Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Chương 29 : Giọt mưa thứ mười bốn (1)

Tô Minh Chính ngồi một mình trong phòng làm việc Tổng thống, thư ký Dương Chi Chương tiến vào ông cũng không phát hiện, mãi đến khi Dương Chi Chương một tiếng ông mới phục hồi tinh thần. “Tổng thống đang nghĩ cái gì vậy?” Dương Chi Chương đi theo ông đã ba bốn năm, quan hệ hai người rất tốt, không phải loại quan hệ trên dưới nên Dương Chi Chương nói chuyện với ông chung quy cũng có phần tuỳ ý. Tô Minh Chính thở dài: “Còn không phải chuyện này sao.” Khoé mắt Dương Chi Chương liếc qua “Nhật báo Cù An” bị mở ra trên bàn Tô Minh Chính, viết Đồng tam thiếu anh tuấn bất phầm mà Tô tiểu thư xinh đẹp rực rỡ, không chỉ vậy trên báo còn viết rõ ngày kết hôn, ngày kết hôn chính là một tháng sau. Trong lòng anh tất nhiên hiểu rõ tin tức này lan truyền trong thành đến khí thế ngất trời rồi, lúc sáng sớm tới có nghe mấy tên cấp dưới nghị luận. l-q=đ Danh tiếng bên ngoài của Đồng tam thiếu này cũng thật sự là… Tô tiểu thư phải gả cho nhân vật số một như vậy, nghĩ đến trong lòng tổng thống Tô đã sớm phiền muộn không mãi. “Nếu là tổng thống phản đối, không ngại kết thân với An Soái xem.” Dương Chi Chương thử thăm dò hỏi, dù sao Đồng gia cũng không phải chỉ có một đứa con là Đồng Hiên Tuấn. Tô Minh Chính nặng nề thở dài một hơi, ông biết suy nghĩ của Dương Chi Chương. Ông lắc đầu nói: “Đồng Sùng Quang đã cưới vợ từ lâu, con gái tôi không muốn uỷ thân làm vợ bé. Đồng Tông Hi người này…” Dương Chi Chương tiếp lời: “Đồng tam thiếu này như thế nào? L,q/đ Bên ngoài nhiều lời nói điên khùng nhưng phần lớn không thật, tổng thống đừng lo lắng quá.” Tô Minh Chính cười lạnh: “Đồng Tông Hi, thâm tâm lo lắng nhiều, chưa chắc la fmột người thanh thản.” “Hả, sao biết được?” Dương Chi Chương không hiểu hỏi. Anh làm thư kí đã nhiều năm, tự hỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết người phân biệt người là vẫn có thể, từng nhìn thấy Đồng tam thiếu từ xa một lần, cùng lắm chỉ là một tên công tử bình thường, nghe Tô Minh Chính nói vậy anh không kìm được nói: “Lời này của tổng thống sợ là hơi quá.” Tô Minh Chính không nói, nhớ lại sáng hay Thịnh Thế Huy nói với Thi Gia Liệt. “Đồng Hiên Tuấn thâm tâm lo nghĩ nhiều, trầm ổn kiềm chế, không lộ lời nói sắc bén, không thể nhìn vào diện mạo cậu ta.” Lão hồ li Thịnh Thế Huy này lại có thể đánh giá Đồng Hiên Tuấn như vậy, ông thật không nghĩ ra. L(1;đ Từng gặp qua Đồng Hiên Tuấn vài lần ít ỏi, cũng từng nói chuyện, ông không phải một quân nhân ngu ngốc, nếu thật là người thâm tâm suy nghĩ nhiều nhất định ông có thể nhìn ra. Trong lòng ông càng thêm phiền não, xoa mi tâm, Dương Chi Chương thấy Tô Minh Chính như vậy bèn nói: “Giả như Đồng tam thiếu thật sự là người có tài như vậy tổng thống cần phải sầu lo gì chứ?” Sầu lo? Tô Minh Chính cười khổ. Trước mắt sợ không chỉ đơn giản là sầu lo mà còn việc khác phải phí sức. Vị trí này quả nhiên ngồi không dễ, mặt trên phủ đầy bụi gai, ông còn phải giả vờ ngồi an ổn dị thường. Chuyện này quả thực là chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt, nhưng ông lại không làm không được. “Xin Diêu An yên tâm, tổng thống Tô cùng lắm là chỉ huy quân đội, đối với quân sự tất nhiên chẳng quan tâm, dù sao cũng là không làm tròn bổn phận thôi.” Sáng nay Thịnh Thế Huy nói như vậy với Đồng Tử Sâm, mà gương mặt Đồng Tử Sâm cũng không có biểu cảm gì, cách một lúc lâu mới cười to nói: “Chẳng qua chỉ là hư danh, vốn là nghĩ đến đi gánh cái xấu xa của tôi, vậy thì dễ tính toán.” Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi nhưng không biết ngư ông là người nào. Tô Minh Chính không ngừng thở dài, ánh mắt đảo quanh thấy Dương Chi Chương đứng ở một bên, lúc này mới nghĩ đến hiện tjai Dương Chi Chương không nên tới mới đúng, bèn hỏi: “có chuyện gì sao?” Dương Chi Chương nói: “An Soái chấp nhận phương pháp của Minh Soái, chỉ có điều đưa ra một yêu cầu, nói là muốn đại thiếu là bí thư trưởng. Minh Soái muốn hỏi tổng thống nghĩ như nào?” “Minh Soái chấp nhận sao?” Tô Minh Chính bình thản hỏi. Dương Chi Chương nói: “Chấp nhận rồi.” “Ha…” Tô Minh Chính cười lạnh: “Diêu An ngược lại sẽ vì con của ông ta mà hiến kế.” “Chẳng thà tổng thống nói để tam thiếu làm, như thế nào?” Dương Chi Chương đề nghị. Tô Minh Chính vẫy tay, trong bụng suy nghĩ ý đồ của Đồng Tử Sâm. Sợ là Đồng Tử Sâm muốn bắt Đồng Hiên Lân dùng thế lực bắt ép ông, tuyệt đối không thể đổi người. Đồng đại thiếu là người dám nghĩ dám làm, dũng cảm hào phóng coi như la fmột quân nhân không tệ, nhưng nhưng tính cách như vậy ví như ở trên chính trận lại không phải la fmột chính khách giỏi. “Đồng gia tại bắc địa cũng không phải ngày một ngày hai, dù sao cũng phải cho hộ chút lợi ích.” Đúng lúc Tô Minh Chính chưa quyết định được thì một giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến. Dương Chi Chương vừa quay đầu lại thì thấy Tô Cảnh Cảnh một thân âu phục dương liên màu tím, cách đây vài bước chân. Dương Chi Chương đầu tiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy Tô Cảnh Cảnh có một loại phong hoa, khác hẳn những cô gái thường ngày anh gặp. Dương Chi Chương hành lễ. Tô Cảnh Cảnh mỉm cười với anh, đi đến bên cnạh Tô Minh Chính, Tô Minh Chính nhìn cô nói: “Sao lại đến đây?” Tô Cảnh cảnh nói: “Hẹn tam thiếu xem phim, thấy còn sớm nên đến đây nhìn ba một cái. Con thật chưa nhìn qua dinh tổng thống đâu.” Tô Minh Chính khoát tay với Dương Chi Chương ý bảo anh lui ra. Sau đó ông nhìn Tô Cảnh Cảnh thấy quần áo cô có phần mất trật tự bèn dưa tay chỉnh lại giúp cô, động tác vô cùng dịu dàng, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ con. Khoé môi Tô Cảnh Cảnh khẽ nhếch lên để mặc ba sửa sang lại giúp cô. Dương Chi Chương thức thời lui ra ngoài, trong phút chốc đóng cửa, anh lại không kìm được liếc Tô Cảnh Cảnh một cái nữa. Tô Cảnh Cảnh thật đúng là một tuyệt đại giai nhân, đáng tiếc tuyệt đại gia nhân như thế này lại như bông sen trong ao, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn. “Chớp mắt con đã lớn như vậy rồi.” Trong tiếng thở dài của Tô Minh Chính không thiếu được bất đắc dĩ, Tô Cảnh Cảnh suy nghĩ một lúc, nói: “Người luôn trưởng thành, ai có thể vĩnh viễn không lớn lên chứ.” Tô Minh Chính cười cười, trong lòng biết con gái thông tuệ. Có một số việc, bản thân chưa hẳn nhìn