Chuyện Đã Cũ, Người Đã Đi
Chương 6 : #khoảnh Khắc Ấy, Ai Vì Ai Mà Nguyện Cả Đời Khắc Ghi.
"Chuyện đó với em như rùi thôi. Bay ngang một cái cũng chỉ là tiếng vo ve."
Xử Nữ nói như không rồi vội vàng đi trước. Phía sau lưng thầy ấy vẫn nhìn theo cô nhóc.
Vài hôm sau sự ganh ghét đố kị đó vẫn không nguôi đi một chút. Giống như trách nhiệm của một vị chủ nhiệm , thầy chủ nhiệm mới gọi Ma kết đến .
"Thầy, em đến rồi."
"Ngồi xuống một chút, thầy muốn bàn với em chuyện này."
Ma Kết ngồi xuống "Vâng ạ!"
"Chuyện của Xử Nữ em biết chứ?"
"Em không rõ?"
Nhìn Ma Kết hoài nghi , thầy mới hỏi đáp.
"Một vài tin đồn cố ý làm xấu hình ảnh của em ấy, thầy cảm thấy nên có người giúp đỡ em ấy vượt qua chuyện này."
Ma kết ngẩn ra "Thầy, em không phải kiểu người nắm bắt tâm lí tốt lại càng không thân với bạn ấy lắm hơn nữa em nghĩ bạn ấy không thích em mấy nên.."
Đúng lúc Thiên Yết đi vào "Thầy bài kiểm tra lúc nãy em để đây?"
"Em cứ để đó ! " Thầy hơi gật đầu .
Thiên Yết lưỡng lự "Chuyện Xử Nữ..."
"Em cũng quan tâm à?"
Thầy hỏi , cậu cũng đáp ánh mắt hơi nhìn Ma Kết.
"Em cảm thấy không có gì quá lo như vậy, cậu ấy vốn mạnh mẽ!"
Thầy cười cười bảo "Mạnh mẽ cỡ nào? Cũng chỉ là một cô gái. "
Ma kết đứng dậy, Thiên Yết cũng gật đầu cả hai cùng rời đi.
Trên hành lang vắng Ma Kết mở lời trước "Dạo này cậu ấy mất ngủ là do chuyện này sao?"
"Có lẽ vậy! Cậu quan tâm sao?" Thiên Yết đáp.
" Không có gì chỉ cảm thấy cá tính cậu ấy mạnh quá nên không nghĩ sẽ có vấn đề gì."
Thiên Yết gật đầu.
Lúc trở về lớp vừa đúng trống vào học , giáo viên môn Ngữ Văn vừa vào đã vui vẻ nói.
"Các em không cần thấy lão già này mà đã gục ngã như vậy. Nhìn xem bạn nữ bàn cuối em tên gì nhanh ngẩn mặt lên cho thầy xem."
Sư Tử quay xuống thấy Xử Nữ vẫn ngủ liền vội gọi "Xử Nữ mày nhanh dậy, thầy gọi."
Ma kết nhìn xuống , Thiên Yết cũng nhìn xuống Xử Nữ vẫn xòn mơ màng lúc sau vì bị bàn tay to của Thiên Yết áp lên mặt nên liền giật mình, nghe Sư Tử bảo nhỏ liền nhanh chóng lấy lại ý thức "Thầy , em vì quá nhập tâm vào câu nói đây thâm cao của thầy mà ngủ quên. Thầy bài hôm nay có ai nha? Em đây rất hứng thú vị nhân sĩ tài ba nào tạo ra được một tác phẩm nhân văn nữa đây!"
Thầy dạy Ngữ Văn cười to "Tin thần của em làm tôi thấy ít ra còn có người biết ngữ văn không nhàm chán đến vậy."
Cả lớp cười ồ , lão già lại tiếp tục bài dạy "Nào tiếp bài cũ thì mở bài mới ."
Xử Nữ thỏ phào "vẫn là các đại hiệp ra tay cứu giúp, ơn này khó đáp."
Sư Tử ôm bụng cười "Lão này mày cũng xơi , deep."
