“Đây là bị ai lấy đi hồn phách rồi a?” Sau khi gặp qua sư trưởng, Duẫn Hạo hơi có chút hoảng loạn cùng hoang mang, không nghĩ tới đụng phải Tại Trung đang đi tìm hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người mình yêu thương nhất, nỗi sợ hãi nháy mắt tràn ngập trong lòng. Duẫn Hạo đánh cái rùng mình, đi qua đem Tại Trung ôm vào lòng. “Tại Trung a, theo anh đi, được không?” Đem chuyện vừa rồi nói cho Tại Trung, người nọ quả nhiên nhíu mày. “Anh là đi nhậm chức, em đi theo làm cái gì a?” Tại Trung hướng hắn bất đắc dĩ cười cười, mặc dù nói mình là thành viên ngoài biên chế, nhưng ngây người ở đây đã một thời gian, mình và Tuấn Tú nghiễm nhiên trở thành một phần tử của tam đoàn. “Anh không thể cùng em tách ra.” Duẫn Hạo cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tại Trung kéo qua, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoang mang. Duẫn Hạo như vậy là lần đầu tiên Tại Trung nhìn thấy, y cũng không dám dùng ngữ khí vui đùa nói chuyện cùng hắn nữa. “Đây cũng đâu phải là chuyện anh có thể quyết định, các quy tắc trong quân đội anh so với em còn rõ hơn, kháng chỉ sẽ bị xử phạt.” “Vậy em sẽ không rời tam đoàn để đi theo anh sao?” Trịnh Duẫn Hạo lúc này vẻ mặt có chút uể oải, hắn thật sự không dự đoán được chuyện như vậy sẽ phát sinh. Hắn rời khỏi ngũ đoàn là chuyện chắc chắn, nhưng bỏ Tại Trung một mình lại mà đi, hắn lại một vạn lần làm không được. Nhíu mày một cái thật sâu, Tại Trung thở dài ôm chầm lấy Duẫn Hạo vỗ vai hắn. “Em sẽ đi theo anh.” ——— “Cậu nói muốn rời khỏi tam đoàn?” Triệu đội trưởng vốn tưởng rằng Tại Trung sẽ ở tam đoàn lâu dài, không nghĩ rằng y sẽ tới gặp mình để từ giã. Tại Trung ngượng ngùng gật gật đầu. “Vốn tôi cũng là người ngoài biên chế, hiện giờ chiến sự đã ổn định, tôi nghĩ mình cũng nên rời khỏi.” “Cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu muốn đi theo Trịnh sĩ quan đúng không?” “Đội trưởng, sao ngài biết…” Không dự đoán được Triệu Cao Dũng thế nhưng lại biết ý định của mình, Tại Trung kinh ngạc mang theo chần chờ trả lời. “Trầm Xương Mân của trung đoàn chúng ta cũng bị sư trưởng nhìn trúng, được thăng chức, tôi tự nhiên biết người đi cùng là ai.” Triệu Cao Dũng xem trọng Tại Trung ngây ngốc ở trung đoàn bọn họ đã ba năm. “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tuấn Tú đi cùng cậu sao.” Nhắc tới Tuấn Tú, Tại Trung mới nhớ tới mình thế nhưng không cùng Tuấn Tú thương lượng đã chạy tới tìm đội trưởng. Y đành phải nói thật: “Việc này tôi chưa nói với Tuấn Tú, nhưng tôi nghĩ cậu ấy phỏng chừng sẽ đi cùng với Phác phóng viên.” Đôi khi Triệu Cao Dũng cũng thực không hiểu, vì cái gì nam tử cùng nam tử có thể cùng nhau. Chính là việc đã đến nước này ông cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đành phải gật đầu. “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn