Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường
Chương 17 : Chuyện thứ bảy: Sách mộng gối đầu
- Tại sao ngày ngày ngươi đều ngồi ở đây? – Trong quả truyền ra một giọng nói trong trẻo.
- Vì ta muốn xem ngươi xuất thế – Thiếu niên mỉm cười đáp lại.
Ngày dường như càng ngày càng ngắn đi.
Mới chưa đến bảy giờ, trong phòng đã tối. Tôi leo lên chiếc ghế, cố gắng lau sạch đồ đạc trên giá, chuẩn bị mở cửa hàng.
Khi sắp sửa lau dọn xong xuôi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng lịch kịch ở trên gác, hình như có thứ gì đó vừa bị rơi.
Trên đó là nơi cất những đồ lặt vặt. Nói là đồ lặt vặt nhưng kỳ thực đến già nửa là những món đồ cổ loại lớn mà trong cửa hàng không bày hết được, nên khóa lại để đó, bình thường rất hiếm khi có người lên. Hồi mới tới cửa hàng chưa lâu, có một lần tôi cùng Thanh Minh lên gác kiểm kê đồ đạc, thấy bên trong tối om om, xộc lên mùi ẩm mốc.
Nhưng lần này chỉ có mình tôi, thực sự tôi không muốn lên đó chút nào. Nhưng nghĩ đến âm thanh vừa nãy, không biết chừng là do món đồ nào đó bị đổ cũng nên, ngộ nhỡ va phải cái gì thì phiền phức to. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải lên xem sao.
Khẽ đẩy hai cái, một chiếc cầu thang hẹp và dài bằng gỗ liền trượt từ trong tường ra, không một tiếng động. Tôi nhìn nó, bất giác nhớ đến lần đầu tiên cùng Thanh Minh lên đây.
Khi ấy tận mắt trông thấy chiếc cầu thang thực sự đang trượt ra từ giữa bức tường mà bình thường vốn không có mảy may sứt mẻ, tôi trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến cực độ.
Lúc leo cầu thang lên đến trên gác, tôi càng kinh ngạc hơn. Không ngờ một căn nhà nhìn vô cùng bình thường thế này mà bên trong lại có thể ẩn giấu một căn gác có diện tích rộng đến vậy! Trên gác chất kín toàn là bình vại chai lọ và cơ man là sách cũ đã ố vàng dường như sắp nát tươm đến nơi, những món đồ chơi vứt ngổn ngang, những đồ gia dụng cũ kỹ, còn có cả một vài chiếc hòm bị khóa chặt. Nói dễ nghe thì đây giống một kho đồ cổ, nói khó nghe thì đây chẳng khác nào một cái kho bí mật của một ông chú đồng nát.
Khi mới đến Vong Xuyên đường, tôi vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi những đồ vật này, còn giờ đây tuy vẫn sợ hãi, nhưng đã không còn hiếu kỳ nữa.
Trên thế gian này, mỗi một đồ vật đều có sinh mệnh, đồng thời cũng có giá trị tồn tại và ý nghĩa riêng của chúng. Đạo lý này tuy tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết không nên can thiệp vào quỹ đạo vốn có của chúng.
Những đồ vật đang nằm ngủ say trên căn gác này tất nhiên cũng có ý nghĩa tồn tại riêng.
Tôi đưa tay ra, gõ gõ vòng xuyến đầu hổ đã gỉ sét, đôi mắt trên chiếc đầu hổ đảo hai vòng, cánh cửa nhỏ cọt kẹt một tiếng rồi mở ra.
- Cảm ơn mày! – Tôi vuốt vuốt nó rồi cúi đầu bước vào trong.
Bên trong tối om, trong giây lát mắt tôi tối sầm lại, bù lại thính giác trở nên nhạy bén hơn.
“Lộc cộc lộc cộc”, có thứ gì đó trong bóng tối cứ liên tục phát ra tiếng động như vậy.
