Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Chương 23 : Giọt mưa thứ mười một (3)

Ra cửa họ mới phát hiện thì ra mưa đã tạnh từ lâu. Nước mưa tí tách trên mái hiên tựa tiếng chuông gió xa xôi, thanh thuý dễ nghe, âm thanh réo rắt như tấu một khúc ca dao. Xe dừng cạnh cửa, xe này là xe nhà anh thường dùng, không có số đặc biệt của cục an ninh nên chỉ yên lặng dừng. Ánh trăng dịu dàng lướt qua mặt xe nhánh, trên mặt xe có vài hạt mưa phản chiếu ánh trăng, ánh sáng vô cùng rực rỡ lộng lẫy. Đứng cạnh xe là Cố Trĩ Niên, thấy Đồng Hiên Tuấn bước ra, Cố Trĩ Niên lập tức lên đón. Đồng Hiên Tuấn khoát tay, quay đầu nói với Tô Cảnh Cảnh: “Hiếm khi trời trong như này, chi bằng cùng nhau đi bộ một lát đi.” Tô Cảnh Cảnh gật gật đầu. ngày ấy dưới trăng trước hoa, không phải không nhs, chỉ là, một khi thay đổi thân phận hiện nay, sẽ không còn cảm giác lúc trước nữa. mới đi vài bước, bỗng nhiên sau họ vang lên tiếng bước chân dồn dập. Đồng Hiên Tuấn dừng chân, người phía sau bước nhanh đến, nói thầm vào tai anh. Anh trầm mặt xuống, chỉ nói: “Có thật không?” Người nọ đáp lại: “Vô cùng chính xác, Tào tiểu thư mời Tam thiếu nhanh chóng đến đó.” Đồng Hiên Tuấn quay đầu liếc Tô Cảnh Cảnh một cái, muốn nói lại thôi, lại há miệng nói: “Sợ là không thể đưa em về, có việc gấp.” Sau đó anh dặn dò Cố Trĩ Niên nhất định phải đưa cô về, tự mình đi theo người nọ. Tô Cảnh Cảnh quay về phía bóng lưng đi xa của anh cười lạnh, đại để là người kia đi. Lúc trước từng có nhiều người nhắc qua cái tên đó, lúc này trong lòng như có một quả bong bóng chứa đầy khí nóng chậm rãi bay lên cao, sau đó, “bốp” một tiếng, nổ rồi. Cô nghe rõ ràng ba chữ “Tào tiểu thư”, vốn tưởng rằng bản thân sẽ không để ý, không ngờ trong lòng lại thất vọng cực kỳ. lqđ.tmm Vừa rồi vì sao mình không nói câu nào, không giữ anh lại chứ? Trăng đêm nay sáng tỏ khác thường, hẳn là sau cơn mưa nên ánh trăng vô cùng sáng sủa chói mắt đi. Trên con đường ẩm ướt là bóng dáng một mình cô đơn của cô, vừa dài vừa nhỏ, như tóc đen rơi xuống. Cố Trĩ Niên ở phía sau cách đó không xa, không đến gần cũng không đi xa, khoảng cách vừa vặn đi theo. Trước nay anh làm việc có chừng có mực luôn vô cùng chắc chắn. Trên phiến đá xnah cách đó không xa vang lên âm thanh lanh lảnh, là phu kéo xe đi qua. Tự nhiên Tô Cảnh Cảnh cảm thấy rất khó chịu, nhưng khóc cũng không khóc được. Tự biết không có lập trường, tự biết hiểu rõ quá mức, người đến căm phẫn hoặc khóc nỉ non đều không làm được. Đây là phủ định hay là một loại bi ai đây? Lúc Đồng Hiên Tuấn chạy đến biệt thự, Tào Nhã Lệ không có ở đây, chỉ có một bà lão đứng ở cửa sau, thấy Đồng Hiên Tuấn liền nói: “Tiểu thư