Chuyện của lịch xuyên

Chương 60 : Phiên ngoại 1

Một đêm Noel N năm sau. Tôi và Lịch Xuyên ngồi trên sô pha xem TV. Đêm khuya thanh vắng, Lịch Xuyên đột nhiên hỏi : “Ngày chúng mình gặp nhau, em còn nhớ không?” “Nhớ rõ, nhớ rất rất rõ ràng nha!” “Vậy để anh kiểm tra xem, trí nhớ của em tốt, hay là trí nhớ của anh tốt.” “Của em, em trẻ trung, lúc đó là lúc trí nhớ tốt nhất, một ngày có thể học 100 từ mới.” “Ngày đó,” Lịch Xuyên nói “Lúc em đổ cà phê lên người anh, trong tiệm cà phê đang bật bài hát nào?” “…để em nhớ lại xem. Ừm, bật nhạc trên radio.” Vớ vẩn. “Nhạc gì trên radio?” “…ca khúc được yêu thích.” “Bài nào?” “Ừm.” tôi nói “Ừm.” “Ca sĩ nam hay ca sĩ nữ?” “Nữ, chắc chắn là nữ. Vương Phi. Lúc đó nổi tiếng nhất là Vương Phi, radio ngày nào cũng bật nhạc của Vương Phi hết.” “Bài nào của Vương Phi?” “…Cô gái dễ bị tổn thương.” “Không phải.” “Không phải? Ai, Lịch Xuyên, anh nghe không hiểu tiếng Trung thì nhận đi cho rồi. Là Vương Phi, lúc đó cô ấy đang hát bài “Cô gái dễ bị tổn thương”, sau đó, em bưng cà phê ra cho anh, em còn nhớ rõ câu hát đó mà, giữ anh lại một đêm, không cảm giác anh chân thật bao nhiêu. Nhớ anh trời đã chuyển hoàng hôn, trên mặt vẫn còn nước mắt.” “Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” “Không phải?” “Không phải.” “Vậy thì là gì?” “Rhapsody in blue.” “Là bài hát theo phong cách Jazz, âm điệu tà đó à?” “Tà âm có nghĩa là gì?” “Xuất xứ của nó quá sâu, dịch thành tiếng Anh chính là decadent music.” “No.” “Được rồi. Hèn gì mỗi lần sinh nhật chúng ta anh chỉ đàn mỗi bài này. Em vẫn cảm thấy kì cục đâu!” “Đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn muốn lật trí nhớ của em lên, nhưng em vẫn nhớ không ra. Anh buồn bực lắm nha.” Người ta buồn rầu nói. “Hôm đó là ngày đầu tiên em đi làm, vô cùng hồi hộp nha. Em chỉ lo học menu và sử dụng máy thu ngân, không để ý tới nhạc nhẽo gì hết. Anh hỏi cái khác đi, cái khác em đều nhớ rõ.” “Cái khác em đều nhớ rõ, có đúng không vậy?” “Đương nhiên. Đối với em mà nói ngày hôm đó cũng rất quan trọng nha.” “Như vậy, anh hỏi em. Ngày đó, cà vạt của anh màu gì?” “Nâu.” “Không đúng.” “Không đúng? Không thể nào. Em nhớ rất rõ ràng, nâu.” “Có phải em đổ cà phê lên người anh không?” “Đúng vậy.” “Cà phê màu gì?” “Màu cà phê.” “Vậy cà vạt của anh màu gì?” “Nâu.” “Đúng là…gỗ mục…” “Anh nói gì?” “Không có gì hết.” “Không phải nâu à?” “Không phải. Đương nhiên đổ cà phê lên rồi thì sẽ biến thành nâu. Anh hỏi màu trước đó kìa.” “Không nhớ rõ. Anh nói cho em biết đi.” “Không nói cho em, từ từ nghĩ đi.” anh hơi uể oải. “Hỏi câu nào đơn giản hơn một chút đi…không thể để cho em thua nha, ông xã.” “Được rồi, hỏi em một câu đơn giản. Ngày đó, trên tay anh có cái gì?” “Tay nào?” “Tay trái.” “Trên tay anh…chắc chắn không có nhẫn kết hôn.” “Không có.” “Hình như…cũng không có bọc nước.” “Không có.” “Không mang bao tay.” “Không mang.” “Anh đang dùng máy tính, cho nên trên tay chắc chắn cũng không có bút chì.” “Không có.” “Vậy trên tay anh có cái gì?” “Em nghĩ không ra, hay là không chú ý tới?” “…không chú ý.” “Trên tay anh, có một băng cá nhân màu trắng. Hôm đó anh gọt bút chì, gọt trúng tay.” “Được rồi. Em thua.” “Tại sao em lại thua? Điều này nói lên