Đến khi mắt đã dần quen với bóng tối, tôi liền đi tìm theo hướng phát ra âm thanh đó. Luồng ánh sáng yếu ớt rọi vào khiến cho mọi thứ trong căn gác càng mơ hồ hơn. Phía xa xa, hình như có người đang đứng cạnh giá sách, tuy hình dáng rất hư ảo nhưng cảm giác về sự tồn tại của cái bóng ấy lại rất mạnh mẽ, âm thanh đúng là từ đó truyền tới.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vì đây là Vong Xuyên đường, nên dù sao cũng có vài phần tự tin.
Tôi cất cao giọng, hỏi:
- Ai? Ai đang ở trong đó?
Không có ai trả lời tôi, bóng người ấy cũng tan đi.
Có lẽ là món đồ cổ nào đó vì cô đơn quá lâu, nên muốn đùa với tôi chăng?
Tôi lấy lại tinh thần, dùng khẩu khí của nhân viên cửa hàng, gào to lên:
- Tao biết bọn mày sốt ruột, nhưng cơ duyên chưa đến, chẳng có cách nào khác. Nhẫn nại thêm chút thời gian nữa nhé, nếu duyên phận đến, sẽ mau chóng được ra khỏi đây thôi…
Âm thanh “lộc cộc” dừng lại. Lời nói của tôi có tác dụng rồi sao?
Tôi vững dạ hẳn lên, muốn đi lên phía trước xem món đồ nào đang làm loạn.
Những bình, lọ, sách vở chất trên giá sách nhìn thì có vẻ chẳng có gì thay đổi so với trước kia, đến cả những chiếc lông công trong bình hoa lớn cũng vẫn đang cắm rất ngay ngắn, không mảy may xê dịch.
Tôi cúi xuống, định kiểm tra một lượt những đồ vật dưới giá sách thì vô tình khẽ va phải một thứ gì đó.
Thứ vừa rơi xuống mặt đất ấy là một cuốn sách, tiêu đề trên bìa được viết bằng chữ tiểu Khải: Chẩm mộng thư[1].
[1] Chẩm mộng thư: Tạm dịch là “Sách mộng gối đầu”. (BTV)
Nhẹ nhàng lật trang sách, bên trong đều là giấy trắng, trên trang giấy hơi ố vàng chẳng có chữ nào.
Xem ra đúng là nó làm loạn rồi.
Có lẽ là do nó đã buồn chán quá lâu chăng? Chỉ tại cơ duyên chưa tới nên chưa thể ra ngoài. Tôi khẽ phủi lớp bụi trên bìa sách, thấy trên giá sách còn chừa một khe nhỏ, tôi bèn nhét nó vào đó rồi rời khỏi căn gác.
Yên lặng chờ đợi tiếp một thời gian nữa nhé!
Lúc tôi đi xuống thì thấy Dao đã đứng trong cửa hàng rồi. Nhìn thấy tôi lên gác, Dao hơi giật mình, giơ tay ra vỗ vỗ đầu tôi, rồi vò mạnh mấy cái.
- Em lên đó à?
- Vâng.
Tôi không nhắc đến cuốn sách không an phận đó, Dao cũng chẳng hỏi nhiều, anh chỉ ngửi ngửi mấy cái ở đầu cầu thang, rồi lại trở về ngủ trước quầy.
Gần đây tình hình làm ăn rất ảm đạm, chẳng có mấy khách lui tới, trong cửa hàng chỉ có hai chúng tôi ngồi đối diện với nhau cả đêm, hết đánh cờ lại uống trà nên thấy hơi vô vị.
Trời dần sáng, Dao vươn người một cái, ngáp dài:
- Đóng cửa thôi.
Sau khi thu dọn cửa hàng xong, tôi cũng về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Từ dạo Thanh Minh dọn cho tôi một gian phòng, tôi rất hiếm khi về nhà. Tôi luôn có cảm giác là ở trong cửa hàng an toàn hơn rất nhiều.
Tuy có đôi lúc tôi gặp phải những trò nghịch ranh vô hại, nhưng vì đã gặp nhiều nên thấy bình thường.