xem cậu cùng Tuấn Tú là người một nhà. Kỳ thật không nói gạt cậu, lần đầu tiên gặp cậu, tôi nghĩ cậu chỉ là một thằng nhóc ẻo lả biết chút võ công. Nhưng về sau cậu liên tục giúp đỡ trung đoàn lập công lớn, tôi đã biết cậu không đơn giản. Cậu đã quyết định đi, tôi cũng không níu giữ, đến kia nếu có chuyện gì khó xử, tam đoàn luôn hoan nghênh cậu trở về.” “Triệu đội trưởng, cám ơn ông.” Đối với Triệu Cao Dũng cúi đầu thật sâu, có thể gặp được một vị đội trưởng ngay thẳng mà rộng lượng như vậy, Tại Trung cảm thấy được mấy năm nay thật không uổng phí. — “Tại Trung ca, ca đi cùng Duẫn Hạo ca, đệ phải làm sao bây giờ.” Quả nhiên khi Tại Trung đem chuyện này nói với Tuấn Tú, tiểu tử này liền đỏ hốc mắt. Cho dù ở quân đội vài năm khiến nó thân thể cường tráng, nhưng tính tình vẫn như vài năm trước, là một tiểu đào yêu không rành thế sự. “Đệ muốn đi theo ta sao, vậy còn Hữu Thiên?” Xoa bóp khuôn mặt phấn nộn của Tuấn Tú, Tại Trung trêu đùa nói. Tuấn Tú nháy mắt biểu tình buồn rầu. “Rời ca đi đệ luyến tiếc, rời anh ta đi đệ cũng luyến tiếc. Ca đây không phải là làm cho đệ khó xử sao…” “Tuấn Tú a, đệ cùng ca nhiều năm nay, khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc của mình, tại sao lại có thể buông tay? Ca cũng không phải đi nơi nào rất xa, khi nào muốn có thể đến thăm ca, không có gì khó xử cả.” Tại Trung sờ sờ đỉnh đầu Tuấn Tú, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực đau xót, y xoa xoa lồng ngực, cắn răng hỏi Tuấn Tú. “Năm nay là năm dân quốc thứ bao nhiêu?” Y sắc mặt tái nhợt dọa Tuấn Tú nhảy dựng, nó bấm đầu ngón tay tính toán. “Năm thứ hai mươi chín.” Một hồi im lặng trôi qua, gần đây mọi chuyện đều tốt đẹp, như thế nào lại quên đi nó. “Thiên kiếp.” Hai chữ ngắn ngủn cũng làm cho Tuấn Tú thay đổi sắc mặt, mỗi một ngàn năm công lực lại tăng lên, cũng là lúc bọn họ phải chịu trải qua tai kiếp, thiên kiếp chính là sự trừng phạt của thượng đế dành cho những yêu tinh vọng tưởng thành tiên. “Ca, thiên kiếp phía trước, ca định làm sao đây?” Kỳ thật lúc trước Tại Trung trải qua thập phần vất vả, ngàn năm sau chỉ cần y không còn cầu đứng hàng tiên, sẽ không còn phải chịu thiên kiếp. Vài năm gần đây vì Tuấn Tú cùng Duẫn Hạo tổn hao rất nhiều pháp lực, làm cho y không còn đầy đủ pháp lực trải qua thiên kiếp. “Ở sâu trong thâm sơn cùng cốc tránh né sét đánh, không nghĩ tới ta còn phải chịu đựng cực khổ như vậy một lần nữa. Xem ra ca không có cách nào đi cùng Duẫn Hạo rồi.” Trong thời gian độ kiếp nếu ở cùng Duẫn Hạo, tất yếu sẽ làm hắn bị thương, thậm chí là chết. “Không thể không tách ra một thời gian.” —– “Em phải cùng Hữu Thiên đi Thượng Hải?” Duẫn Hạo không ngừng nhìn thần sắc của Tại Trung, hy vọng từ đó nhìn ra một chút khác thường. Tại Trung nhịn xuống xót xa trong lòng, làm bộ như trấn định gật gật đầu. “Đúng vậy, em muốn cùng cậu ấy đi