Chuyện Cũ Ở Thành Cù An
Chương 72 : Mảnh tuyết thứ mười bốn (1)
Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm đến trước cửa thư phòng của Đồng Hiên Lân thì Tô Cảnh Cảnh bảo thím Lương và Ngâm Thúy đợi ở ngoài, sau đó cùng Đồng Hiên Cẩm đi vào.
Lúc này đồng Hiên Lân ngồi trước bàn đá hoa, trên bàn là một tập văn kiện chỉnh tề, mấy chiếc nghiên mực và một giá bút chế tác tinh xảo, trên giá bút treo mấy chiếc hồ dĩnh (bút lông Hồ Châu).
Mé bên kia bàn đặt một chiếc bình Quan Diêu nhún vai khắc những hoa văn mạ vàng, trong bình cắm vài nhánh hàn mai. Trên vách tường bên phải là một bức tranh chữ “Lo sầu tất hưng quốc, an nhàn hưởng lạc ắt vong thân”*. lê!QuyĐôn/online Những con chữ kia được viết theo lối viết thảo, bút phong bén nhọn, thoải mái tiêu sái, vô cùng khí thế. (chú thích của tg: 2 câu trên trích từ “Tân ngũ đại sử”)
*Tân Ngũ Đại sử là một sách lịch sử theo thể kỷ truyện trong 24 sách lịch sử Trung Quốc do Âu Dương Tu thời Bắc Tống biên soạn. Tên gốc ban đầu của bộ sách này là Ngũ Đại sử ký, sách hoàn thành vào năm Hoàng Hữu thứ 5. 2 câu này trích từ câu “Lo nhọc có thể làm hưng thịnh nước, nhàn dật có thể vong thân, ấy là lẽ tự nhiên vậy” (憂勞可以興國, 逸豫可以亡身, 自然之理也) trong Tân ngũ đại sử - Linh Quan truyện tự. (Theo Baike)
Khắp thư phòng thơm mùi hàn mai, cũng rất có cảm giác nhã thất.
Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm thủng thẳng bước vào, Đồng Hiên Lân hiển nhiên đang chờ Tô Cảnh Cảnh, vừa thấy Đồng Hiên Cẩm vẻ mặt anh ta hơi đổi, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ngày thường.
“Anh cả.” Tô Cảnh Cảnh thấp giọng gọi. Ánh mắt Đồng Hiên Lân chậm rãi lướt về phía Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Cẩm, sau đó dừng lại trên người Tô Cảnh Cảnh. Cô diện chiếc sườn sám màu xanh thêu hải đường, mái tóc để xõa, khác hẳn với những cô gái đã có chồng anh từng gặp.
Một người linh lung tươi đẹp như này lại gả cho Tam thiếu, anh cũng cảm thấy chẳng đáng thay cô.
“Anh cả có gì muốn nói không?” Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Hiên Lân nhìn cô đau đáu, lại không nói lời nào bèn cất tiếng hỏi.
Đồng Hiên Lân nhíu mày: “Tất nhiên là có lời muốn nói.” Ngụ ý chính là nếu không có lời thì cần gì gọi mấy người tới đây.
Đồng Hiên Cẩm không có gì nói với Đồng Hiên Lân, bọn họ vốn là anh em cùng cha khác mẹ, trong ngày thường bằng mặt nhưng không bằng lòng, lần này gặp nhau cung chỉ im lặng. Nhưng trong lòng cô cũng nhớ em trai, bèn mở miệng: “Anh cả có tin tức gì của cậu ba.”
Đồng Hiên Lân vẫn cười, Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy trước mắt mơ hồ, cảm giác nụ cười này của anh nhang nhác Đồng Hiên Tuấn. Cô căng thẳng, hỏi: “Nếu anh cả không muốn nói thì cần gì gọi bọn em.”
Đồng Hiên Lân biết Tô Cảnh Cảnh thông minh, cười nói: “Em dâu cần gì gấp gáp như vậy? Trận chiến này phải từ từ nhìn mới có thể xem ét.”
