Chuyện Do Em Quyết Định
Chương 33
Ngày hôm sau tới bệnh viện, Trần Thước nhận được nhiệm vụ phải đi công tác, địa điểm là Thượng Hải.
Đi công tác vốn chỉ cần ba ngày là đủ rồi, nhưng lúc xin nghỉ anh lại xin nghỉ một hơi dài đến một tuần.
Viện trưởng ngồi sau bàn làm việc, nháy mắt mấy cái, “Nghỉ phép lại muốn bá đạo như vậy, cháu cho tôi một lý do chính đáng.”
Trần Thước vẻ mặt chân thành ngồi đối diện viện trưởng đáp lời.
“Cháu cũng sắp tròn ba mươi rồi, tuổi đã lớn mà vẫn còn độc thân, nghe nói phụ nữ Thượng Hải vừa thông minh lại giỏi giang, nhân cơ hội này cháu sẽ kiếm một nàng về.”
“…”
“Được rồi, Thượng Hải rất đẹp, cháu muốn ở lại đó vài ngày vừa công tác tiện thể đi du lịch.”
Viện trưởng nheo mắt, “Cháu cảm thấy với lý do này có lãnh đạo nào chấp nhận không?”
“Lãnh đạo biết nhìn xa trông rộng.”
“Xấu hổ quá ta không nhìn xa được, dĩ nhiên lý do này không được chấp nhận.”
Ba hoa hơn nửa ngày, cuối cùng Trần Thước mới thu lại nụ cười, chậm rãi nói một câu: “Sau khi họp xong ở Thượng Hại, cháu muốn tới Mĩ.”
“Tới Mĩ —— “
Ông vốn định hỏi anh tới Mĩ làm gì, nhưng nói đến nửa câu thì chợt dừng lại.
Khuôn mặt cứng lại, ánh mắt buồn buồn.
Một lát sau, ông lắc đầu, “Giấy xin nghỉ phép đâu?”
Trần Thước đưa qua.
Ông lấy bút ký xong tên, khi Trần Thước ra ngoài, ông khẽ giọng nói câu: “Hỏi thăm sức khỏe của Hi Hi giúp ông.”
Trần Thước hơi đứng lại, nhưng không quay đầu cũng không nói gì, anh nhanh chóng ra khỏi văn phòng.
Viện trưởng lấy kính mắt xuống, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Từ tầng mười hai nhìn xuống, mấy phút sau, ông nhìn thấy anh chàng vừa đi ra khỏi văn phòng kia.
Trần Thước dáng người rất cao, trẻ tuổi lại kiêu ngạo, gương mặt được di truyền từ người mẹ nên rất thanh tú đẹp trai.
Ông lão nhìn một chút, liền suy nghĩ đến nhiều chuyện liên quan khác.
Ông và ông ngoại Trần Thước là chiến hữu, hai gia đình có quan hệ rất tốt, năm đó khi Trần Thước mới ra đời, ông cũng tại túc trực tại bệnh viện chăm sóc mẹ nó.
Chiến hữu cũ phải đi trước, lúc ông bạn già qua đời Trần Thước mới 2 tuổi, là cái tuổi chưa hiểu sự đời.
Thương cho đứa bé từ nhỏ đã không có ông bà chăm sóc, ông liền chủ động gánh vác trách nhiệm của ông ngoại, gần như mỗi tuần đều sẽ tới thăm đứa nhỏ này.
Sau này, khi gia đình Trần Thước tan vỡ, trong một đêm cả nhà gặp biến cố trọng đại, mẹ chết, em gái tàn tật, mà người ba duy nhất có thể là chỗ dựa của cả gia đình lại thành kẻ thù không đội trời chung của nó.
Cân nhắc nhiều lần, lão già quyết định đưa Trần Thước 17 tuổi nhận về nhà.
Năm ba cao trung năm ấy, mọi chuyện của Trần Thước đều là ông cùng người bạn già lo liệu, từ bữa ăn hàng ngày của đứa nhỏ cho đến việc kê khai nguyện vọng thi đại học, ngay cả chuyên ngành cũng do ông chọn lựa cho nó.
Đứa bé hoạt bát đáng yêu năm đó giờ đã thành thiếu niên trầm mặc ít nói, sau này cũng thay đổi, con người trở nên khó gần hơn, cả người như chú nhím nhỏ, hận không thể xù lông lên phòng bị tất cả những người ngoài làm tổn thương nó.
