫy lớn sâu thẳm , cứ nhìn thấy những cảnh tượng cuối cùng của thế giới này , những thứ này…… cuối cùng có phải mình cũng giống như những người nhập huyệt kia từ từ bị ăn mòn , thời gian từ đây về sau dừng lại chỗ này. Ngày qua ngày lặp lại chuyện cuối cùng trước khi nhập huyệt. Là Tôn Chính ở bên cạnh xem hắn nghịch điện thoại? Vậy cũng không hẳn là xấu…… Tôn Chính…… Còn có cơ hội đi ra ngoài. Hắn chỉ sợ Tôn Chính, không đối mặt được với những chuyện như vậy, ở bệnh viện chỉ có bóng đêm này , không biết có những gì đang đợi Tôn Chính Một mình cậu , có thể thoát được không…… Lộ Hà hô hấp rõ ràng đã khó khăn, cảm giác hỏa thiêu chạy khắp toàn thân. Hình như nghe được tiếng nữ nhân khóc ở ngoài cửa , tâm tê liệt phế . Hắn không có thời gian để tự hỏi , dựa vào ván cửa run run, không phải Tôn Chính, vậy là ai…… chắc là nữ nhân độc ác kia đi…… Khóc, cô ta đang khóc cái gì? Nếu vậy Tôn Chính đang ở đâu ? Lộ Hà cả người cứng ngắc trên mặt lộ ra một tia cười khổ, đến giờ còn nhịn không được lo lắng cho cậu. Hắn cố hết sức nâng tay phải, sờ soạng trong quần áo. Ngay ở sau lưng , cánh cửa chuyển động thật mạnh giống như có ai đó đang dùng sức đập cửa. Vô dụng . Lộ Hà nghĩ , cảm thấy từ phía sau một trận lạnh lẽo truyền đến , hắn nâng tầm mắt liền giật mình. Thực may mắn, một ngày gặp nó đến hai lần Đây là cuối cùng ý tưởng của hắn. Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra , đem cả người hắn đổ ra ngoài Không khí thanh lương trước nay chưa từng có khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn dùng hết khí lực cuối cùng lùi về phía sau, lê cả thân mình ra khỏi đó, chân bị hỏa thiêu đến phát đau nhưng hắn phải cố nhịn, bởi vì cánh cửa kia đang từ từ đóng lại. Hắn kiệt sức nằm trên mặt đất thành hình chữ đại , nhìn trần nhà một mảnh hắc ám , đầu óc không thể nào ngừng suy nghĩ. “Lộ, Lộ Hà?!” Cách hắn không xa địa phương, một người khác miệng thở phì phò, giật mình nhìn hắn, ánh sáng đèn pin còn chiếu qua chiếu lại trên mặt hắn. Lộ Hà nằm trên mặt đất, xoay mặt qua , muốn nở một nụ cười :“Cánh cửa này…… Thật thần kì a……” Tôn Chính vội chạy đến , nâng Lộ Hà dậy , trên mặt âm tình bất định nói : “Anh , anh ra bằng cách nào ?” Lộ Hà trừng mắt nhìn :“Cậu đoán thử xem.” “Đoán cái gì mà đoán!” Tôn Chính vừa tức vừa buồn cười, nói đến một nửa, tựa hồ nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt:“Chẳng lẽ, chẳng lẽ…… Tôi thật sự……” “Cậu cái gì?” Lộ Hà một bên chống đất một bên nương theo Tôn Chính, ngồi dậy,“Tôi rốt cuộc biết mọi chuyện tại sao lại như vậy .” Tôn Chính có chút kinh ngạc nhìn hắn, chờ đáp án. Lộ Hà thuận tiện tắt đèn pin đi , sau đó nói:“Đêm hôm xảy ra vụ án , Trần Quyên vì sao lại lên lầu?” “Là vì cô ấy biết Lưu Quần Phương phát hiện chuyện này, cô ấy muốn lên lầu tìm mẹ và con mình.” “Đúng vậy, khi cô ấy đến nơi thì mẹ và đứa nhỏ đã ngủ say cửa cũng khoá , nhưng mà cô ấy phát hiện bên trong đã bốc cháy” Lộ Hà nhếch miệng chịu đựng bỏng rát nói. Tôn Chính ánh mắt sáng lên đến:“Nói như vậy, anh rốt cuộc cũng tin rằng Trần Quyên không có đốt lửa thiêu chết mẹ và đứa nhỏ , cũng không cố ý khoá cửa lại ?” “Đúng vậy , tôi thật đã nghĩ sai cho Trần Quyên” Lộ Hà dũng cảm thừa nhận sai lầm “Trần Quyên đến nơi , căn phòng đã bốc cháy, cô ấy liều mang đập cửa muốn gọi tỉnh người đang ngủ say bên trong.” “Làm sao anh biết ?” Tôn Chính hỏi. “Tôi nghe thấy…… Không biết vì sao tôi nghe thấy tiếng cô ấy , cô ấy vẫn không có từ bỏ , ngay từ đầu tiếng gõ cửa kia đã bị chúng ta xem nhẹ, Lưu Quần Phương cũng nghe được , trước đó tôi không có suy nghĩ kỹ lời nói trước khi Lưu Quần Phương chạy vào phòng.” “Cô ấy ở đây ! Cô ấy ở đây!