rằng, em căn bản không chú ý tới anh.” “Đúng là vô cùng oan uổng nha, không chú ý mà đổ cà phê lên người anh à? Vấn đề ở chỗ, lúc ấy em chỉ chú ý tới mặt của anh thôi.” “Được rồi. Vậy anh hỏi em một câu về mặt anh, em nhất định phải trả lời được. Nếu không anh sẽ bỏ vợ.” “Anh hỏi, anh hỏi. Chỉ cần là vấn đề về mặt anh, em tuyệt đối sẽ trả lời được.” “Thật sự?” “Thật sự!” “Ngày đó, anh có cười với em không?” “Đáp án vô cùng khẳng định. Không cười. Mặt anh lúc nào cũng cau có.” “Không đúng.” “Anh tuyệt đối không cười.” “Sau khi đổ cà phê đương nhiên không cười. Nhưng mà, lúc ngẩng đầu nhìn em, anh đang cười.” “Không có.” “Có. Nếu anh không cười, chắc chắn em sẽ không đổ cà phê lên người anh.” “Khóe miệng anh hình như có cong lên một chút, không rõ ràng lắm.” “Bạn Tạ Tiểu Thu, như vậy là cười. Em không trả lời đúng câu nào hết, được 0 điểm, nên phạt em như thế nào đây?” Tôi lớn tiếng nói : “Đợi chút, không thể để mình anh kiểm tra em được, em cũng muốn kiểm tra anh, không chừng anh cũng bị 0 điểm đâu.” Anh ăn một miếng bỏng ngô, nói : “Em kiểm tra đi, chắc chắn anh sẽ được điểm tối đa.” “Ngày đó, em mặc đồ gì.” “Áo thun màu đen, tạp dề xanh lá. Quần đen, giày da màu đen.” “Kiểu tóc của em…” “Cột đuôi ngựa, dây thun màu xanh lá, ở trên còn có hai hạt châu bằng thủy tinh màu xanh lam.” “Có bôi son môi không?” “Có, màu anh đào, đúng không?” “Câu đầu tiên em nói với anh là…” “I’m…terribly sorry! Sir!” anh bắt chước giọng điệu của tôi, giọng nữ, rất giống. Tôi nhảy dựng lên nhéo anh. “Á! Á!” anh kêu “Bạo lực gia đình kìa! Trước đây em rất dịu dàng nha.” “Mấy câu vừa rồi là vấn đề cơ bản, bây giờ bắt đầu chất vấn.” “Hỏi đi hỏi đi. Đừng nhéo anh là được.” “Ngày đó, ngoại trừ đồng phục làm việc ra, em còn mặc đồ gì?” tôi muốn làm khó anh, vì hôm đó tôi vào tiệm chưa được 10 phút đã thay đồng phục làm việc rồi. Chắc chắn Lịch Xuyên sẽ không chú ý tới điểm này. “Em mặc một chiếc áo len màu hồng. Loại bó sát người. Ba lô hai vai, dưới góc có đeo một chuỗi chìa khóa. Ngực đeo một chuỗi hạt, màu gì cũng có. Ở dưới mặc váy ca rô xanh lá rất đẹp, giày bata trắng. Giống cô bé học lớp 8 nhà bên.” Lần này tới phiên tôi kinh ngạc : “Sao anh biết rõ vậy?” “Em đứng trước một chiếc xe chỉnh lại váy, lại kéo gương ra chỉnh lại tóc. Em nhe răng cười trước gương, xem răng có trắng hay không, em còn vỗ vỗ mặt mình, muốn nó hồng hào hơn một chút. Tóc hơi rối, em phun một chút nước miếng ra lòng bàn tay, vuốt mấy cọng tóc trên đỉnh đầu cho gọn gàng lại. Sau đó, em quay lưng lại với chiếc xe, thò tay vào trong áo sửa áo ngực. Để thấy rõ bóng mình, em còn kéo kính xe anh qua nữa.” Tôi kinh ngạc nhìn anh, choáng váng. “Tóm lại, tuy rằng em không phát hiện, nhưng em đã làm duyên làm dáng trước mặt anh, cảnh xuân lộ hết.” hoàng ngữ của Lịch Xuyên vô cùng phong phú, từ cổ đại tới hiện đại đều có. (Hoàng ngữ – từ ngữ dùng trong erotic novel đó ). “Nói bậy…anh nói bậy!” tôi thẹn quá thành giận. “Vì cửa xe anh là loại chống chói, lúc chạng vạng từ ngoài nhìn vào trong không thấy gì. Lúc đó anh đang ngồi trong xe, sợ em xấu hổ, sợ tới mức không dám đi ra.” “Vương Lịch Xuyên! Anh dám rình coi!” “Á! Á! Thật xin lỗi! Anh không cố ý…I’m terribly sorry!”