Sau đó, Trần Hi được đưa đến Mĩ tiếp nhận trị liệu phục hồi, thật ra trị liệu trong nước cũng không phải không tốt, chỉ là đi nước Mĩ còn vì một nguyên nhân khác.
Trần Hi không muốn sống trong thế giới chỉ có lòng thương hại, đặc biệt là những ánh mắt đồng cảm từ những người bạn cũ.
Một gia đình đang hạnh phúc bỗng trở nên như vậy…
Ông lão nhắm mặt lại, đưa tay lau giọt nước nơi khóe mắt.
***
Buổi tối trước ngày Trần Thước đi công tác, anh gọi điện thoại cho Dư Điền Điền.”Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
“…?” Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Dư Điền Điền vẫn trả lời anh, “Ăn trứng sốt cà chua, gà rán, còn có khoai tây chiên.”
“Ừm.” Trần Thước lại hỏi, “Ăn no chưa?”
…
Cuối cùng anh đang muốn hỏi gì?
Bác sĩ Trần tự dưng lịch sự với cô … quả là xưa nay chưa từng thấy.
Không chừng ngày mai mặt trời sex mọc đằng Tây mất thôi.
Cô liền nói: “Anh mở đầu câu chuyện lịch sự như vậy, làm tôi vừa sợ vừa ghê đấy.”
“Ờ, không cần vừa sợ vừa ghê thế đâu, tôi chỉ muốn nói nếu em đã ăn no, thì ra ngoài tiêu hóa một chút đi.”
“Thời tiết rất lạnh, không muốn ra khỏi nhà.”
Trần Thước ở đầu dây bên kia cao giọng nói lời chính nghĩa: “Dư Điền Điền em không phải phụ nữ sao? Trứng sốt cà chua gà rán lại thêm khoai tây chiên, cơm tối ăn nhiều như vậy lại không chịu ra ngoài tiêu hóa, em muốn béo chết sao? Em có biết tối nay đã ăn bao nhiêu chất béo không? Đến tuổi này rồi còn chưa kiếm bạn trai, em chưa từng nghĩ nguyên nhân là tại sao phải không?”
Đối mặt với một tràng thao thao bất tuyệt của anh, Dư Điền Điền cầm điện thoại nói không ra lời, cô lại bị dọa sợ nữa rồi.
Trần Thước dứt khoát nói: “Được rồi, tôi đang đứng dưới nhà em đây, vì việc chung thân của đại sự của em, vì một tương lai có dáng người thon thả để em có thể gả ra ngoài sớm hơn, tôi đành hi sinh thời gian đi dạo cùng em vậy.”
“…”
Nói một đống chuyện luyên thuyên làm nền hóa ra là vì muốn có nguyên nhân sau ăn cơm phải tiêu hóa có vẻ hợp tình hợp lý mà ép cô đi dạo.
Quả là quá gian xảo gian xảo gian xảo!!!
Dư Điền Điền bĩu môi… Sau đó hưng phấn quá mức mà chạy xuống lâu.
Lục Tuệ Mẫn thấy vậy liền thăm dò, “Này, cậu đi đâu đấy?”
Cô đứng ở cửa giả vờ nổi giận nói: “Bác sĩ Trần đang ở dưới lầu chờ mình, nói là ngứa mồm muốn cãi nhau.”
Sau đó chạy biến như làn khói không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại Lục Tuệ Mẫn bĩu môi ấm ức, “Nói dối cũng phải tìm một lý do hợp lý một tí chứ.”
Có ai không biết cậu ta và bác sĩ Trần có gian tình đâu?
Mẹ nó, lúc ăn cơm ở cangteen đám người tầng hai và tầng bốn lúc đều đã thảo luận qua gian tình của hai người này, hai kẻ trong cuộc còn cứ giả vờ giả vịt.
Trần Thước phải đi công tác một tuần, HotDog lại không ai chăm sóc, đương nhiên anh liền nghĩ tới Dư Điền Điền.
Vì thế khi Dư Điền Điền bọc áo lông thật dày xuống lầu thì liền nhìn thấy một người một chó che ô, đang đứng dưới bóng cây chờ cô.
Anh đem chuyện đi công tác kể lại cho cô nghe, sau đó hỏi Dư Điền Điền có đồng ý sau khi tan làm, mỗi ngày sẽ tới nhà anh giúp anh cho chó ăn không.
