Chuyện Dài Bất Tận
Chương 8 : Trong vùng đất của bọn hèn hạ
Hết trồi lên lại thụt xuống, trồi lên lại thụt xuống. Chiếc áo khoác đỏ phất ào ào sau lưng. Chỏm tóc xanh đen cột túm bằng sợi dây da tung bay trong gió. Con Phúc long trắng Fuchur trườn đều như sóng lượn qua làn sương mù và những áng mây trôi.
Chúng đã bay thế này được bao lâu rồi? Ngày rồi đêm rồi lại ngày… Atréju không còn biết đã bao lâu. Con rồng dù ngủ vẫn bay được, nó bay, bay mãi, còn Atréju thỉnh thoảng lim dim ngủ, tay bám chắc đám bờm trắng của con rồng. Song gã chỉ ngủ chập chờn thôi. Tỉnh lẫn với mơ, không rõ nét.
Sâu phía dưới kia là núi non, đất đai, biển cả, đảo to, đảo nhỏ, sông suối… kéo qua mờ mờ nhân ảnh. Atréju không chú ý tới nữa, cũng không thúc con Phúc long như lúc đầu, khi vừa rời khỏi Đền Tiên tri phía Nam. Gã quả có nôn nóng thật, vì nghĩ rằng cưỡi con Phúc long thì bay đến biên giới là tới ngay vương quốc Ngoại giới, nơi con người sinh sống.
Nhưng Atréju đâu biết vương quốc Tưởng Tượng mênh mông đến cỡ nào.
Nên giờ đây gã phải chống lại cơn mệt mỏi nặng như đá tảng đang muốn chế ngự gã. Đôi mắt đen thường vẫn tinh như mắt đại bàng non giờ không còn phân biệt rõ xa gần gì nữa. Thỉnh thoảng gã cố hết sức ngồi thẳng người, chăm chú nhìn quanh, nhưng chỉ được một lúc rồi lại rũ ra, ngó bâng quơ cái thân hình dài mềm mại của con rồng với lớp vảy trắng hồng như xà cừ. Cả Fuchur cũng kiệt sức. Sức nó tưởng như vô tận mà cũng kiệt quệ dần.
Trên đường bay dài này, Atréju và Fuchur đã nhiều lần thấy những nơi Hư Không đang lan tràn; nhìn vào đó cứ cảm thấy như bị quáng. Từ trên cao nhìn xuống thì nhiều chỗ còn tương đối nhỏ, nhưng đã có những chỗ lớn bằng cả nhiều vùng đất, trải dài đến tận chân trời xa. Con Phúc long và Atréju khiếp sợ, phải bay tránh sang hướng khác để khỏi phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Nhưng khi cảnh tượng kinh hoàng cứ lập lại thì sẽ mất tác dụng gây sợ hãi. Kỳ thế đấy! Cho nên Fuchur và Atréju thấy quen dần, hay nói đúng hơn, chúng trở nên lạnh nhạt, không buồn quan tâm đến nữa.
Người và rồng không trò chuyện với nhau một lúc lâu, chợt Fuchur cất tiếng chuông đồng hỏi:
- Atréju, cậu chủ nhỏ của tôi, cậu ngủ à?
- Không, Atréju đáp, tuy đúng ra gã vừa qua một cơn mơ hãi hùng, có chuyện gì vậy, Fuchur ?
- Tôi tự hỏi nếu ta quay về thì có sáng suốt hơn không.
- Quay về à? Nhưng về đâu?
- Về Tháp Ngà. Về chỗ Nữ-thiếu-hoàng.
- Bạn muốn nói rằng mình bỏ dở dang công việc, về chỗ bà ư?
- Không, không nên nói thế, Atréju ạ. Nhiệm vụ của cậu là gì nào?
- Mình phải tìm xem đâu là nguyên do căn bệnh khiến Nữ-thiếu-hoàng héo hon dần và có thuốc chữa không.
- Nhưng, Fuchur đáp, cậu đâu có nhiệm vụ phải tự đem thuốc về.
- Bạn nói sao?
- Có thể chúng mình phạm một sai lầm lớn khi định vượt biên giới vương quốc Tưởng Tượng để tìm một con người.
