Theo bản chất mà nói, Văn Thố cũng không phải người tốt lành gì, cô cười lớn rồi xuống xe, dáng vẻ rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tựa vào cửa xe, Văn Thố đứng đó không xa không gần nhìn Lục Viễn, nói: "Sao anh lại chọc giận con gái người ta? Phải nói là anh không biết suy xét sao?" Lục Viễn chẳng phải người nhiều chuyện, cũng chú ý tới vẻ ngoài của cô gái kia, không nói gì. "Không lẽ là xe không tốt sao?" Lục Viễn nói đùa. Văn Thố nhìn qua đánh giá chiếc xe máy của anh, không nhịn cười: "Không gạt được tôi đâu, con gái người ta chẳng lẽ quan tâm tới chiếc xe tồi tàn của anh sao? Nếu như vì là xe thì sớm đã không thèm để ý tới anh rồi. Tôi thấy tám mươi phần trăm là người ta rất thích anh, vì yêu sinh hận." Cô chậc lưỡi nói: "Nếu cô ta thật sự thích anh như vậy, thì đúng là cô ta không có con mắt nhìn người." Cô quay đầu lại, vỗ vỗ xe của mình nói: "Lên xe đi." "Làm gì?" Lục Viễn nhìn vào chiếc xe của mình. "Anh không cần biết." Văn Thố bước tới kéo Lục Viễn rời đi. Lục Viễn cuống quýt khóa chiếc xe của mình lại. Văn Thố chợt đặt tay lên tay lái khiến Lục Viễn hơi lo lắng: "Cô muốn làm gì?" Văn Thố vỗ vỗ tay lái, chuẩn bị quay chìa khóa, khởi động xe, rồi tuyên bố: "Tôi dẫn anh đi thử nghiệm xe mới." Nói xong, một cước đạp chân ga. Đường quốc lộ trước mắt là một con đường một chiều rất dài. Đi qua 10 phút mới có lối được phép rẽ. Văn Thố lái xe với tốc độ rất nhanh, gần hai phút liền đuổi kịp biên đạo Trần. Cô giống như một nữ đặc công trong phim ảnh, dùng kỹ thuật điêu luyện vượt lên phía trước Tiểu Trần. Tiểu Trần đột nhiên bị một chiếc xe chắn đường, cực kỳ tức giận, lập tức xuống xe. "Cô làm vậy có ý gì?" Khung cảnh trước mắt khiến Lục Viễn ngây người ra, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe. Biên đạo Trần vừa nhìn thấy người đến là Lục Viễn, sự tức giận càng bùng lên, mặc kệ Lục Viễn nói gì, cũng hoàn toàn là đổ thêm dầu vào lửa. "Thật xin lỗi." Lục Viễn vẫn rất tôn trọng nói xin lỗi, sau đó kéo Văn Thố đi. Văn Thố bướng bỉnh không chịu khuất phục, giằng khỏi tay Lục Viễn, đi tới trước mặtbiên đạo Trần, dùng ưu thế chiều cao nhìn xuống, bộ dạng tự cao tự đại, hả hê nói: "Từ nay cô đừng có trêu chọc Lục Viễn nữa." Biên đạo Trần trợn mắt lên nhìn Văn Thố, suy nghĩ hiểu rõ được nguyên nhân của chuyện này, nói lớn: "Thần kinh!" Văn Thố bị cô ta mắng mà cười không ngừng: "Toàn thế giới đều biết tôi bị bệnh thần kinh mà. Thế nào, cô có thuốc à?" "Mặc kệ cô." Biên đạo Trần cũng biết điều, thấy Văn Thố như vậy cũng không muốn đụng tới. Cô hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Lại bị Văn Thố ngăn cản. Văn Thố kiêu ngạo chỉ thẳng vào mặt mình nói: "Cô nhìn đi, Lục Viễn có bạn gái xinh đẹp như tôi mà còn để ý tới cô sao?" Cô cười, nói thẳng không chút lưu tình: "Anh ấy không muốn nói nặng lời, dù sao cô cũng là phụ nữ, giữ thể diện cho cô, sao cô lại phụ lòng tốt của anh ấy như vậy?" Văn Thố giải thích cho biên đạo Trần khiến cô ta mặt đỏ tới tai. Tất cả các cô gái khi nói tới vẻ ngoài là khó chống đỡ nhất và cũng là điều quan tâm nhất. Cô không thể cãi lại, Văn Thố nói những lời ấy mặc dù rất khó nghe, nhưng quả thật rất có lý. Người đàn ông này có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, đâu còn để ý tới người khác. Cô