Dư Điền Điền còn chưa kịp nói gì, anh lại nói: “Dù sao tôi chỉ có thể giao HotDog cho mình em, nếu như em không đồng ý, một tuần tới nó sẽ không có cơm ăn, cùng lắm thì đói chết ở nhà thôi.”
“…”
Dư Điền Điền cúi đầu nhìn nó, HotDog im lặng mà ngồi bên chân Trần Thước, hai mắt mở to ngập nước nhìn cô.
Cô cúi người lại xoa xoa đầu nó, “Nhưng tôi nhớ hình như nó không thích tôi lắm… HotDog, mày nói có đúng không?”
HotDog không thích người lạ xoa đầu nó, vừa định sủa gâu gâu lui về phía sau, trên mông bỗng nhiên bị đá một cước, nó lập tức ngồi tại chỗ không dám động đậy.
Nó tội nghiệp ngẩng đầu, nhìn vị chủ nhân đang nhìn chằm chằm nó cảnh cáo, đại ý là nếu nó không nghe lời sẽ đạp thêm một cái nữa.
Gặp phải chủ nhân tùy hứng như vậy nó cũng rất khổ, đành miễn cưỡng không dám nhúc nhích, để mặc cho Dư Điền Điền xoa đầu mình.
Vì thế Trần Thước mở to mắt nói dối: “Em xem, nó rất thích em mà.”
Dư Điền Điền, a a a, chỉ có thể trợn hai mắt mà nhìn.
Hai người mang theo HotDog đi dạo một vòng ở công viên bên cạnh, bởi vì tuyết rơi nhiều nên Trần Thước có nhiệm vụ che ô cho cô.
Dư Điền Điền hỏi: “Anh phải đi công tác bao lâu?”
“Một tuần.”
“Sao lại đi lâu như vậy?”
“Thì sao, em sợ mình sẽ nhớ tôi à?”
“Cút. Tôi ước gì anh một đi không trở lại.” Dư Điền Điền mắng anh.
Anh nói thầm một câu: “Thật không có lương tâm.” Đảo mắt nhìn HotDog bên chân, lại hừ hừ hai tiếng, “Em cho rằng tôi muốn về sớm gặp em sao? Tôi chỉ lo nếu tôi về muộn, em sẽ để chó nhà tôi chết đói mất.”
“Thế nên vì chó nhà anh, mong anh về sớm một chút.” Dư Điền Điền không khách khí cãi lại, “Chó và chủ kiêu ngạo như nhau, trông thật đáng ghét.”
HotDog quay đầu lớn tiếng sủa gâu gâu vài tiếng.
Trần Thước lập tức tiếp lời nói: “Đúng, không sai, tao cũng cảm thấy cô gái này thật khiến người ta ghét!”
Dư Điền Điền nhăn mặt muốn mắng anh, nhưng nhìn anh vẻ mặt thành thật cùng HotDog trò chuyện, lại không nhịn được mà cười.
Chiếc cô trên đầu rõ ràng nghiêng nhiều hơn về phía cô, trên vai trái của anh đã dính đầy tuyết, mà phía bên cô lại được ô che hết, chỉ để lại một bầu trời đêm yên tĩnh khô ráo.
Cơn mưa tuyết rơi nhanh hơn, trong không khí chỉ cảm thấy gió lạnh rét run.
Cô ngẩng đầu nhìn xuyên qua chiếc ô màu đen, có thể thấy được dưới ánh đèn vàng của đèn đường, những giọt nước đọng lại trên mặt ô tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ, vừa nhìn chợt giống như là hàng vạn vì sao, tuy nhỏ nhưng rất rực rỡ.
Cô không nhịn được thốt lên: “Thật đẹp!”
Trần Thước cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khung cảnh này thì ngẩn người.
Chiếc ô này anh đã dùng rất nhiều năm, lại chưa từng ngẩng đầu quan sát một lần, cho nên không hề phát hiện thì ra khi có mưa rơi, trên đầu sẽ xuất hiện bầu trời sao.
Hơi hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, cô còn đang ngẩng đầu nhìn, khóe miệng là nụ cười vui vẻ, nụ cười của cô gái nhỏ lạc quan yêu đời.
Lúc này đây, anh thật sự nhìn thấy ánh sao lấp lánh trong mắt cô.
Tuyết rơi phủ kín cảnh vật xung quanh.