Tô Cảnh Cảnh nhướn mày, ánh mắt mang theo nghi hoặc dừng trên gương mặt Đồng Hiên Lân nhưng trong lòng lại sợ hãi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Trên khuôn mặt Đồng Hiên Lân là nụ cười dửng dưng, khuôn mặt anh không giống Đồng Hiên Tuấn, nếu Đồng Hiên Tuấn cười như vậy, nhìn qua rất ôn nhã, nhưng Đồng Hiên Lân cười như vậy lại làm người ta cảm thấy buồn bực.
“Hình như em dâu sợ hãi.” Giọng nói trong trẻo của Đồng Hiên Lân lại vang lên lần nữa làm Tô Cảnh Cảnh giật mình.
Đồng Hiên Cẩm thấy đồng Hiên Lân như vậy, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Đồng Hiên Lân: “Anh cả, anh có gì thì cứ nói, nếu không thì bọn em đi.” Dứt lời cô liền kéo tay Tô Cảnh Cảnh toan rời đi.
Tô Cảnh Cảnh thuận theo Đồng Hiên Cẩm ra ngoài, Đồng Hiên Lân chợt cao giọng: “Em không quan tâm đến sống chết của cậu ấy sao?”
Tô Cảnh Cảnh cắn răng, xoay người lạnh lùng nói: “Đại ca có gì cứ nói thẳng. Em nghĩ anh cả gọi chúng em tới chắc không phải vì muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi của chúng em đi. “Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp”*. Anh cả và Tông Hi nhất mạch đồng tông, coi như trong ngày thường có hiềm khích nhưng em nghĩ chắc đại ca không phải người lòng dạ hẹp hòi.)
*2 câu thơ trích từ “thơ bảy bước” của Tào Thực, nhưng ngày nay bài thơ này do Tào Thực làm hay không vẫn còn đang tranh cãi. Trước mắt lưu truyền rộng rãi rằng “thơ bảy bước” xuất hiện trong “tam quốc diễn nghĩa” và “thế thuyết tân ngữ” trong một bài thơ miêu tả cùng một sự kiện. Bài thơ này sau khi được hậu thế sửa đổi thì xuất xứ của bài thơ thành “thơ huynh đệ” trong “tam quốc diễn nghĩa”. (Theo Baike)
Từng câu từng chữ của Tô Cảnh Cảnh đều có lý.
Đồng Hiên Lân vỗ tay khe: “Tôi đã nói mà, cậu ba không xứng với em.”
Tô Cảnh Cảnh cười lạnh: “Không phải vậy, là em không xứng với anh ấy.”
Đồng Hiên Lân thở dài một cái: “Sáng nay tiền tuyến truyền tin tức đến, chỉ nói toàn quân của cậu ba bị tiêu diệt, chắc không sống sót nổi.”
Tô Cảnh Cảnh ngẩn ra, chỉ cảm thấy mạch máu nhảy lên thình thịch, bàn tay không tự chủ run rẩy, không khí lồng ngực bị đè nén mãi không thoát ra được, buồn bực như trong mùa mưa tháng sáu mà không mưa nổi.
“Anh, anh nói dối!” Tô Cảnh Cảnh không kìm được, há miệng liền nói: “Tông Hi nếu không thiện chiến cũng sẽ không như vậy, nhất định anh nói dối lừa em!”
Đồng Hiên Cẩm vẫn coi là bình tĩnh, song trong lòng cũng đã loạn thành một đống, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng Hiên Lân song một chữ cũng không nói. Cô rất muốn chất vấn Đòng Hiên Lân lấy tin tức này từ đâu ra, nhưng cô biết Đồng Hiên Lân về mặt quân sự, chưa bao giờ nói dối.
Tô Cảnh Cảnh không quản được nhiều, cứ thế nói: “Anh ấy đã đồng ý với em, anh ấy đã đồng ý với em, sau này bọn em sẽ mãi sống tôt, khỏe mạnh. Anh ấy đã đồng ý với em!”
Đồng Hiên Cẩm xoay người ôm lấy Tô Cảnh Cảnh lảo đảo muốn ngã, Tô Cảnh cảnh chỉ cảm thấy lạnh, ngoài cửa gió lạnh thấu xương, nghe gió Bắc thét gào mà trong lòng cô thê lương ảm đạm.