Tôi nhìn cuốn sách ở đầu giường rồi thở dài, có chút bất lực.
Cuốn sách đó đã theo tôi xuống khỏi căn gác rồi.
Đành vậy, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi..
Tôi lấy nó từ mép gối lên, đặt lên trên chiếc bàn kê sát tường, nghĩ một lát rồi lấy một cuốn sổ đè lên trên nó. Trước khi tắt đèn, tôi còn cố ý liếc nó một cái, thấy nó im lặng nằm ở đó, trông chẳng có gì khác thường.
Thế nên tôi tắt đèn, đi ngủ.
Đêm thứ nhất.
Khắp nơi đều là mây, thi thoảng có thể nhìn thấy những ngọn núi chót vót đâm thủng tầng mây, khi nhìn xuống dưới sẽ khiến người ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Trước mặt đấng Tạo hóa, tất cả phải cúi đầu.
Nơi đây là Thiên Đô – Côn Luân.
Trên đỉnh núi phía sườn bắc của đỉnh Côn Luân, có một cây Văn Ngọc.
Toàn thân cây do ngọc tạo thành, cao ngút tầm mắt, cành lá dường như che rợp nửa ngọn núi, cả ngày tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, long lanh chói mắt.
Tương truyền, cây Văn Ngọc một ngàn năm mới ra hoa, kết trái. Và lúc này, mùa hoa đã qua, trong cành lá lấp ló một quả ngọc màu đỏ phát sáng lóng lánh, tuyệt mỹ mê hồn.
Một chàng thiếu niên mái tóc đen dài đang ngồi trên cành cây, tay nhẹ nhàng vuốt lên quả ngọc, dáng vẻ vô cùng nâng niu, trìu mến.
- Tại sao ngày ngày ngươi đều ngồi ở đây? – Một giọng nói trong trẻo từ trong quả truyền ra.
- Vì ta muốn xem ngươi xuất thế – Thiếu niên mỉm cười đáp lại.
- Vậy khi nào ta sẽ xuất thế? – Quả tò mò hỏi tiếp.
- Lễ hội trên tiên đỉnh không còn xa nữa, ngươi sẽ mau xuất thế thôi.
Dường như chợt nhận ra điều gì đó, thiếu niên thoảng chút u sầu. Tất cả những biểu hiện ấy đều không qua được cảm nhận của quả ngọc.
- Tại sao ngươi lại thở dài?
- Ngươi hỏi nhiều thật đấy…
- Tại sao ngươi thở dài?
- Ta có thở dài đâu? – Thiếu niên hơi lúng túng.
- Không, rõ ràng ngươi thở dài mà.
- Ừ, vậy cứ coi như ta thở dài đi.
- Vì sao thế? – Quả ngọc vẫn không thôi, nhất định phải hỏi cho ra ngọn ngành.
- Có nói ngươi cũng không hiểu đâu.
Thiếu niên vuốt ve lớp vỏ nhẵn mịn của nó, có phần quyến luyến.
- Ngủ đi… Ta chờ đợi ngày ngươi xuất thế..
Nói rồi chàng lanh lẹ nhảy xuống khỏi cành cây, đi về phía dưới núi.
Nếu như khi đó chàng quay đầu lại, chàng sẽ phát hiện ra đằng sau lưng chàng, quả ngọc đó đang phát ra vầng sáng chói mắt, một lúc sau thì quả ngọc biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ mình trần như hoa như ngọc.
Thiếu nữ thể hiện rõ sự tò mò đối với xung quanh, chạy qua chạy lại tứ phía, nhìn đông ngó tây. Nhưng dường như có một thứ gì đó kìm hãm, cấm cố nên nàng không thể nào rời khỏi phạm vi cây Văn Ngọc.
Nàng ngồi bên sườn núi, cúi nhìn xuống chúng sinh nhân gian phía dưới, đôi chân dài đung đưa trong khe sâu, không hề tỏ ra sợ hãi. Dường như đó là một điều rất bình thường với nàng vậy.
