Bạch Liên Hoa nhận được điện thoại lúc anh đang ngồi trong nhà “uống rượu giải sầu”. Hai ngày trước anh vốn định làm rượu hoa quả ướp lạnh để tặng cho Yêu Nghiệt, giữ trong bình giữ nhiệt mang cho Yêu Nghiệt, hiện tại chắc là không thể đưa đi rồi, nếu mà còn không uống nữa thì chỉ sợ sẽ hư mất. Với tư cách một thanh niên tốt không lãng phí đồ ăn, Bạch Liên Hoa nghĩ ngợi rồi quyết định tự mình giải quyết lễ vật đau thương không kịp đưa đi này. Cho dù ở có say rượu ở trong nhà, cùng lắm là lăn trên sa lon thôi nhỉ? Mà nếu có thật sự say, anh cũng đỡ phải nghĩ đến bóng dáng của Yêu Nghiệt tối hôm qua, cực khổ trôi đi. Chỉ là lúc điện thoại vang hiện lên hai chữ Yêu Nghiệt anh vẫn lập tức nhận điện. Anh lau sạch sẽ nước lạnh dính trên ngón tay, giống như đang thành kính mà nhấn phím nhận, chẳng ngờ lúc nghe thì lại không phải là âm thanh của Yêu Nghiệt. Tại sao lại là Quỷ Súc? Ngay từ đầu Bạch Liên Hoa tưởng rằng Yêu Nghiệt chỉ trùng hợp ở cùng một nơi với Quỷ Súc, sau lại nghe âm thanh kềm nén đau đớn của Yêu Nghiệt truyền đến, trong nháy mắt đầu như muốn nổ tung rồi. Có người đang tra tấn cậu ấy. Có người đang tra tấn Yêu Nghiệt tốt bụng nhất đáng yêu nhất của anh! Bạch Liên Hoa đặt điện thoại xuống, rồi chợt phát hiện cái điện thoại đã bị bóp gãy mất hình dạng ban đầu. Anh không nói lời nào đi ra ngoài, gọi taxi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khách sạn. Hai tên đàn em của Quỷ Súc đang đứng ở bên ngoài đợi anh. Bạch Liên Hoa hỏi họ xem ở đây có bao nhiêu người, chắc là vì thấy Bạch Liên Hoa bộ dáng thư sinh phong nhã nên không có đề phòng, đối phương không hề nghĩ ngợi gì nói, hôm nay đến khách sạn tính tê Quỷ Súc thì chỉ có năm người, trên lầu có hai tên khác đi theo Quỷ Súc. Bạch Liên Hoa gật gật đầu, theo đối phương bước vào thang máy. Thang máy dừng ở lầu 28, Bạch Liên Hoa một mình đi ra, thẳng đến phòng 2808. Anh gõ cửa, rất nhanh đã mở ra, một người cảnh giác nhìn anh một cái, xác định anh là Bạch Liên Hoa liền để anh đi vào. Nhóm người đó nói cho Bạch Liên Hoa biết Quỷ Súc đang đợi anh ở trong phòng ngủ. Anh nhìn thấy khuôn mặt hai người nọ lộ ra vẻ tiếc nuối, giống như cảm thấy anh sắp bước vào miệng cọp rồi, lòng chợt cảm thấy buồn cười. Bạch Liên Hoa một mình bước vào phòng ngủ. Quỷ Súc trông có vẻ cực cao hứng, khuôn mặt tràn đầy nét tươi cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Liên Hoa như nhìn một con cừu nhỏ. Từ khi bước vào phòng, ánh mắt Bạch Liên Hoa không sao rời khỏi người nằm trên giường. Hai mắt Yêu Nghiệt nhắm chặt, mặt đầy mồ hôi, từng sợi tóc dính bết lại trên mặt cậu, môi dưới dường như bị cậu cắn nát. Tay phải của cậu co trước ngực, bàn tay vẫn còn băng gạc, đó là do Bạch Liên Hoa đã băng cho vừa rồi. Anh nhìn bốn ngón tay đỏ đỏ đen đen, giống như bị thứ gì đó đè nát, thoáng trông mà giật mình. “Cậu xem, cậu ta hoàn toàn không có việc gì. Lúc cậu bảo cậu sẽ tới tôi đã không đụng tới nó. Tiểu Bạch, mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau?” Quỷ Súc bước tới, một tay khoác lên vai Bạch Liên Hoa, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt gáy của anh. Hắn giương giọng gọi đàn em đứng bên ngoài mau vào mang Yêu Nghiệt ra. Kỳ lạ là, hắn gọi hai tiếng, vẫn không có ai đi vào. Quỷ Súc cảnh giác nhìn ra ngoài cửa phòng, lại thấy kì lạ, bên ngoài chẳng có ai. Bọn chúng chạy đi đâu rồi? Lười biếng trốn việc? Hay là đột nhiên khôn lanh biết tráng đi để không khiến mình mất hứng? Quỷ Súc nghi hoặc. Bạch Liên Hoa tới cạnh giường cuối xuống, nhẹ nhàng sờ lên má Yêu Nghiệt: “Yêu Nghiệt, cậu kiên trì một chút, tôi sẽ lập tức mang cậu ra ngoài.” Mí mắt Yêu Nghiệt giật giật, mắt hơi mở ra. Lúc cậu nhìn thấy Bạch Liên Hoa liền kích động, duỗi cánh tay không bị thương ra đẩy Bạch Liên Hoa, bờ môi giật giật, như muốn bảo anh hãy mau đi đi. “Ừ, chúng ta lập tức rời đi.” Âm thanh Bạch Liên Hoa nhu hòa mềm mại, lòng Quỷ Súc lúc nghe thấy như có mấy ngàn con