- Mình không hiểu ý bạn, Fuchur ạ. Hãy giải thích rõ ràng hơn xem nào.
- Nữ-thiếu-hoàng đang bệnh sắp chết, con rồng nói, vì bà cần một tên mới. Bà cố Morla đã tiết lộ điều này với cậu rồi. Nhưng chỉ con người ở Ngoại Giới mới cho được cái tên mới này thôi. Điều này Uyulala đã cho cậu biết. Vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, và theo tôi thì cậu nên gấp trình lên Nữ-thiếu-hoàng.
- Nhưng như thế đâu giúp gì được bà, Atréju kêu lên, khi mình chỉ trình lại với bà mọi chuyện mà không đồng thời đưa về một con người có thể cứu bà?
- Làm sao cậu biết được, Fuchur đáp. Bà tài giỏi hơn cậu và tôi nhiều. Biết đâu bà gọi được con người ấy chẳng khó khăn gì. Biết đâu bà có những phương cách mà cậu, tôi, cũng như mọi sinh linh ở vương quốc Tưởng Tượng không có. Nhưng muốn thế bà cần rõ những điều cậu vừa được biết. Trong trường hợp này việc mình tự động cố tìm cho ra một con người đem về cho Nữ-thiếu-hoàng không chỉ là vớ vẩn, mà thậm chí có thể bà qua đời trong khi ta còn đang cố công tìm. Mà lẽ ra ta có thể cứu được bà, nếu quay về kịp lúc.
Atréju làm thinh. Không còn nghi ngờ gì nữa, con rồng nói đúng. Có thể như thế lắm. Nhưng cũng chưa chắc. Nếu bây giờ gã quay về với những điều được biết thì hoàn toàn có khả năng là Nữ -thiếu-hoàng sẽ hỏi gã: những điều này giúp gì được cho ta? Nếu cậu đưa về kẻ cứu ta thì có phải ta khỏi bệnh không. Còn bây giờ nếu lại phái cậu đi lần nữa thì e muộn quá rồi.
Atréju không biết phải làm sao. Và gã mệt, quá mệt, không quyết định nổi bất cứ điều gì.
- Fuchur này, bạn biết không, gã nói khẽ nhưng con rồng nghe rõ, có thể bạn đúng, cũng có thể không. Thôi, ta cứ bay tiếp một đoạn ngắn nữa. Nếu vẫn chưa tới biên giới thì ta quay về.
- Ngắn là bao nhiêu? Con rồng hỏi.
- Vài ba tiếng đồng hồ…, Atréju lẩm bẩm, thôi được, một tiếng đồng hồ nữa.
- Được, Fuchur đáp, một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng một tiếng đồng hồ này là một tiếng đồng hồ quá nhiều.
Atréju và Fuchur không để ý rằng phía Bắc bầu trời đã vần vũ mây đen. Ở phía Tây, nơi đang có mặt trời, thì nóng như lò lửa và chân trời đầy những tia như rong biển đỏ ối báo trước tai họa. Ở phía Đông, một cơn dông ập đến như tấm chăn xám bằng chì theo sau những đám mây xơ xác như mực xanh loang lổ. Và từ phía Nam một màn hơi nước vàng màu lưu huỳnh kéo đến mang theo những tia chớp loằng ngoằng sáng rực.
- Có vẻ ta sắp gặp thời tiết xấu, Fuchur nói.
Atréju nhìn quanh bốn phía.
- Ừ, gã nói, đáng lo quá. Nhưng ta cứ phải bay tiếp thôi.
- Mình tìm chỗ trú thì khôn ngoan hơn đấy, Fuchur đáp, nếu đúng như tôi đoán thì không phải chuyện đùa đâu.
- Bạn đoán sao? Atréju hỏi.
- Rằng đây là bốn thần gió đang định tranh tài cao thấp, Fuchur giải thích. Họ thường xuyên hục hặc với nhau về chuyện ai mạnh nhất để thống trị những vị thần kia. Đối với họ thì đây chỉ là một thứ trò đùa, vì họ chẳng bị hề hấn gì. Nhưng thật khốn khổ cho kẻ nào lọt vào vòng giao tranh của họ. Thường là tan xác.