nói tam thiếu tuỳ ý.” Đồng Hiên Tuấn cười cười, không nói lời nào. tmm.lqđ Lúc vào phòng đã thấy Sở Dự ở đó, trên môi hiện nụ cười nhợt nhạt: “Cậu chuồn nhanh thật, để lại tàn cục cho tôi.” Trong lời nói này không có nửa phần tức giận. Trong tay Sở Dự cầm một bộ bài, thoải mái ngắm nghĩa, nghe Đồng Hiên tuấn bới móc, anh kẹp một quân bài giữa ngón trỏ và ngón giữa, khẽ lật, đúng là một con hai đỏ, trong một bộ bài là bài này thật đúng là không hơn không hơn. “Ôi ôi ôi.” Sở Dự liên tục than thở ba tiếng. Đồng Hiên Tuấn lắc đầu ngồi vào một bên sofa. “Than thở cái gì, còn chưa già đâu, sao lại giống ông già suốt ngày than thở thế hả?” Đồng Hiên Tuấn vắt chéo hai chân nhắm mắt dưỡng thần. Sở Dự liếc anh một cái, tiếp tục thưởng thức lá bài trong tay, phe phẩy lá bài trong tay tạo ra âm thanh phần phật, anh là một tay chơi bài cừ khôi. “Mệt mỏi thế này, vất vả rồi, bị một người không thức thời như tôi quấy rầy, sẽ không tức giận chứ?” Giọng điệu Sở Dự nhạt nhẽo, hoàn toàn khác biệt lúc ở Đồng gia. “Cậu gọi tôi đến đây hẳn là có chuyện quan trọng, chuyện riêng và chuyện quan trọng, trước nay tôi luôn phân rõ.” lqđ.tmm Đồng Hiên Tuấn không hề mở mắt, chỉ thả nhiên nói, kỳ thực đã biết là chuyện gì, chẳng qua anh đang chờ Sở Dự xác định mà thôi. Sở Dự xào bài, sau đó chia bài. “Tông Hi, nghe nói cậu tặng hai thuyền súng đạn cho Thịnh Thế Huy?” Đồng Hiên Tuấn ừ một tiếng, một tiếng này khiến Sở Dự hết sức sửng sốt nhìn anh. Anh vẫn nhắm mắt, Sở Dự không khỏi nhíu mày, mở bài trong tay ra, vừa nhìn, là một con hậu màu hồng, trong lòng không kìm được nghĩ, xưa nay đàn bà đều là hoạ thuỷ. “Đáng giá không?” Đồng Hiên Tuấn vẫn không mở mắt: “Cô ấy…” Anh hơi dừng lại, khoé môi bất giác cong lên: “Cô ấy là một cô gái không tệ, mối hôn sự này, tôi không thiệt thòi.” “Không phải tôi đang thảo luận về cô ấy với cậu, tôi đang nói với cậu chuyện hai thuyền súng ống đạn dược kìa. Hai thuyền súng đạn này cậu tốn bao nhiêu tâm tư mới cướp được từ trong tay Đồng Hiên Lân, nói cho là cho, không giống cậu!” Sở Dự ngừng chơi bài, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng Đồng Hiên Tuấn, biểu cảm nghiêm túc. Đồng Hiên Tuấn như cảm giác được ánh mắt của anh, mở mắt ra, thấy biểu cảm nghiêm túc của Sở Dự cũng chỉ khẽ cười, chẳng nói đúng sai: “Thì sao?” “Thì sao?” Sở Dự như không đoán được Đồng Hiên Tuấn sẽ nói như vậy, anh cau mày nói: “Người kia vốn quân thứ ba, cơ bản là kém quân thứ nhất, hiện tại mất đi súng đạn, giả như sau này…” “Sau này tôi sẽ khôi phục hai thuyền súng đạn này trước, Sở Dự này, hẳn cậu đến không để phê bình tôi tặng hai thuyển súng đạn cho Minh Soái chứ. Hai thuyền súng đạn