Bốn phía mọi vật đều rất im lặng, người đi đường thì ít ỏi đến mức đáng thương.
Anh nhìn Dư Điền Điền cười tươi, thần xui quỷ khiến tiến lại sát gần cô, lúc này Dư Điền Điền lại bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh: “Đúng rồi, HotDog thường ăn gì vậy?”
Vì động tác của cô quá đột nhiên, đã khiến vài sợi tóc mềm quẹt qua hai gò má và môi của anh.
Hơi ngứa một chút.
Anh theo bản năng lùi lại kéo giãn khoảng cách với cô, trả lời: “Heo… cơm trộn gan heo.”
Dư Điền Điền ồ lên một tiếng, rất tự nhiên cô xoay người sang chỗ khác thưởng thức cảnh tuyết rơi trên mặt hồ.
Cô nói: “Thật tốt, đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tôi có thể nhìn tuyết rơi.”
Trong giọng nói tràn đầy niềm vui sướng, vừa nhỏ nhẹ lại dịu dàng.
Ban đêm rất yên tĩnh, tuyết cứ rơi, bên chân là chú chó lông vàng lười biếng, quanh quẩn bên mũi lại là mùi dầu gội đầu như có như không.
Trong mắt anh giờ đây lại chỉ có một người.
Người kia đem mình bọc lại giống như chiếc bánh bao tròn vo, thân thể nho nhỏ lại bị chiếc áo lông xù to kia che mất.
Trần Thước lầm bầm nói: “Đúng vậy, thật tốt.”
Chỉ cần được ở bên cô giống như thế giới của anh không còn phiền não nữa.
Thật tốt.
Lúc Dư Điền Điền về nhà thì cô đứng tại cửa lớn, trước khi xoay người đi lên còn vẫy tay với anh, “Bác sĩ Trần, gặp lại sau!”
“Gặp gì mà gặp? Ngay cả chìa khóa nhà tôi em cũng không lấy, định ngày mai sẽ leo từ cửa sổ vào cho chó ăn sao?” Trần Thước trợn mắt, lấy từ trong túi ra hai chiếc chìa khóa sáng bóng, “Mật khẩu chung cư là 012345, hai chiếc chìa khóa này một cái là dự phòng, tránh khi nào em vứt lung tung rồi mất, sẽ làm HotDog nhà tôi đói chết.”
Anh nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ hơn nửa ngày, từ chuyện phải chăm sóc HotDog thế nào đến chuyện trước khi về phải nhớ mở đèn ngủ, nếu không HotDog sẽ bị dọa sợ, đến chuyện cơm trộn gan heo đừng để miếng to quá, bằng không HotDog sẽ không ăn được.
Nói liên tục cằn nhằn hơn nửa ngày, anh mới dừng lại, “… Được rồi, vậy tôi về đây.”
Thế nhưng.
Có một chút luyến tiếc.
Những điều cần nói cũng đã nói hết.
Dư Điền Điền đứng tại trên bậc thang hướng anh nháy mắt mấy cái, “Được, mọi chuyện tôi đều nhớ hết rồi.”
Anh giật giật thân mình, bất đắc dĩ xoay người, “Ừm, vậy tôi đi đây.”
Buồn bã kéo HotDog đi chưa được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau lại vang lên giọng nói của cô gái kia: “Bác sĩ Trần!”
“Hả?” Anh nhanh chóng xoay người, mắt sáng lên.
Dư Điền Điền đứng tại chỗ đó môi mắt cong cong nhìn anh cười, “Lên đường bình an, công tác thuận lợi! Đợi anh về, tôi sẽ mời anh ăn chân gà ướp chanh nướng. Ok?”
Trần Thước lập tức lại vui vẻ trở lại rồi, miệng còn nói năng rất hùng hồn: “Chân gà, lần nào cũng là chân gà, tôi nói này em có thể có chí khí một chút không, mời tôi ăn món cao lương mỹ vị gì đó?”
Nhưng cô gái kia vẫn cười rất tươi đứng tại đó, miệng lại nói chúc anh lên đường bình an…
Trần Thước vẫn không nhịn được nhếch khóe miệng, lúc quay người rời đi thân thể rõ ràng nhẹ bẫng
Dường như đoạn đường về nhà hôm nay là anh bay về.
Truyện khác cùng thể loại
1108 chương
40 chương
93 chương
10 chương
52 chương