- Bạn không bay cao hơn được à? Atréju hỏi.
- Cậu muốn nói là cao quá tầm của họ chứ gì? Không tôi không bay cao nổi đến thế. Còn phía dưới kia, như mắt tôi có thể thấy được, toàn nước là nước, chắc một biển cả nào đây. Tôi không nhìn thấy nơi nào để ta có thể trốn được.
- Vậy ta không còn cách nào khác hơn là đợi họ, Atréju quyết định. Đằng nào thì tôi cũng muốn hỏi họ ít điều.
- Cậu muốn hỏi gì? Con rồng kêu to và hoảng hốt bay vọt lên cao.
- Nếu họ là bốn thần gió, Atréju giải thích, thì họ biết hết mọi phương hướng của vương quốc Tưởng Tượng. Không ai có thể cho ta biết biên giới ở đâu rõ hơn họ.
- Trời đất ơi! Con rồng kêu thất thanh. Bộ cậu tin rằng có thể trò chuyện thoải mái với họ ư?
- Tên họ là gì? Atréju hỏi.
- Ông hướng Bắc là Lirr, ông hướng Đông là Baureo, ông hướng Nam là Schirk và ông hướng Tây là Mayestril, Fuchur đáp. Nhưng Atréju này, cậu là gì mới được chứ? Cậu là một thằng nhóc hay một thanh sắt vô tri giác mà không biết sợ cơ chứ?
- Khi mình bước qua cái cổng của đôi nhân sư, Atréju đáp, mình đã mất hết sợ hãi rồi. Hơn nữa mình mang trong người “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng. Mọi sinh linh ở vương quốc Tưởng Tượng đều tuân phục nó. Vậy tại sao các thần gió lại không tuân phục chứ?
- Có chứ, họ sẽ tuân phục chứ! Fuchur kêu. Nhưng họ ngu lắm và cậu không ngăn cản họ giao tranh được đâu. Rồi cậu sẽ thấy trận giao tranh ấy như thế nào!
Trong khi đó các đám mây dông từ mọi phía kéo tới mãnh liệt đến nỗi Atréju thấy quanh người gã không khác một cái phễu lớn kinh khủng, giống miệng núi lửa mà vách của nó xoay tít, càng lúc càng nhanh, khiến màu vàng lưu huỳnh, màu xám chì, màu đỏ máu và màu đen thẫm trộn bừa với nhau. Chính Atréju ngồi trên lưng con rồng trắng cũng xoay tít như chong chóng, chẳng khác que diêm trong con nước xoáy mãnh liệt. Lúc ấy gã mới trong thấy mấy thần dông bão khổng lồ.
Thật ra gã chỉ thấy được những bộ mặt họ thôi, vì chân tay họ đổi thay quá liên tục - khi dài, khi ngắn, khi cả trăm cái, khi chẳng có cái nào, khi rõ, khi mờ - hơn nữa họ xoắn vào nhau trong một trận đấu vật khốc liệt, hay như trong một màn luân vũ điên cuồng khiến gã không thể nhận ra nổi hình dạng họ. Ngay cả khuôn mặt họ cũng thay đổi liên miên, lúc phình to, lúc dài ra, lúc xẹp lép, nhưng vẫn là những khuôn mặt có thể phân biệt được. Họ ngoác miệng la thét, gào rú, cười vào mặt nhau. Họ như không hề nhận ra con rồng và kẻ đang cưỡi nó, vì so với họ thì Atréju chỉ nhỏ như con muỗi.
Atréju ngồi thẳng lên, tay phải nắm tấm bùa đeo trên ngực, ráng hết sức la lớn:
- Nhân danh Nữ-thiếu-hoàng, hãy im nghe tôi nói!
Và điều khó tin nổi đã xảy ra!
Các thần gió im ngay như thình lình bị câm. Miệng họ ngậm lại và tám con mắt trố ra nhìn AURYN. Cả cơn lốc xoáy cũng ngừng. Đột nhiên trời đất lặng như tờ.
- Hãy trả lời tôi! Atréju kêu lớn. Biên giới vương quốc Tưởng Tượng ở đâu? Thần Lirr có biết không?
