Văn Thố ngồi một mình bên cạnh bồn hoa trong bệnh viện, nhìn Lục Viễn và cô gái tên Giang San hàn huyên ôn chuyện ở đằng xa. Biết Lục Viễn lâu như vậy, lần đầu tiên Văn Thố cảm thấy thế giới của Lục Viễn cách cô rất xa. Ngoài Tần Tiền và mấy học trò của Lục Viễn, Văn Thố không hề biết gì về Lục Viễn. Năm nay bác sĩ Lục hai mươi tám tuổi, không phải bị nuông chiều sinh hư, anh cũng giống như Văn Thố, trải qua rất nhiều chuyện rồi mới đến ngày hôm nay. Nhưng Văn Thố lại không biết gì về quá khứ của anh. Không hiểu vì sao, Văn Thố nhìn ánh mắt Giang San không đơnthuần như vậy. Cô mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, một cảm giác đặc biệt nguy hiểm. Cô gái này quen biết Lục Viễn, điều này khiến cô thấy như bị thua cuộc. Lục Viễn là một người đàn ông tri thức, khí chất ôn hòa, làm việc không nhanh không chậm, cực kỳ kiên nhẫn, mà giọng nói cô gái Giang San này cũng không khác biệt lắm, yên bình và nhẹ nhàng, cũng rất xinh đẹp, nhìn qua thấy hai người rất xứng đôi. Vẻ ngoài xinh đẹp này so với Văn Thố là hoàn toàn khác nhau. Văn Thố đá chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người họ, hai người kia như không xem ai ra gì, lời nói rất phối hợp, hình như không quan tâm đến Văn Thố, điều này làm cho Văn Thố thấy khó chịu. Văn Thố đợi 10 sau, cuối cùng đứng lên, tùy tiện đi tới bên cạnh Lục Viễn, giọng nói rất nghiêm túc: "Lục Viễn, tôi đi đây, hai người nói chuyện tiếp đi." Mặc dù cô nói như vậy, nhưng vẫn hi vọng Lục Viễn như mọi ngày, kết thúc đối thoại đưa cô về nhà. Nhưng cô quên rằng, giờ phút này Lục Viễn đang nói chuyện với cô gái này, thậm chí còn thân thiết hơn Văn Thố. Lục Viễn cười với Giang San, quay người lại, hạ thấp giọng nói với Văn Thố: "Trên đường đi cô chú ý an toàn, về nhà thì gọi điện thoại cho tôi." Văn Thố vẫn không cam lòng: "Anh không phải trở về sao?" "Không." Lục Viễn nói: "Thầy giáo của tôi nằm viện, tôi muốn đi thăm ông ấy cùng Giang San." "Oh." Văn Thố hơi nức nở, nhưng Lục Viễn lại ngây ngốc không để ý. "Tôi đi nhé." Thậm chí ngay cả gặp lại cũng không nói. Giang San là bạn học gần bảy năm của Lục Viễn. Từ chính quy đến thạc sĩ, Giang San vẫn luôn một lòng thích Lục Viễn. Giang San được phong làm hoa khôi của khối coi như là bình thường, dáng cao, da trắng, diện mạo xinh đẹp, nói chuyện rất tinh tế, tóc dài đến eo như nữ thần, còn là một người giỏi văn chương. Còn Lục Viễn, chủ yếu là do chiều cao hơn 1m75, mỗi lần đứng trong một nhóm người, Lục Viễn thường cao hơn người ta nửa cái đầu, thật sự quá cao rồi, làm cho người ta cứ phải ngước lên nhìn. Khi học đại học, Giang San rất được hoan nghênh ở viện khoa giáo, nhưng cô không biết tại sao, mình chỉ thích Lục Viễn, vì theo đuổi Lục Viễn, hoàn toàn không chú ý tới ai, tất cả những người đàn ông trong khoa tâm lý học đều rất thích cô, chỉ có Lục Viễn đầu gỗ là không. Sau đó Giang San hoàn toàn bị tổn thương, chưa học xong thạc sĩ đã ra nước ngoài, đi Melbourne học ngành Tâm Lý Học, vừa đi ba năm. Ngoại trừ hàng năm vẫn gửi đĩa tọa đàm tâm lý học cho Lục Viễn, hai người hầu như không nói chuyện. Đối với Giang San, Lục Viễn cảm thấy vừa chột dạ vừa áy náy. Lần này Giang San trở về nước, cũng không nói cho Lục Viễn, hai người cứ ở bệnh viện như vậy, suy nghĩ một chút thật đúng là nghiệt duyên. Sau khi Văn Thố đi, Giang San vẫn nhìn cô rời đi không chớp mắt, hồi lâu mới hỏi: "Bạn gái anh hả?" "À?" Lục Viễn sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không phải." Khóe miệng Giang San tự nhiên nở nụ cười: "Thì ra là anh sẽ qua lại với người con gái khác, chỉ không muốn quen với em." Lục Viễn bị cô nói như vậy nên hơi xấu hổ, vội nói sang chuyện khác: "Giáo sư Giang ở phòng bệnh nào, tôi muốn đi thăm ông ấy." Giang San chăm chú nhìn Lục Viễn: "Phòng bệnh ở khoa u bướu. Em dẫn anh đi, ba em thực sự rất muốn gặp anh." Ba năm rồi chưa từng trở về Giang Bắc, áp lực cạnh tranh học tập kịch liệt tại đại học Melbourne để hoàn thành bằng tiến sĩ, cô còn là một trong những quân át chủ bài của đại học Melbourne trong ngành Tâm Lý Học. Là thầy giáo của cô, ba cô cũng rất hài lòng về cô. Còn chưa có quyết định chính thức trở về, hòm thư của cô chứa đầy hàng loạt các lời mời, thầy giáo của cô