thấy nhưng cô lại nhìn rõ từ lâu. Phần thông tuệ này giống mẹ cô. Trong lòng ông mơ hồ hơi lo lắng, rồi lại không biết nên mở miệng ra sao. Cuối cùng vẫn là không lên tiếng, chỉ vỗ vai Tô Cảnh Cảnh: “Nếu đã hẹn đi xem phim thì nên đi sớm đi thôi, để người ta chờ cũng không tốt, đừng học tính xấu của những người phương Tây kia. Những con quỷ phương Tây kia luôn dạy hư người ta.” Tô Cảnh Cảnh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Người nước ngoài không phải đều dạy hư người khác. Ba chính là một gậy lật úp một thuyền người.” Tô Minh Chính cười nói: “Thế nào là lật úp một thuyền người, ba thực nóng lòng muốn lật úp mười thuyền đấy.” Tô cảnh Cảnh tất nhiên biết Tô Minh Chính nói đùa, tiếp lời nói: “Được được được, mười thuyền thì mười thuyền.” Nói xong cô liếc mắt xung quanh, thấy trong phòng tổng thống thanh lãnh, bày biện đều là đồ cũ, trong lòng không khỏi có phần khó hiểu nhìn Tô Minh Chính. Tô Minh Chính lại là gật đầu ngầm hiểu. Tô Cảnh Cảnh cười nói: “Người không biết còn cho rằng Tô gia chúng ta nghèo đến nỗi không có gì ăn đấy.” Tô Minh Chính từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Niếp Niếp, Tô gia chúng ta kinh doanh nhiều thế hệ, đến thế hệ ba lại cự tuyệt đi theo chính trị. Bác cả con tất nhiên là buồn ba…” “Con biết.” Tô Cảnh Cảnh nhàn nhạt đáp lại. Trong lời nói của Tô Minh Chính đều là bất đắc dĩ. Tô gia, ông tuyệt không muốn lôi Tô gia vào trong vùng chính trị bẩn thỉu này. Lại cố tình Tô gia phú khả địch quốc, người tham gia chính trị không muốn lệ thuộc vào Tô gia. Tô Cảnh Cảnh dần hiểu được nỗi khó xử của ba, khó xử của mẹ năm đó. Tại thời buổi loạn lạc, có tiền cũng chưa hẳn là một việc tốt. Bác trai cả làm người ngay thẳng, nếu như thực sự muốn và chính đàn ngược lại thật sự sẽ xảy ra một số chuyện, ba thà để mình chịu khổ lại có thể để người khác không đến nỗi quá mức mơ ước tài sản Tô gia. “Đừng để cậu ta chờ sốt tuột.” Tô Minh Chính nhàn nhạt nói. Tô Cảnh Cảnh gật đầu, đi tới cạnh cửa. Nhìn bóng lưng Tô Cảnh Cảnh rời đi trong lòng Tô Minh Chính không biết là mùi vị gì, chỉ thấy cay đắng không chịu nổi. Rốt cuộc cô cũng sắp lấy chồng rồi, nhưng mà… Tô Minh Chính ngồi nơi đó nhớ lại một vài kỷ niệm cũ, ông nhớ Tô Cảnh Cảnh khi còn nhỏ luôn thích quấn quít lấy ông, thích cắn vai ông, thích nhổ tóc ông, thích… Thì ra đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, thời gian nhanh như thoi đưa, thoáng chốc đã rơi xuống, song không phải ai cũng có thể rơi xuống như sao băng quên hết năm tháng. Nhớ rõ cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng của một người, nhớ càng nhiều, đau càng nhiều. Trong chốc lát, Tô Minh Chính tự nhiên nhớ lại lời nói vừa rồi của Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh chưa từng chen chân vào chính cuộc nhưng có thể giúp ông bày mưu tính kế chính xác như vậy, dẫu cô thông minh nhưng chưa hẳn có thể tinh chuẩn đến thế. Có lẽ sau lưng có cao nhân rồi, cao nhân này rất có thể là Đồng Hiên Tuấn. Con trai của lão già đó đấu đá lẫn nhau, người Đồng gia ai cũng có bản lĩnh! Tô Minh Chính nghĩ đến đây không nhịn được cười cười, đáy mắt lại có vài phần bất đắc dĩ.