- Không ở phía Bắc, khuôn mặt như đám mây đen đáp.
- Còn thần Baureo?
- Ở phía Đông cũng không luôn, khuôn mặt như đám mây xám đáp.
- Thần Schirk nói xem nào!
- Phía Nam không có biên giới, khuôn mặt như đám mây vàng lưu huỳnh đáp.
- Thần Mayestril có biết không?
- Không có biên giới ở phía Tây, khuôn mặt như đám mây rực lửa đáp.
Rồi cả bốn thần đồng thanh nói:
- Cậu là ai, sao đeo “Biều trưng” của Nữ-thiếu-hoàng mà lại không biết vương quốc Tưởng Tượng không có biên giới?
Atréju đờ người im lặng. Quả thật gã không ngờ rằng vương quốc Tưởng Tượng không có biên giới. Thành ra công toi tất.
Gã không cả biết rằng các thần gió đang lại bắt đầu giao tranh. Chuyện gì xảy ra tiếp tục gã cũng thờ ơ hết. Chợt một cơn lốc xoáy hất tung con rồng lên cao, Atréju bám chặt lấy bờm nó. Cả hai xoay tít như chong chóng trong khi sấm sét đùng đùng sáng rực chung quanh, để rồi suýt nữa thì chết đuối trong trận mưa xối xả thẳng từ trên đổ xuống. Rồi đột nhiên chúng bị cuốn vào một làn hơi nóng như than hồng, khiến tí nữa bị thiêu, ngay sau đó lại lọt vào một trận mưa đá - không phải thứ mưa đá bé như hạt ngũ cốc mà là nhũ băng dài như ngọn giáo - khiến cả hai rơi xuống dưới sâu. Song chúng lại bị hút lên, quay mòng mòng, văng hết nơi này qua nơi khác. Các thần gió tranh phong giành quyền thống trị như thế đấy.
- Nắm chặt vào! Fuchur hét lên khi nó bị một luồng gió mạnh hất lộn ngửa.
Nhưng không kịp nữa. Atréju đã tuột tay rơi xuống. Gã rơi, rơi mãi, rồi không biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, Atréju thấy mình nằm trên cát mịn. Gã nghe có tiếng sóng rì rào; ngẩng đầu lên gã nhận ra là sóng biển đã xô mình vào bờ. Hôm ấy trời xám xịt và mù sương nhưng lặng gió. Biển lặng và không có vết tích nào cho thấy mới đây nơi này vừa diễn ra trận tranh hùng dữ dội giữa các thần gió. Hay là gã đã dạt vào một nơi thật xa nào khác? Bãi biển phẳng lỳ, không thấy chỗ nào có núi đá hay đồi, chỉ thấy vài ba thân cây cong quẹo mọc nghiêng trong làn sương như những bàn tay to đầy móng nhọn.
Atréju ngồi dậy. Gã thấy cách đó vài bước có chiếc áo choàng đỏ lông trâu của mình. Gã bò tới, nhặt áo khoác lên vai. Gã ngạc nhiên vì áo không còn ẩm tí nào. Nghĩa là gã nằm đây đã lâu rồi.
Gã tới đây như thế nào? Tại sao gã không chết đuối?
Gã mơ hồ nhớ tới những cánh tay nào đó đã đỡ lấy mình và một giọng hát lạ kỳ: “Chú bé đáng thương, chú bé xinh trai! Đỡ lấy nó! Đừng để nó chìm!”
Cũng có thể đó chỉ là tiếng sóng rì rào thôi.
Hay đó là các nàng tiên cá và các thủy thần? Có lẽ họ nhìn thấy tấm bùa nên đã cứu gã.
Bất giác gã đưa tay tìm tấm bùa… nhưng không còn đó nữa! Sợi dây chuyền quanh cổ gã đã biến mất. Gã mất tấm bùa rồi.
- Fuchur! Atréju cố sức gọi thật to. Gã bật dậy, chạy tới chạy lui, gọi khắp bốn phía: Fuchur! Fuchur! Bạn đâu rồi?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng sóng đều đều chậm chạp vỗ bờ.