muốn cô ở lại tiếp tục làm nghiên cứu, cô suy tính, cuối cùng vẫn quyết định trở về nước. Cho dù sự nghiệp học tập của cô thành công thế nào đi nữa cũng không phải là điểu cô muốn. Trước khi học đại học, cô chưa từng có ý nghĩ sẽ có một ngày được trở thành một nữ bác sĩ. Ban đầu chỉ muốn học mấy năm rồi sẽ kết hôn và sinh con, trở thành vợ, thành mẹ. Sau khi cô gặp được Lục Viễn, quen biết anh rồi thích anh, sau đó quen nhau cũng được bảy năm. Quãng thời gian đẹp nhất của cô đều gắn với người đàn ông này, nhưng anh lại không hề đáp lại tình cảm của cô. Thất bại lớn nhất của cuộc đời cô là như vậy. Trong phòng bệnh, Lục Viễn nói chuyện cùng thầy, Lục Viễn nói gần đây vẫn nghiên cứu, năm nay có hạng mục lớn, lên kế hoạch cùng với giáo sư. Giáo sư Giang nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng cho anh một chút ý kiến. Giáo sư Giang vẫn luôn quý Lục Viễn, thường hi vọng Lục Viễn và Giang San có thể thành đôi, nhưng hai người này đều không thấy có biểu hiện gì, nên cũng không bắt ép. Sau khi Lục Viễn rời đi, Giang San ngồi ở bên giường bệnh, cúi đầu gọt trái cây. Một tay cầm quả táo từ từ di chuyển, một tay cầm dao gọt vỏ ra. Giáo sư Giang nằm ở trên giường, nhìn Giang San hồi lâu rồi thở dài: "Nếu như nó thích con, đã sớm qua lại với con rồi. Con nên buông tay đi." Giang San vẫn chỉ cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Thế sao nhiều năm như vậy, anh ấy cũng không hề có người khác? Điều này cho thấy là con vẫn còn hi vọng." Giáo sư Giang lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, nó thà cô đơn một mình cũng không chịu quen với con, cái này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?" Ông lại thở dài một hơi rồi nói: "Chuyện tình cảm không phải là môn nghiên cứu cũng không phải cuộc thi, không phải cứ cố gắng là có thể." Giang San gọt xong, đưa quả táo cho giáo sư Giang. "Con biết rồi ba à." Giang San vào nhà vệ sinh rửa tay, vòi nước xối lên vết thương trên ngón tay, máu lẫn vào nước chảy xuống, chỉ còn vết mờ mờ. Cô gọt quả táo tốt như vậy mà cũng để cắt vào tay, chính cô cũng không nghĩ ra. Lục Viễn không ngờ rằng Giang San lại đồng ý nói chuyện với anh. Trong suy nghĩ của anh thì cô sẽ phải rất hận anh. Nếu không thì sẽ không gấp gáp đến nỗi chưa chính thức tốt nghiệp đã bỏ đi như vậy. Sau khi Giang San đi ba năm, ngoại trừ gửi đĩa cho Lục Viễn, hầu như hai người không hề liên lạc với nhau. Cô gửi những bài tọa đàm, Lục Viễn đều xem rất nghiêm túc, Giang San phát biểu luận văn ở nước ngoài, Lục Viễn vẫn xem chăm chú. Đang nghiên cứu khoa học, anh nghĩ Giang San chỉ quen biết anh để cùng nhau làm việc, cho nên hai người mới có thể trở thành bạn. Nếu Giang San không hề có tình cảm với anh, Lục Viễn cũng không lẩn tránh cô. Thật ra thì nhiều năm như vậy, Lục Viễn cũng cảm thấy áy náy, dù sao một người tâm đầu ý hợp về nghiên cứu khoa học với anh thật sự rất khó tìm. Lục Viễn cũng không hiểu nổi tại sao Giang San phải thích mình. Vì muốn làm Giang San mất ý niệm về mình, Lục Viễn đã nấc cụt, rồi xì hơi, tay ngoáy mũi, cái gì ghê tởm nhất, cũng cố tình thể hiện trước mặt cô gái này. Vì cự tuyệt cô, bạn cùng phòng với anh đã chỉ ra hai phương pháp: một là ngủ cùng với bạn thân của cô ấy, hai là ngủ cùng cô ấy rồi không chịu trách nhiệm. Hai cách ấy có thể làm cho phụ nữ hoàn toàn chán ghét. Lục Viễn nghe xong trợn mắt nhìn, tất cả đều là cách tồi, sao lại có thể nghĩ ra được, thật đúng là "trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân." (kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách) Giang San đuổi theo từ phòng bệnh, muốn xin số điện thoại của anh. Lục Viễn hơi lo lắng. Tối hôm ấy, Lục Viễn, Văn Thố, Giang San đều không ngủ được, đều có tâm sự riêng, trằn trọc trở mình. Kể từ khi biết giáo sư Giang nằm viện, Lục Viễn thường xuyên đến thăm, một mặt thì giáo sư Giang đã từng là thầy giáo của anh, mặt khác thì gần đây anh có một số việc cần nghiên cứu, giáo sư Giang có thể trợ giúp cho anh rất nhiều phương pháp. Khi phát hiện Lục Viễn thường xuyên vào bệnh viện, Văn Thố cũng đến thăm Lôi Lôi nhiều hơn. Văn Thố có gặp Lục Viễn ở bệnh viện hai lần, hai lần Lục Viễn đều đi lên lầu, hai người cũng không nói chuyện với nhau.