- Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Tỉnh dậy mau! Giọng nói đó không chịu buông tha, vẫn tiếp tục gọi tôi. Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay xua xua nhưng liền bị tóm lấy. Tôi đành miễn cưỡng mở mắt ra. Dao một tay chống má, một tay tóm lấy tay tôi, vừa cười láu lỉnh vừa nhìn tôi. Tôi á một tiếng thất thanh: - Anh chạy tới phòng em làm gì? Dao ra vẻ vô tội: - Đây là phòng anh đấy chứ… Rõ ràng em chiếm phòng anh mà! Tôi nhìn quanh một lượt, quả nhiên không phải nhà tôi. - Sao em lại ở đây? Nghĩ hồi lâu, tôi nhớ ra mình hình như đang ngủ ở trạm chờ xe… Nhưng sau đó thì không biết gì nữa. Đợi chút! Nói thế thì có phải là tôi ngủ đã quá lâu rồi không? Tôi tóm lấy tay Dao: - Em ngủ bao lâu rồi? - Hừm… – Dao ngẫm nghĩ một lát – Đại khái hơn một ngày rồi. Không phải chứ, giấc ngủ này dài quá! - Thanh Minh đâu? Dao cau mày: - Cậu ấy đi đến chỗ khách hàng rồi. Khách hàng? Là người áo xanh đó sao? Đúng rồi, lần này hình như là tôi cùng Thanh Minh đi công tác… Nhưng, tôi đã làm gì? Cơ hồ đều không nhớ ra. Tôi vừa ngây ra liền bị Dao cốc đầu cho một cái. - Đứng dậy đi ăn tối thôi! Ngủ nữa thì biến thành ngốc đấy. À, anh quên mất, người ngốc thì không thể ngốc hơn được nữa. - Anh mới ngốc ấy! – Tôi tức tối ngồi dậy. - Anh đợi em ở bên ngoài nhé! Dao đứng dậy, chuẩn bị bước ra ngoài thì bị tôi gọi lại. - Này, tóc anh sao lại nhuộm thành màu này? Lời vừa dứt, tôi liền muốn tự đánh mình, vô duyên vô cớ quan tâm đến chuyện này làm gì? Dao nói, nhấn mạnh với vẻ mặt rất nghiêm trang: - Màu tóc của anh là tự nhiên. - Có quỷ mới tin… Mèo đen biến thành người lại có tóc màu nâu. Rõ ràng là coi thường trí tuệ của tôi quá thì phải? Đồ ăn đêm còn nóng hôi hổi được đặt trên bàn, nhìn đã thấy thèm. Tôi vừa ngồi xuống, lại nghĩ và hỏi Dao một cách dè dặt: - Những thứ này có thể ăn thật chứ? - Đương nhiên. - Không phải do mấy thứ kỳ quái biến ra đấy chứ? Ví dụ như chuột hay nhện chẳng hạn. - Đồ ăn bình thường mới mua ở bên ngoài, chất lượng đảm bảo. - Mua của Huyết Hóa Lang à? - Em muốn ăn đánh phải không? Mau ăn đi! – Dao lại cốc tôi một cái. Cánh cửa rộng mở, ánh đèn trên phố hắt vào trong, đèn được châm lên, căn phòng trở nên sáng rõ. Dao ngồi bên cạnh bàn, nhìn tôi, vô cớ nở nụ cười vui vẻ. Tôi cắn một miếng bánh bao, thấy anh cười như thế, suýt nữa thì nghẹn chết. Dao mau chóng bưng nước tới, vừa vỗ lưng vừa quạt mát, tôi uống nửa cốc nước mới thấy đỡ nghẹn. Tự dưng lại ân cần, chắc không có mưu đồ gian manh thì cũng sắp có trò quỷ quái gì đây. Tôi lườm Dao một cái: - Sao thế? Sao lại cười kiểu đấy? - Không có gì… - Không có gì? – Tôi hỏi. - Không có gì. Chúng tôi cùng nhìn ra ngoài, một cô gái đang đứng ở đó, dường như đang do dự có nên bước vào hay không. Có khách, hơn nữa lại là một người đẹp, ngay lập tức Dao lấy lại tinh thần, đứng bật dậy ra đón khách. Vong Xuyên đường lại như ngày thường, vẫn mở rộng cửa chào đón bất cứ vị khách nào bước vào.