Ai biết được các thần gió đã thổi con rồng trắng tới tận đâu! Có thể Fuchur đang tìm cậu chủ nhỏ bé của nó ở nơi nào khác xa hẳn đây. Chưa biết chừng nó không còn sống nữa.
Giờ đây Atréju không còn là kẻ cưỡi rồng nữa, không còn là người đưa tin của Nữ-thiếu-hoàng nữa. Gã chỉ còn là một đứa nhỏ. Một thân một mình.
Tháp chuông điểm sáu tiếng.
Ngoài trời đã tối hẳn. Đã tạnh mưa. Hoàn toàn im ắng, Bastian nhìn đăm đăm vào mấy ngọn nến.
Rồi nó rúm người lại, vì có tiếng sàn gỗ kêu kẽo kẹt.
Nó có cảm tưởng như nghe thấy ai đó đang thở. Nó nín thở vểnh tai lắng nghe. Trừ một quầng sáng nhỏ của mấy ngọn nến ra, cả phòng chứa đồ lúc này ngập trong bóng tối.
Không phải có tiếng chân đạp nhẹ trên cầu thang đó ư? Không phải cái nắm cửa nhà kho vừa mới động đậy đó sao?
Lại có tiếng sàn gỗ kêu kẽo kẹt.
Nếu nhà kho này có ma…?
“Vớ vẩn, Bastian nói khe khẽ, làm gì có ma. Ai cũng bảo thế mà.”
Nhưng tại sao lại có nhiều chuyện ma thế nhỉ?
Có lẽ người ta bảo rằng không có ma chỉ vì sợ không dám xác nhận là có đấy thôi.
Atréju quấn áo choàng sát người vì lạnh rồi cất bước vào sâu trong đất liền. Phong cảnh như gã thấy qua màn sương mù, không thay đổi gì. Bằng phẳng và đơn điệu, chỉ dần dần thấy xen giữa các thân cây cong quẹo nhiều bụi cây rậm rạp hơn, trông như những tấm thiếc cứng sét gỉ. Không cẩn thận có thể bị thương như chơi.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ Atréju tới được một con đường lát đá gồ ghề. Gã quyết định đi theo con đường này, vì chắc chắn nó phải dẫn đến đâu đó, nhưng gã thấy đi trên lớp bụi bên lề đường dễ chịu hơn đi trên lớp đá mấp mô. Con đường uốn khúc ngoằn ngoèo, không hiểu sao hết cong sang trái lại ngoặt sang phải, dù không có sông hay đồi để phải tránh. Nơi đây mọi vật như cong queo hết cả.
Chưa đi được bao lâu Atréju đã nghe từ xa có tiếng ầm ầm lạ kỳ đang tới gần. Nghe như tiếng trầm đục của một cái trống đại, xen lẫn tiếng huýt chói tai như của những chiếc sáo con và lục lạc. Gã trốn vào sau một bụi cây bên lề đường, chờ.
Tiếng nhạc lạ lùng từ từ lại gần hơn nữa và cuối cùng những hình dạng đầu tiên từ sương mù hiện ra. Rõ ràng họ đang nhảy múa, nhưng không phải điệu múa vui hay đẹp mắt mà họ nhảy cỡn với những động tác hết sức quái lạ, họ lăn trên đất, bò, lật người lên… như thể điên khùng. Còn âm thanh duy nhất nghe thấy được là tiếng trống trầm chậm chạp, tiếng huýt chói tai và tiếng thở hổn hển, tiếng khóc than bật ra từ nhiều cửa miệng.
Rồi cứ đông dần thêm: đó là một đám rước dài chừng như không dứt. Atréju nhận thấy mặt những kẻ nhảy múa này xám như tro, mồ hôi nhễ nhại, mắt họ rực vẻ cuồng dại đầy cảm xúc. Một số kẻ còn tự quất roi da lên người.
Họ mất trí rồi, Atréju nghĩ thầm và thấy lạnh xương sống.