Thiên Yết xoay người "Ra về đợi tôi."
Xử Nữ hơi ngẩn ra sau đó liền không quan tâm giả vờ cầm sách , đầu đặt lên bàn chặn cuốn sách trước mặt.
Lớp học, bạn bao nhiêu ? Toàn mặt nạ đem ra doạ nhau .
Cự Giải ngồi tuốt bên kia nhìn Thiên Yết nãy giờ, lúc nãy tay xậu ấy là áp lên mặt Xử Nữ , ánh mắt đó có xao động có chút kiên kỵ.
Cự Giải lọt ánh mắt hoang mang nhìn Thiên Yết. Bên cạnh cậu ấy ngần ấy năm , người có thể khiến thái độ cậu ấy bọc ra cùng lắm là cô, bây giờ có người khác khiến cậu như thế. Cô sợ.
Lúc tan , mọi người ra về Xử Nữ dọn tập mới sực nhớ Thiên Yết bảo cô đợi có chuyện gì đó. Cự Giải lon ton đến cạnh Thiên Yết.
"Về thôi!"
Thiên Yết mặt không mấy biểu cảm "Cậu về trước tôi còn chút chuyện."
Cự Giải nhíu mày "Mình đợi cậu."
"Không cần , cậu về trước đi."
"Mình muốn đi với cậu, về một mình chán lắm."
Thiên Yết nhìn Cự Giải mè nheo liền không biết làm gì xoa tóc cô "Mình còn chút chuyện ngoan về trước đi."
Cự Giải buồn bã cúi đầu "Tạm biệt!"
Thiên Yết hừm một tiếng nhìn cô đi rồi liền nhìn lại Xử Nữ đang ngồi đó. Rất không biết phải làm gì cậu nhìn cô một lúc sau đó mới lạnh nhạt buông một câu.
"Đứng dậy, tôi đưa cậu về nhà."
Câu nói này đúng lẽ phải hàm xúc lắm chứ sao nghe cậu nói nó nhạt không tả?
Cô hơi gượng đứng dậy sau đó đi cùng cậu rời khỏi , hồi lâu cô hỏi "Đột nhiên cậu nổi điên?"
Cậu nhìn cô, ánh mắt của chàng trai mười lăm tuổi, ngây ngô lạnh nhạt cũng là sóng ngầm. "Chính mình bị bệnh cũng không phát hiện?"
Bước chân Xử Nữ khựng lại , ánh mắt hơi khó hiểu "Cậu?"
Đột nhiên phía sau có hai đứa bạn đuổi nhau do đâm đầu chạy tốc độ nhanh nên không kịp dừng lại đụng trúng Xử Nữ may mắn Thiên Yết nhanh tay lôi Xử Nữ về phía mình. Hai người kia chạy đi mất chỉ còn ở cầu thang là hình ảnh Thiên Yết hai tay che chắn Xử Nữ, một tay ôm lấy vai Xử Nữ một tay ôm đầu Xử Nữ. Khuôn mặt Xử Nữ hoàn toàn áp vào ngực Thiên Yết. Rất gần gũi , rất thân mật....
Không gian chỉ là tôi và cậu, hai chúng ta không có một centimét khoảng cách. Lòng ngực phập phòng dán vào nhau , hơi thở luân phiên hỗn loạn. Trán cậu là tầng mồ hôi mỏng , trán tôi những sợi lơi rơi ướt đẫm....
Sân trường không có ai , mọi thứ chỉ đợi chúng tôi tự mình tách khỏi nhau. Nhưng là luyến tiếc.
Một vài lỗ hổng có chút khó khăn để đối mặt , nhưng nhờ vào sự ấm áp này vết thương không cần thuốc vẫn nhẹ nhàng lành lại.
Lúc đó trong mắt họ là lá rơi cuối thu. Tiếng sột soạt lênh lang trên sân trường hoà thành bài ca tuổi trẻ....
Khoảnh khắc ấy , ai vì ai mà nguyện cả đời khắc ghi.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
126 chương
59 chương
229 chương
986 chương