cũng thầm đồng ý, khiến trong lòng càng thêm khó chịu. Sắc mặt biên đạo Trần kìm nén đến đỏ bừng lên, không biết nói gì, chỉ có thể lặp lại lời nói: "Đồ thần kinh!" Nói xong, cô ta trở về xe lái đi. Lục Viễn đứng tại chỗ, có thể cảm nhận thấy khói xe cũng giống như sự phẫn nộ của Tiểu Trần. "Các cô cãi nhau cái gì vậy?" Lục Viễn không thể làm gì khác hỏi Văn Thố, từ khi biết cô gái này, chuyện không thể cũng có thể xảy ra, anh cũng sẽ không tức giận như vậy. Văn Thố ưỡn ngực, đẩy đầu anh tựa lên vai mình, tự mãn nói: "Thế nào, có phải anh sẽ có cảm giác giống như đóng phim thần tượng không? Vậy là trút giận cho anh rồi!" Lục Viễn lui về phía sau, anh cũng không hề cảm thấy ngại ngùng, chỉ cảm thấy thực sự quá kỳ quái. "Quả thật có cảm giác như trong phim thần tượng. Nhưng nam nữ lại hoàn toàn trái ngược. Cô cảm thấy thế nào, tiểu thư Văn?" " Maksim Gorky nói rằng, không cần quan tâm đến chi tiết." "..." Gorky có nói qua lời này sao? Văn Thố lái xe đưa Lục Viễn về, trên đường Lục Viễn không nói một câu, trong xe yên lặng lạ thường. Văn Thố vừa lái xe vừa cẩn thận thăm dò Lục Viễn: "Chẳng lẽ anh thích cô gái kia? Nếu không tôi quay đầu lại giải thích cho cô ta." Văn Thố nhìn vẻ mặt khó coi của Lục Viễn, vội vàng giải thích: "Anh rất tức giận sao? Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà!" "Tập trung đưa tôi về đi!" Lục Viễn chợt nói. "Cái này...Đừng nóng giận, thật xin lỗi, tôi đảm bảo về sau sẽ không làm như vậy nữa. Tôi chỉ muốn thay mặt giúp anh thôi, tôi nghĩ là cô gái kia bởi vì yêu sinh hận a." Lục Viễn cắt lời Văn Thố, nói lớn: "Nhanh chóng đưa tôi về! Xe của tôi, xe của tôi!" "..." Văn Thố nhanh chóng đưa Lục Viễn trở về địa điểm khóa xe. Nơi đó hoàn toàn trống rỗng, trên đường hoàn toàn không có chiếc xe nào. Xe bị trộm không nói, dưới đất còn có cái khóa xe. Chiếc khóa đè lên một tờ giấy, là tên trộm để lại. Chữ viết ngoằn nghèo, Lục Viễn nhìn một lúc lâu mới đọc được, trên đó viết: [Xe mới như vậy chỉ có một chiếc khóa, thật sự không kìm lòng được. Tôi trả lại khóa cho anh làm kỉ niệm.] Lục Viễn cầm tờ giấy cười khổ, bên cạnh Văn Thố đã nhìn thấy chữ viết trên giấy, cười đến rơi nước mắt. "Đây là của tên trộm, sao hắn lại có tài như vậy?" Lục Viễn không thể làm gì, chỉ cười khổ nói: "Trước kia tôi cho là trên cái thế giới này nhiều người bình thường, hiện tại tôi mới phát hiện thì ra bệnh thần kinh sớm đã chiếm đa số rồi." "ha ha ha ha ha...." Tốn hơn ba ngàn để mua chiếc xe máy còn chưa đi được nhiều liền bị người ta trộm mất. Lục Viễn cũng rất ngạc nhiên, hơn nữa còn đắc tội với biên đạo Trần. Chương trình trên đài hoàn toàn không lên sóng nữa rồi, công việc của anh có lẽ đã hoàn toàn mất rồi. Nhớ tới bộ dạng Văn Thố thay anh ra mặt, mặc dù anh cũng không muốn, nhưng vẫn cảm thấy rất ấm lòng. Lục Viễn bị chính cái suy nghĩ này sợ ngây người, chỉ trong nháy mắt liền tỉnh táo. Khi tỉnh táo trở lại, anh lại cảm thấy trước nay không hề sợ hãi. Thế là thế nào, gần đây anh thấy bệnh thần kinh của Văn Thố cũng rất thú vị? Lúc nào cũng nghĩ đến cô, một hai ngày cô không gây phiền toái cho anh còn cảm thấy toàn thân có cái gì đó không đúng? Vậy là thế nào? Chẳng lẽ anh cũng bị bệnh thần kinh rồi sao? Kết luận này thực sự quá đáng sợ. Trở về từ trường học, Lục