Hơn nữa phần lớn đám rước này gồm các Quỷ đêm, Thần lùn và bóng ma. Có cả Dơi-hút-máu và phù thủy nữa. Phù thủy già có bướu to trên lưng và bộ râu dê ở cằm; phù thủy trẻ, đẹp hay dữ dằn cũng có luôn. Chắc là Atréju đã dạt vào một trong những vùng đất của vương quốc Tưởng Tượng, nơi cư dân của âm ty[1] sinh sống. Giá còn tấm AURYN thì gã sẽ không ngần ngại tiến ra hỏi xem họ đang làm chuyện gì. Thành ra gã đành trốn trong bụi rậm chờ đám rước lạ thường đi qua cho đến lúc kẻ sau cùng nhảy cà nhắc biến vào trong màn sương.
[1] Tạm dịch từ “Finsternis” (bóng tối âm u).
Lúc ấy gã mới dám chui ra đường, ngó theo dòng người ma quái. Có nên đi theo họ không? Gã phân vân không biết nên hoặc có thể làm được gì lúc này.
Lần đầu tiên gã thấy rõ mình cần tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng biết bao và không có nó mình bất lực đến đâu. Cái chính không phải là gã được nó che chở - gã vẫn phải tự sức mình vượt qua bao khó nhọc, thiếu thốn, lo sợ và cô độc đấy chứ - nhưng có nó thì gã chưa hề bị lúng túng vì không biết phải làm gì. Như một chiếc la bàn đầy bí ẩn, nó lái ý nguyện của gã, quyết định của gã đúng phương hướng. Còn bây giờ khác hẳn, bây giờ không có một lực bí ẩn nào dẫn dắt gã nữa.
Atréju tự nhủ phải đi theo đoàn rước với nhịp trống trầm trầm vẫn còn vẳng lại từ xa hơn là đứng tại chỗ như bị tê liệt.
Trong lúc nhẹ nhàng chạy vụt theo trong làn sương mù - nhưng luôn phải giữ một khoảng cách vừa đủ với kẻ đi sau cùng - Atréju thử xét đoán về hoàn cảnh của mình.
Tại sao, phải, tại sao gã không nghe lời Fuchur khuyên trở về ngay với Nữ-thiếu-hoàng? Nếu nghe theo thì gã đã chuyển lên thông tin của Uyulala và trao lại bà “Hào quang” được rồi. Không còn AURYN và Fuchur thì gã đâu thể nào về nổi chỗ Nữ-thiếu-hoàng được nữa. Hẳn bà sẽ chờ gã đến phút chót của đời bà, hy vọng gã trở về, tin rằng gã sẽ mang đến cho bà và cho vương quốc Tưởng Tượng sự giải thoát. Nhưng bà sẽ chờ hoài công!
Như thế cũng đủ tai hại rồi, nhưng điều gã biết được từ các thần gió còn tai hại hơn: vương quốc Tưởng Tượng không có biên giới. Nếu không thể ra khỏi được vương quốc Tưởng Tượng thì cũng không thể nào kêu cứu con người ở bện kia biên giới được. Chính bởi vì vương quốc Tưởng Tượng mênh mông vô tận nên phút cáo chung của nó là không thể tránh khỏi!
Trong khi tiếp tục bước thấp bước cao trên con đường lát đá gồ ghề trong sương mù, Atréju nghe thấy một lần nữa trong tâm khảm tiếng hát dịu dàng của Uyulala. Trong tim gã nhen nhúm một đốm lửa hy vọng nhỏ nhoi.
Xưa kia con người thường đến vương quốc Tưởng Tượng đặt cho Nữ-thiếu-hoàng tên mới, tuyệt đẹp - Uyulala đã hát như thế. Nghĩa là phải có một con đường để đi từ thế giới này qua thế giới kia!
- Với con người thì gần, nhưng với chúng ta thì xa.
Quá xa, nên chúng ta không tới được với họ.
Phải, Uyulala đã hát những lời như thế. Có điều con người đã quên mất con đường này rồi. Nhưng chẳng lẽ không còn một người, một người duy nhất nhớ lại ư?
Atréju không quan tâm mấy đến hoàn cảnh tuyệt vọng của mình, vì bây giờ điều quan trọng duy nhất là có một con người nghe thấu lời kêu gọi và đến vương quốc Tưởng Tượng - như xưa kia. Biết đâu, phải, biết đâu đã có người đang trên đường đi tới vương quốc Tưởng Tượng rồi!