- Đã chào đời rồi à?
Chàng thanh niên có mái tóc dài màu bạc không biết đã đến bên nàng tự lúc nào, ánh mắt thích thú dò xét trên gương mặt nàng một lượt, rồi bình luận một câu:
- Nữ thể, nhan sắc, dáng vóc tạm ổn.
- Ngươi là ai? – Thiếu nữ hoàn toàn không để tâm tới lời bình phẩm của chàng, chỉ mở to mắt nhìn với vẻ hơi tò mò.
- Ta là Huỳnh Quân, lúc ta vui vẻ, ngươi có thể gọi ta là Bạch Dạ.
Người đó dường như rất tự tin về thân phận của mình, mỉm cười tự giới thiệu, đáng tiếc rằng đối phương lại hoàn toàn không có ý tán thưởng, mà chỉ liếc chàng một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Thế thì ngươi không phải là chàng.
- Có lẽ ta có thể thay thế hắn.
Bạch Dạ tiến tới gần thiếu nữ, nói bằng giọng điệu đầy sức hút. Nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì.
- Quả nhiên là trái tim đá. Xem ra những ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây!
Bạch Dạ nở nụ cười, choàng chiếc áo gấm lên người thiếu nữ, đi lướt qua rồi hóa thành một dải huỳnh quang, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau, chàng thiếu niên vẫn đến như mọi khi. Nhìn lên cành cây không thấy quả ngọc đâu, chàng lo lắng. Chợt có một đôi bàn tay bịt mắt chàng.
- Đoán xem ta là ai?
Chàng nắm lấy đôi tay đó, thở phào:
- Cuối cùng ngươi cũng xuất thế rồi.
- Ta cứ tưởng biến thành thế này, ngươi sẽ không nhận ra ta nữa chứ! – Thiếu nữ buông tay ra, có vẻ hơi thất vọng.
- Nhìn ngươi một ngàn năm rồi, cho dù ngươi có biến thành tro, ta vẫn có thể tìm ra ngươi.
Thiếu niên mỉm cười, ngắm nghía nàng, nhìn chiếc áo gấm nàng đang khoác, chàng bỗng khựng lại.
- Huỳnh Quân đến rồi à?
- Cái người tên là Bạch Dạ đó à? Đến rồi.
- Hắn nói gì sao? – Thiếu niên dường như hơi lo lắng.
- Hắn nói cái gì mà nhan sắc dáng vẻ đều ổn, cái gì mà trái tim đá thú vị… – Thiếu nữ thành thực đáp, rồi hỏi lại – Tại sao nói ta là trái tim đá?
Nàng nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất, hỏi với vẻ mông lung:
- Trái tim của ta là thế này sao? Trên núi này, có nhiều đá như vậy, thế chúng là trái tim của những ai?
Thiếu niên lấy hòn đá trong tay nàng ra rồi nói một cách nghiêm túc:
- Nàng không phải là đá, nàng là bảo bối tuyệt thế, là mỹ ngọc hiếm có.
Phải mất một lúc mới phân tích rõ được sự khác biệt giữa ngọc và đá, thiếu nữ không chịu để yên một khắc, lại bắt đầu hỏi han:
- Tên ngươi là gì? Tên ta là gì?
- Ta ư? Ta là Dao. Nàng vừa mới xuất thế, đương nhiên còn chưa có tên.
- Vậy, ngươi đặt cho ta một cái tên đi.
Lẽ tất nhiên, nhiệm vụ này khiến Dao hơi sầu não, nghĩ ngợi mãi mới ra:
- Gọi là Vô Hà[2] thế nào? Chỉ có cái tên này mới xứng với một mỹ ngọc như nàng.
[2] Vô Hà: Nghĩa là “không tỳ vết”. (BTV)
Từ khi mỹ ngọc Vô Hà chào đời, trên núi Côn Luân đã ấn định sẽ có một cơn sóng gió nho nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
18 chương
118 chương
131 chương
4966 chương
257 chương