Viễn ở nhà nấu cơm tối, anh vừa xem chương trình của giáo sư ở nước ngoài giảng giải vừa ăn cơm. Văn Thố bấm chuông, anh cầm bát cơm đi mở cửa. Vừa mới mở cửa, Lục Viễn chưa kịp phản ứng, Văn Thố đã nhanh chóng chui vào, không khách khí ngồi trên ghế salon ở nhà Lục Viễn. Lục Viễn đã quen với hành động này của cô, tiếp tục ngồi xuống ăn cơm. "Người này đang nói gì vậy, toàn bộ đều là tiếng anh, anh hiểu được sao?" "Giảng dạy về tâm lý học." Văn Thố lại hỏi: "Nhìn chương trình này mà cũng ăn cơm được hả?" Nói xong, cô cầm lấy điều khiển ti vi, đổi kênh truyền hình tiếng Trung: "Đây mới là chương trình để người bình thường xem khi ăn cơm." Lục Viễn nói: "Cô mà cũng gọi là người bình thường sao?" Văn Thố cười híp mắt: "Chúng ta đều không phải là người bình thường, mới có thể quen biết nhau." "Tôi không muốn quen biết cô." Lục Viễn ăn xong cơm, cầm bát đũa mang ra bếp, sau đó ra ngoài hỏi Văn Thố: "Hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?" Văn Thố đứng lên: "Anh đi cùng tôi ra ngoài, anh sẽ biết. Có chuyện tốt." "Cô cũng có chuyện tốt?" Lục Viễn nửa tin nửa ngờ. Hai người cùng nhau ra ngoài. Một lúc sau, Lục Viễn liền nhìn thấy một chiếc xe hơi việt dã màu đen. Chiếc xe này là một nhãn hiệu trong nước khá nổi tiếng ba năm trước đây. Tính năng và vẻ ngoài cũng khá tốt. Cho dù là sản phẩm nội địa, cũng chừng ba mươi vạn. Năm đó Lục Viễn đã từng xem qua, bởi vì không mua nổi, nên vẫn thường chê bai chiếc xe này. Anh quan sát kỹ chiếc xe hơi kia, nhớ tới anh liền vứt bỏ suy nghĩ với chiếc xe máy nhỏ kia, vui mừng nói: "Cô thật là quá phung phí đi! Cô thực sự tặng cho tôi chiếc xe này sao? Tôi cũng chỉ mất một chiếc xe máy thôi mà!" Nói xong, chuẩn bị lên xe đi thử một chút. "Táp --" Văn Thố vỗ một cái lên đầu Lục Viễn, vô tình hắt một chậu nước lạnh : "Nghĩ gì thế? Chiếc xe của anh cũng không phải là tôi trộm, tại sao tôi phải bồi thường?" Văn Thố chỉ sang bên cạnh: "Anh ngồi ở đây, chỗ anh đang ngồi là chỗ của tôi." "..." Lục Viễn im lặng: "Cho nên cô tìm tôi là muốn khoe khoang cô có mấy chiếc xe tốt? Cô cảm thấy cô kích thích tôi thế này thật sự tốt hay sao? Tôi còn vừa mới mất xe." Văn Thố khinh miệt: "Vậy chiếc xe kia của anh đáng giá bao nhiêu tiền chứ?" "Ba ngàn." "Hả, như vậy còn chưa đủ để tôi mua một chiếc váy." Lục Viễn cắn răng nghiến lợi: "Đó là chiếc váy ấy quá đắt!" Trong xã hội này, lỗi lớn nhất chính là sự chênh lệch quá lớn giữa giàu và nghèo. Có người ba năm không làm việc còn có thể mua một chiếc xe rồi lại đổi một chiếc xe khác. Có người liều mạng làm thêm giờ, vì mua một căn phòng còn phải vay mượn tiền, sữa bột cho con cũng không mua nổi. Lục Viễn suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy uất ức coi thường loại bệnh nhà giàu. "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Văn Thố bình tĩnh lái xe, nói: "Sửa xe." "Sửa...xe..." Lục Viễn run rẩy nói: "Chiếc xe này có vấn đề gì?" Văn Thố vẫn bình thản: "Phanh xe." Nói xong, cô cười cười nói: "Tôi đã từng xem qua một bộ phim, có một loại chim, từ nhỏ đã không có chân, cứ bay thẳng lên, sau đó rơi xuống, rồi chết." "Bây giờ cô nói vậy là có ý gì?" Trong mắt Văn Thố có dáng vẻ đau thương, nét mặt mơ hồ. "Chiếc xe này, phanh xe không ăn, chỉ có thể đi tiếp. Nếu dừng lại, chính là chết."