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” “Là mẹ hay là đứa nhỏ?” Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……” “Khi bác ấy tỉnh dậy , phát hiện lửa đã lan tràn sang xung quanh, cửa lại bị khoá từ bên ngoài, con gái bác ấy ở ngoài liều mạng muốn cứu mẹ mình.” “Vậy là mẹ hay là đứa nhỏ có ý gi?” Tôn Chính truy vấn. Lộ Hà thoáng giật giật:“Đây là vấn đề Trần Quyên phải lựa chọn, nếu như cậu chỉ có thể cứu một người vậy cậu sẽ chọn mẹ mình hay là con mình?” Tôn Chính sửng sốt lập tức nói:“Tại sao không thể cứu cả hai?” “Bởi vì” Lộ Hà biểu tình chua xót biến mất trong bóng đêm “Mẹ của cô ấy đã đi không được, lửa đã cháy đến đầu gối của bà, một là cô ấy cứu đứa nhỏ đi , nhưng không thể cứu mẹ mình, hai là cứu được người mẹ nhưng lại không cứu được đứa con, lửa lúc này đã quá lớn.” Tôn Chính kinh ngạc địa nhìn Lộ Hà, hỏi:“Làm sao anh biết?” “Bởi vì, tôi nhìn thấy .” “Cái gì?!” Tôn Chính hoàn toàn không thể tin những lời này của Lộ Hà . “Nếu là cậu , cậu sẽ lựa chọn như thế nào?” Lộ Hà ngẩng đầu hỏi Tôn Chính. “Tôi? Tôi……” Tôn Chính chần chờ một chút. Lộ Hà lập tức nở nụ cười, nụ cười có chút mất tự nhiên:“Cậu kỳ thật không cần phải lựa chọn.” “Vì sao?” “Bởi vì mẹ của cậu sẽ tự lựa chọn cho cậu.” Lộ Hà lại giật giật cái chân bị bỏng, muốn thử xem có thể đứng dậy hay không “ Mẹ của cậu cho dù toàn thân bị thiêu đốt nhưng vẫn ôm chặt đứa nhỏ cố gắng bò đến cạnh cửa, dùng hết toàn lực, đem cửa mở ra, đẩy đứa nhỏ ra, đóng cửa lại, không cho cậu mạo hiểm chạy vào lần nữa……” Đèn pin trong tay Tôn Chính lập tức rơi xuống mặt đất. Lộ Hà chỉ chỉ chính mình:“Cho nên, tôi mới kiếm trở về được cái mạng này.” “Anh nhìn thấy?” Tôn Chính không thể tin được “Tối như vậy anh thật sự thấy được ? Anh thấy được cái gì?” Lộ Hà lắc lắc đầu, nói:“Cậu sẽ không muốn biết.” Tôn Chính tựa hồ có chút xúc động, thở dài một hơi. Lộ Hà vỗ vỗ vai cậu , nói:“Căn phòng hoả hoạn khoa đông y này không có oan hồn , chỉ có một người mẹ không oán không hối, cũng bởi vì hối hận mà hai mẹ con kia phải nhập huyệt.” “Không, có hai người không oán không hối hận .” Tôn Chính sửa đúng, đôi mắt ở trong đêm tối loé sáng. Lộ Hà không có lên tiếng, tựa hồ cũng lâm vào trầm tư. Hai người lẳng lặng ngồi đó , một thời gian thật dài cũng không có nói chuyện . Sự yên tĩnh của bệnh viện lúc này , cũng không còn áp bách đến như vậy. Bỗng nhiên, Lộ Hà giật giật như muốn cố gắng đứng dậy. “Làm sao vậy?” Tôn Chính một bên hỏi, một bên đem hắn nâng dậy . “Lưu Quần Phương mở cửa như thế nào ? Trong nháy mắt đó cậu làm sao ra được?” Lộ Hà thanh âm bởi vì kích động mà run run. “Cái gì…… anh là đang hỏi cô ấy mở cửa như thế nào hả ?” “Đúng! Tại thời điểm đó là đang tái diễn đêm ngày xảy ra hoả hoạn , cửa là bị khóa lại , giống như lúc đầu chúng ta mở không ra vậy, cửa không có cách nào mở ra từ bên ngoài !” “Vậy……” Tôn Chính khẩu khí mang theo không xác định. “Cô ấy nghe thấy tiếng Trần Quyên cũng thấy được diễn biến ngày hôm đó, lúc trước chúng ta cho rằng cô ấy không có nhập huyệt, cho nên mở cửa được là chuyện bình thường , nhưng nếu nói như vậy thì thời điểm đò cô ấy đã nhập huyệt , vậy cánh cửa ấy mở bằng cách nào?” Tôn Chính tựa hồ cũng nghĩ đến gì đó, cánh tay nâng Lộ Hà nắm chặt “Anh nói là cô ấy , cô ấy……” “Đúng vậy! Cô ấy chính là điểm mấu chốt để chúng ta thoát ra, người duy nhất làm trái với quy luật này, cô ấy làm sao thoát được ? Nếu chúng ta có thể tìm được đáp án……” Lộ Hà nhịn không được hưng phấn “Có lẽ, chúng ta cũng có thể tìm được điểm yếu của huyệt này, chúng ta có thể đi ra ngoài!!”