tìm cách trở thành phóng viên, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh.” “Đây là biện pháp em nghĩ đến?” Thượng Hải không thể so với Tứ Xuyên, sớm thành ngày quân thống trị thiên hạ, cho dù là đi theo Hữu Thiên, Duẫn Hạo cũng không thể an tâm. “Duẫn Hạo, anh biết tính của em mà, một khi đã quyết định liền không thay đổi.” Tại Trung giương mắt yên lặng nhìn Duẫn Hạo. Thiên kiếp lần này không biết sẽ mất bao lâu, y sợ có cái vạn nhất, y sẽ không còn được nhìn thấy Duẫn Hạo. Cho nên, y muốn dùng hiện tại, hảo hảo nhớ kỹ hắn. “Tại Trung, vì anh, thay đổi ý định một lần được không?” Nước mắt tràn ngập nơi khóe mắt Tại Trung, y xoay người. “Duẫn Hạo, thực xin lỗi, xin anh hãy đợi em.” Vì về sau có thể ở bên cạnh nhau, xin hãy chờ em. “Chuyện Tại Trung muốn đi Thượng Hải, có phải hay không do tiểu tử nhà cậu đưa ra chủ ý?” Duẫn Hạo rất ít khi lạnh lùng như vậy, giờ phút này tựa như mất đi người trân ái, đối với Hữu Thiên gào thét. Tại Trung đã đến tìm Hữu Thiên nói qua chuyện của Duẫn Hạo cùng mình. Hữu Thiên bắt đắc dĩ trở thành người chịu tội thay giúp y giấu diếm, nhận lấy chất vấn của Duẫn Hạo. “Anh ấy không muốn làm liên lụy tới cậu.” “Đổi lại là cậu, cậu sẽ cảm thấy Tuấn Tú làm liên lụy cậu sao?” Nói ra những lời bức người như vậy, Hữu Thiên biết hắn rất tức giận. “Cậu thừa biết tính cách của Tại Trung ca rất tự lập, anh ấy không muốn cậu trước mặt mọi người lo lắng cho anh ấy, như vậy ở bên cạnh cậu mới không bị người khác nói xấu. Anh ấy vì cậu mà dụng tâm, cậu không hiểu thì còn ai hiểu được.” Lời Hữu Thiên nói không phải không có lý, Duẫn Hạo nhớ tới tính tình của Tại Trung,nhưng rốt cuộc tìm không được lý do để cãi lại. Chính là ở trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, không biết tới khi nào mới có thể bù đắp được. “Vậy kính nhờ cậu thay tôi chăm sóc Tại Trung.” —— “Tại Trung ca, anh thực sự không đi cùng bọn em sao?” Thời điểm Tại Trung cùng Tuấn Tú, Hữu Thiên đi tới nhà ga, Duẫn Hạo cũng không tới tiễn y. Vậy cũng tốt, như vậy y cũng không phải giả bộ lên xe hỏa. “Ừ, không đi. Nơi này nhiều núi, tùy tiện chọn một cái là có thể đem thiên kiếp độ qua đi. Nếu đi theo hai đứa tới Thượng Hải,không phải đem lôi đánh vào nhà sao.” Giờ phút này y vẫn có thể đùa giỡn được, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú lại cười không nổi. “Đợi độ qua thiên kiếp, anh sẽ đi tìm Duẫn Hạo. Tiểu tử này, anh đi cũng không thèm ra tiễn.” Nói xong. nước mắt bất giác từ khóe mắt trượt xuống, Tại Trung đưa tay lau đi, miệng đầy chua xót. Y thế nhưng lại rõ ràng, cảm giác không muốn buông tay là như thế nào. Nhưng chỉ có thể bất lực. Dân quốc tháng sáu năm thứ hai mươi chín, tam đoàn Trầm Xương Mân, ngũ đoàn Trịnh Duẫn Hạo, đi theo sư trưởng trở về thủ đô thứ hai của Trung Quốc, Trùng Khánh. Trái tim của Quốc dân đảng. Hết chương 23