Lúc Bạch Liên Hoa đến quán bar, thỏ nhỏ đang cầm lấy bàn tay Yêu Nghiệt, hơi hạ thấp đầu thổi thổi lòng bàn tay cậu. Cho dù là đứng dưới ngọn đèn hơi mờ, bàn tay trắng nõn đầy máu của Yêu Nghiệt vẫn làm người ta cảm thấy ghê người. Bạch Liên Hoa giật mình, vội vàng đi về phía trước, đến trước mặt Yêu Nghiệt: “Tại sao cậu lại bị thương?” Lúc này Yêu Nghiệt đang đợi nhân viên quán bar lấy băng gạc, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Liên Hoa thì tay liền cảm thấy đau, lập tức tức giận: “Không có gì. Đùa giỡn quá trớn mà thôi.” Thỏ nhỏ đột nhiên phát hiện người đi tới là Bạch Liên Hoa, cổ rụt lại sợ hãi. Lúc nãy cậu nói xấu Bạch Liên Hoa cho Yêu Nghiệt nghe rất nhiều, thật không biết Yêu Nghiệt lại là bạn của người này. Cậu thấy Yêu Nghiệt không hé răng, đột nhiên cảm thấy mình có nghĩa vụ thông báo “hành động tốt đẹp” mới vừa rồi của Yêu Nghiệt. “Cậu... cậu út, ban nãy có mấy người xấu vây bọn con, Yêu Nghiệt dùng chai bia dọa bọn họ chạy đi rồi.” Bạch Liên Hoa cực kì khó có được một lần mặt lạnh: “Tại sao lại như thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Yêu Nghiệt bĩu môi với thỏ nhỏ: “Cháu của anh đem theo một bao toàn nhân dân tệ đến quán bar thể nghiệm cuộc sống, trùng hợp đụng phải tôi.” Con thỏ nào đó nhanh chóng cúi đầu vờ như không tồn tại. Sau khi được Yêu Nghiệt “phổ cập”, cậu đã hiểu được mình đem theo nhiều tiền như vậy là không đúng, đáng lẽ phải lấy thẻ tín dụng vô hạn của Cao Kiền mới đúng. Ngực Bạch Liên Hoa phập phồng kịch liệt một chút, anh cắn chặt răng mới nhịn xuống được lửa giận: “Vậy chai bia kia là chuyện gì? Ai làm cậu bị thương?” Anh tuy rằng đang hỏi Yêu Nghiệt nhưng tầm mắt lại dán trên đỉnh đầu thỏ nhỏ. “Ngồi xuống đã rồi nói.” Yêu Nghiệt dùng bàn tay không bị thương kéo cánh tay Bạch Liên Hoa, “Khụ khụ.... tay của tôi... Thật ra là do tôi tự làm. Bên người không có vật phòng thân, tiện tay lấy mấy chai bia, định đập bể chai bia để dùng. Chỉ là mấy cái bàn ở đây không đủ cứng, chất liệu gỗ không tốt làm thao tác của tôi có chút sai lệch.” Trên mặt Yêu Nghiệt lộ vẻ xấu hổ, cậu cũng không nghĩ tới vốn là muốn dùng hành động hù dọa, ai ngờ chưa kịp đập hai ba chai bia thì đã bị mấy mảnh vỡ đâm ngược lại vào tay. Cũng may lúc đấy chảy không ít máu, lại gây chú ý đến mấy người bảo vệ quán bar, quả thật là đã làm mấy người đang rục rịch kia yên thân. Trong lòng Bạch Liên Hoa đau muốn chết: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện!” Yêu Nghiệt lơ đểnh: “Không có việc gì, băng lại là được rồi.” Lúc này nhân viên mới bắt đầu hì hục đem băng cầm máu lại, nhìn thấy Bạch Liên Hoa liền sửng sốt, sau cũng giống như đại đa số người trong quán bar, có vẻ hứng thú nhìn Bạch Liên Hoa, mà anh thì một chút cũng không thèm để ý đến sự kì lạ xung quanh, nhanh chóng nhận lấy băng gạc: “Đưa cho tôi!” Anh thật cẩn thận giúp Yêu Nghiệt xử lí vết thương, miệng chịu không nổi nói thầm: “Thế này không được, lát nữa tôi phải đưa cậu đi bệnh viện.” Yêu Nghiệt cười nhạt: “Một vết thương nhỏ thôi mà, cho dù to hơn gấp đôi cũng không cần đi