kiến bò qua, “Đi? Hai người muốn đi... Ah!” Quỷ Súc ôm bụng lùi ra phía sau. Hắn thề chưa bao giờ thấy ai đánh nhanh như vậy, lúc khuỷu tay Bạch Liên Hoa hướng về hắn, hắn chẳng kịp phản ứng chút nào, còn đau đến mức phải khom người nữa. Bình thường khi động thủ luôn phải có vài động tác chuẩn bị, giống như muốn đánh ra đằng trước cũng cần phải lùi ra một chút, hắn là lão đại trải qua trăm trận, rất dễ dàng nhìn qua động tác đối phương mà đoán được ý đồ của họ. Nhưng Bạch Liên Hoa lại không có! Lúc ra tay hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì. Đấu pháp như thế quả thật là mới thấy lần đầu. Quỷ Súc bảo vệ chỗ hiểm, muốn chạy ra bên ngoài, không đợi hắn đi được một bước, sóng mũi lại bị thụi một đấm, đau muốn chảy nước mắt. Phương thức ra tay của Bạch Liên Hoa rất kì quái, chỉ có ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út là tiếp xúc với da thịt. Diện tích bị thương nhỏ cũng đủ làm độ đau tăng gấp bội. Động tác anh lại nhanh vô cùng, hoàn toàn không biết phản lại thế nào. Quỷ Súc bỗng tuyệt vọng. Hắn cảm thấy,  cho dù Bạch Liên Hoa có một quyền đánh bay hắn, giây tiếp theo nhất định cũng sẽ đứng ngay nơi hắn rơi xuống mà bồi thêm một đập. Yêu Nghiệt vốn đang nằm trên giường không đứng dậy nổi nhìn Quỷ Súc bị Bạch Liên Hoa nên tới tập cũng nhịn không được chống người ngồi dậy. Càng về sau Quỷ Súc càng quên luôn phải phản kháng. Chẳng lẽ một đời kiêu hùng lại chết nhảm nhí ở nơi này? Cổ nhân nói trên đầu chữ sắc có một cây đao quả không sai mà! Đáy lòng hắn dâng lên một nỗi đau thương vô hạn, lúc này tất nhiên không thể trông cái đám đàn em bên ngoài vào cứu rồi. Cho dù là hắc bang đi chăng nữa cũng không thể ngang nhiên đem đao vào khách sạn, mà tin rằng cho dù có đến bốn mươi người Bạch Liên Hoa cũng sẽ xử gọn thôi. Ngay lúc Quỷ Súc nhắm mắt chờ cái chết, Bạch Liên Hoa lại đột nhiên ngừng tay. Anh thở hổn hển tượng trưng hai cái, hô hấp liền trở lại bình thường. Quỷ Súc ngẩng đầu, nhịn không được run rẩy một phát, cái người này lúc đánh người cũng vẫn mang khuôn mặt ôn hòa là thế nào! Bạch Liên Hoa cuối cùng, Quỷ Súc hận không thể chui xuống bàn trà, hắn chưa từng hèn nhát như vậy, chỉ là đã bị Bạch Liên Hoa dọa sợ mà thôi. Hiện tại toàn thân hắn đều đau, mỗi khúc xương như bị bằm nhuyễn ra, đau khôn xiết. Bạch Liên Hoa thở dài: “Xin lỗi nha, tôi không cố ý đánh anh đâu.” Quỷ Súc: “…” “Tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho anh.” “….” Bị đánh như này mà còn thuốc men, muốn bị người ta cười nhạo vạn năm à! “Nhưng, cũng tại anh tổn thương Yêu Nghiệt tôi, cậu ấy còn từng thích anh như vậy...” “Làm gì mà thích tôi, đều là tôi ép đấy, cậu ta hận tôi không còn kịp…” Quỷ Súc nhỏ giọng lầm bầm. “Anh ép cậu ấy?” Giọng Bạch Liên Hoa trầm xuống. “Chưa, không, chỉ là, chỉ là lúc đấy cậu ta cần tiền chữa trị cho mẹ.” Quỷ Súc chỉ tiếc không thể tự tát một bạt tai ngay tắp lự, nếu như Bạch Liên Hoa biết được những việc hắn đã làm với Yêu Nghiệt, đấy không phải chết là chắc hay sao? “Cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không nên đánh cậu ấy.” Thanh âm của Bạch Liên Hoa lại trở nên dịu dàng. “….” Bảo toàn chút danh dự cuối cùng, Quỷ Súc nhịn, không cầu xin gì xấc. “Nếu anh lại tìm đánh Yêu Nghiệt, có lẽ tôi sẽ thật sự chịu không nổi mà đánh chết anh đấy.” Âm điệu Bạch Liên Hoa từ tốn trong veo, nghe thật vô tội. “…” Quỷ Súc tiếc rằng không thể ngay lập tức tách khỏi hai người này ngay. “Được rồi… Tôi phải đưa Yêu Nghiệt đi gặp bác sĩ, anh cũng nhanh chóng đi kiểm tra thử xem. Mà tôi cũng đâu có đánh quá mạnh, cỡ mấy tháng là có thể xuất viện rồi. À, nhớ đưa biên lai cho tôi.” Quỷ Súc: “…” Bạch Liên Hoa không nhìn đến Quỷ Súc nữa, xoay người ôm lấy Yêu Nghiệt, cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài. Nếu không có nhiêu đấy việc xảy ra, hẳn sẽ không có ai tin được anh có thể nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông của mình ra ngoài như thế.