“Đúng! Đúng!” Bastian nói to. Nó hốt hoảng vì đã lớn tiếng nên khẽ nói thêm:
“Nếu biết có cách nào thì chắc chắn tớ sẽ tới giúp các bạn ngay! Atréju ơi, tớ không biết đường. Tớ không biết đường thật mà.”
Tiếng trống trầm đục và tiếng huýt chói tai im bặt. Vì không để ý nên Atréju cứ bước tới, tí nữa xô phải những bóng dáng đi sau cùng.Vì gã đi chân đất nên không gây tiếng động; nhưng không phải vì thế mà những kẻ kia không chú ý tới gã. Dù gã có nện giày đinh rầm rầm và hét ầm trời đi nữa cũng chẳng ai quan tâm.
Lúc ấy họ không còn đứng thành hàng dài nữa mà tản rộng ra trên một cánh đồng cỏ xám ngắt đầy bùn. Kẻ khẽ lắc lư, kẻ đứng, kẻ ngồi xổm bất động, nhưng mọi ánh mắt mê muội đều ngây ngất thật khủng khiếp và cùng nhìn về một hướng; bên bờ kia cánh đồng là Hư Không.
Atréju cũng đã nhìn thấy. Giống như lần gã leo lên ngọn cây trong rừng Haulewald để nhìn, hay trên vùng đất bằng với những Cổng thần của Đền Tiên tri, hay từ lưng Fuchur nhìn xuống, nhưng cho tới nay Atréju chỉ thấy nó từ xa. Còn bây giờ gã bất ngờ đứng ngay trước nó, rất gần. Nó xuyên qua cả vùng đất, lớn khủng khiếp và cứ từ từ lan tới, không gì ngăn chặn nổi.
Atréju thấy những kẻ như những bóng ma phía trước bắt đầu giật giật, chân tay vặn vẹo như bị co rút, miệng há hốc như định kêu hay cười, nhưng vẫn im phăng phắc. Và rồi - như những chiếc lá úa vàng gặp cơn gió mạnh - họ đồng loạt ào tới, lao, lăn, nhảy vào Hư Không.
Kẻ cuối cùng trong cái đám như bóng ma này mới vừa biến mất lặng lẽ và không dấu vết thì Atréju hốt hoảng thấy mình cũng bắt đầu bước những bước ngắn như giật cục về phía Hư Không. Gã như bị thôi thúc bởi một đòi hỏi mãnh liệt: cũng nhảy vào đó. Atréju cố sức trì người lại, đứng yên. Rồi từ từ, rất từ từ, gã quay người nhích từng bước như lội ngược một dòng sông hung hãn vô hình. Sức hút của Hư Không yếu dần và Atréju ù té chạy ngược lại trên con đường đá gồ ghề. Bị trượt ngã nhưng gã lại gượng đứng dậy chạy tiếp, không đắn đo suy tính xem con đường ngập trong màn sương này sẽ đưa mình tới đâu.
Atréju mải miết chạy theo những khúc quanh vô nghĩa và chỉ dừng lại khi từ trong màn sương hiện ra một bức tường thành cao, đen như hắc in. Sau bức tường nhô lên mấy ngọn tháp xiêu vẹo trên bầu trời xám. Những cánh cổng thành bằng gỗ dày mục nát dính vẹo vọ trên bản lề gỉ sét.
Atréju đi vào trong thành.
Phòng chứa đồ càng lúc càng lạnh hơn. Bastian bắt đầu rét run cả người.
Nếu bây giờ nó ngã bệnh… thì sao? Nó sẽ có thể bị viêm phổi như thằng bạn cùng lớp Willi chẳng hạn. Nó sẽ phải chết hoàn toàn đơn độc trong phòng chứa đồ này. Không có ai ở đây để cứu giúp nó.
Nó sẽ rất mừng nếu bây giờ bố tìm thấy và cứu nó.
Nhưng về nhà… không nó không thể về được. Thà chết!
Nó kéo hết những tấm chăn nhà binh còn lại quấn khắp người.
Nó thấy ấm dần.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
76 chương
28 chương
178 chương
694 chương
94 chương
100 chương