bệnh viện. Chỉ là lúc này có sẹo rồi, chắc là sẽ không còn ai muốn tôi nữa?” Tôi muốn cậu! Bạch Liên Hoa thiếu chút nữa đã thốt ra lời muốn nói. Anh nắm lấy bàn tay Yêu Nghiệt, trống ngực bang bang đập mạnh, ánh mắt như bị mê hoặc bởi khuôn mặt lúc nào cũng có vẻ cười nhưng lại như không cười của Yêu Nghiệt. “Cậu giấu bệnh sợ thầy như vậy là không đúng, ít nhất cũng phải để bác sĩ giúp cậu khử trùng vết thương. Chỉ dùng rượu rửa qua một lần chưa chắc đã tốt đâu.” Yêu Nghiệt nhướng mày: “Tôi không thích bệnh viện. Anh không thể mua giúp tôi thuốc khử trùng được sao?” Bạch Liên Hoa đột nhiên lại đỏ mặt: “... Được...” Thằng bé Thỏ trắng kế bên chốc chốc nhìn bên này, lát lát nhìn bên kia, đột nhiên cảm thấy cái không khí này nó cứ quái quái thế nào. Cũng may lúc này có ba người xuất hiện, thoáng cái đã đem tâm điểm chú ý của cậu bé chuyển đi mất. Cậu nhận ra hai người phía trước là hai chú trợ lý luôn đi bên người Cao Kiền, lập tức nghĩ thu nhỏ người lại nhỏ người lại, đừng để ai phát hiện mình đang ở đây. Chỉ tiếc con mắt của Cao Kiền sáng như trăng, đối với hắn mà nói con trai và người mình thích ở cùng một nơi, trình độ mắt của hắn so với cái bóng đèn sân vận động cũng chẳng thua. Thoáng một cái hắn liền phát hiện một người đàn ông đang “tay nắm tay” với đối tượng Bạch Liên Hoa của mình. “Tiểu Bạch...” “Ba!! Con rất sợ!!” Chân sau Thỏ trắng đạp một cái, vù một cái đã nhảy vào trong ngực của Cao Kiền khóc ầm lên. Cậu vốn là muốn trốn phạt, bình thường chỉ cần cậu khóc lóc chảy nước mắt, Cao Kiền nhất định sẽ tha bổng nhưng lại nhớ đến lời của Yêu Nghiệt, ba có thể vì mình không hiểu chuyện mà chán ghét mình, đột nhiên đau lòng thật, thế là nước mắt cứ thế chảy xuống. Cao Kiền thật bất đắc dĩ. Hắn biết rõ Bạch Liên Hoa thích Yêu Nghiệt cho nên không muốn để hai người ở riêng với nhau, nhưng cũng không thể vứt con trai qua một bên mặc kệ được, đành nhìn qua phía Yêu Nghiệt, nói cảm ơn, rồi lại nói với Bạch Liên Hoa mình phải về trước, lần sau gặp lại. Đợi Cao Kiền đi rồi, Yêu Nghiệt đột nhiên nhớ tới một vấn đề. “Anh uống rượu à?” Bạch Liên Hoa lắc đầu: “Còn chưa kịp. Giờ muốn uống sao?” Anh ngàn lần không muốn buông bàn tay Yêu Nghiệt ra. “Được rồi! Chúng ta đi thôi.” Yêu Nghiệt không thừa nhận, cậu không muốn để mọi người ở đây nhìn ngắm Bạch Liên Hoa. Hai người sóng vai đi trên đường lớn, Yêu Nghiệt vươn tay ngăn một chiếc taxi. Bạch Liên Hoa vội vàng nói: “Để tôi đưa cậu về đi! Thuận tiện mua cho cậu thuốc khử trùng.” Yêu Nghiệt dao động trong một chớp mắt, rồi sau đó ra vẻ thoải mái nở nụ cười: “Làm gì mà tốt với tôi thế, bộ anh thích tôi à?” Mặt Bạch Liên Hoa xoát cái đỏ lên. “Anh thích tôi cũng vô dụng. Tôi ý, cuộc đời ghét nhất là bạch liên hoa.” Yêu Nghiệt cố cười ngồi xuống taxi, còn phất phất tay với Bạch Liên Hoa. Bạch Liên Hoa yên lặng nhìn chiếc taxi dần dần biến khỏi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy đau lòng vô cùng. Trong đầu như đang có sóng xô biển dập, muốn nổ tung lên được. Lời tỏ tình anh còn chưa nói ra miệng đã bị người ta từ chối mất rồi.