“Chị hai, anh ấy đã đồng ý với em…”
Cô nhớ anh từng đi một con đường thật dài cùng cô, đêm đó ánh trăng bàng bạc, chiếu sáng cả mặt đất.
Cô nhớ lúc anh cầu hôn, trong phòng trà ngập tràn hương thơm ngát, nước trà xanh biếc như ngọc, trong vắt linh lung.
Cô cũng nhớ lúc ở Giang Nam, anh ôm cô thật chặt, thủ thỉ: “Cảnh Cảnh, tôi không phải cha, cũng không phải nah cả, cũng không phải không có giang sơn thì không được. Nhưng trong thời loạn thế này, em cho rằng tôi không muốn là có thể không muốn, tôi muốn là có thể muốn sao.”
Lúc ấy, cuộc sống này nhìn qua có vẻ an ổn, tháng năm cũng yên tĩnh mỹ miều nhường ấy.
Cô còn nhớ…
Nhưng hết thảy những chuyện ấy cứ thế tan biến như bong bóng xà phòng ư.
Anh không còn nữa.
Anh cứ thế, không còn nữa ư?
Thậm chí cô còn nhớ hôm trước khi anh đi, anh ôm cô vào trong ngực, nỉ non những chuyện khi anh còn bé. Cô nhớ vẻ mặt như đứa trẻ của anh, cô nhớ anh dịu dàng nhìn mình, cô còn nhớ anh ôm mình suốt một đêm.
“Chị hai, chị nói cho em biết, nói cho em biết, anh cả lừa em, là lừa em. Tông Hi, Tông Hi không, không…” Tô Cảnh Cảnh nghẹn ngào.
Đồng Hiên Cẩm nhìn chằm chằm Tô Cảnh Cảnh, trong mắt nhòa lệ. Cô muốn quay đầu đi chỗ khác, lại thấy khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh rất bi thương, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Về mặt quân sự anh cả sẽ không…” Cuối cùng cô không nói tiếp nữa, chỉ quay đầu nhìn Đồng Hiên Lân.
Đồng Hiên Lân thở dài, nhìn thần sắc trống rỗng trên khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh, trong lòng nah cũng không nỡ. Sau đó anh nhanh chóng cong môi cười nhạt.
Người chết là em trai ruột của anh, tuy bình thường bọn họ không thân thiết nhưng máu mủ tình thâm. Trái tim của anh cũng ê ẩm, chẳng qua là chiến tranh là chiến tranh, bất luận là chiến trường thực sự hay chính trường. Đồng Hiên Tuấn với anh mà nói không phải đối thủ mạnh nhất, nhưng cũng là họa lớn trong lòng, anh không thể không phòng.
Cuối cùng nah thu lại nụ cười trên mặt, gật đầu với Đồng Hiên Cẩm một cái.
Tô Cảnh Cảnh cũng thấy động tác của Đồng Hiên Lân. Phảng phất như ánh sáng cuối cùng đã bị chặt đứt, trái tim của cô trở nên lạnh lẽo. Cô im lặng gục đầu tỏng lòng đồng Hiên Cẩm, nước mắt ào ạt chảy ra. Cô khóc không phát ra âm thanh lớn lắm, từng tiếng nức nở tựa như tiếng cõi lòng tan nát.
Đồng Hiên Lân chỉ nói: “Chăm sóc em ấy cẩn thận.” Anh cũng không muốn mình mang tiếng xấu bắt nạt góa phụ.
Lúc trước anh làm nhiều như vậy chẳng qua là hi vọng hai người không tin, nhưng thật đúng là làm chuyện thừa thãi, sự thật chính là sự thật, mà nah cũng không biết nói dối.
Lời tác giả: Về chuyện vì sao hồ dĩnh là bút lông Hồ Châu, nếu mọi người không tin thì tìm Baidu để giải đáp đi. Dù sao cũng chỉ là một cách gọi khác.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
15 chương
26 chương
126 chương
107 chương
11 chương