mà thôi, cho Thịnh Thế Thời, ông ta hiểu thành ý của tôi, hợp tác sẽ dễ hơn. Vả lại…” Đồng Hiên Tuấn vốn định nói “huống hồ hai thuyền súng đạn này không thể so được với Tô Cảnh Cảnh” nhưng anh nghĩ đối phương bên kia hình như không muốn nghe anh nói mấy lời này. Vì thế, Đồng Hiên Tuấn vòng vo: “Vừa rồi cậu gặp cô ấy, lúc đó cậu…” “Aizzz…” Sở Dự vô cùng ảo não: “Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, một cái liếc mắt cũng đủ hấp dẫn người khác. Nhưng mà Tông Hi, cậu không biết từ xưa tới nay hồng nhan hoạt thuỷ sao?” “Sở Dự, nếu như cậu vẫn muốn nói Tô Cảnh Cảnh, vậy cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc đi.” Giọng điệu Đồng Hiên Tuấn trở nên lạnh lùng. Sở Dự than thở một tiếng, lại chơi bài lần nữa. Cách một lúc Sở Dự mới nói: “Vừ nãy nghe cấp dưới nói, Tuyết Huy e bị Đồng Hiên Lân ngờ vực rồi. Tôi nghĩ tin tức này hay là tự mình đến đây nói, hiện tại cấp dưới của tôi cũng không biết có mấy người thực sự đứng về phía tôi đâu.” “Như thế nào?” Hình như Đồng Hiên Tuấn cũng không gấp gáp, chỉ bình tĩnh hỏi. Líc anh vừa nghe người Sở Dự sai đến báo lại tin tức này thì rất ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã sắ xếp rõ ràng tất cả mọi chuyện, đã tính toán ra bước đi tiếp theo. Sở Dự nói: “Có lẽ bởi vì ngày trước anh ta bại bởi Thi Gia Liệt, lúc này bị giáng cấp, bị phái đi bảo vệ Dương Soái.” Dương Soái ở đây là chỉ Thống soái hiện tại - Dương Hậu Tồn của quân hộ quốc Tây Nam. Hiện tại Sở Dự đang làm Tham mưu trưởng thuộc quyền Dương Hậu Tồn nên rất rõ ràng chuyện này. “Tin tức này đến thật là tốt.” Đòng Hiên Tuấn không sợ hãi ngược lại cười. Điều này khiến Sở Dự nghi hoặc: “Sao hả?” Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Đến nay tôi đây vẫn không biết tin tức này, cậu nghĩ xem, một nửa số người tôi phái đến đó cũng sẽ không kém đến nỗi nào, hàng ngày đều là khôngcó tin tức. Lúc này Sùng Quang giáng cấp Ngô Tuyết Huy cũng chỉ để che giấu tai mắt của người khác. Cậu nghĩ tỷ như lúc này Dương Soái xảy ra chuyện gì, không nghi ngờ gì là quân Diên hay quân Nghiêu làm?” Đồng Hiên Tuấn ngừng lại, Sở Dự bừng tỉnh: “Ngô Tuyết Huy làm thật sự rất thận trọng, lúc này sợ Đồng Hiên Lân cũng tin tưởng cậu ta rồi. Nhiệm vụ bảo vệ này hơn phân nửa là An Soái an bài. Thảo nào, thảo nào…” “Thảo nào cái gì. Lúc này ba tôi phái anh cả bảo vệ Dương Soái, chẳng qua để giúp anh cả lấy được chút lòng người, thêm chút ân đức. Lúc này bảo vệ Dương Hậu Tồn chu toàn, từ rày về sau Dương Hậu Tồn ông ta thế nào cung phải nhớ đến mặt tốt của anh cả tôi…” Đột nhiên giọng điệu Đồng Hiên Tuấn có vẻ buồn bã: “Ông ấy cũng thật biết suy nghĩ cho anh ta.” “Chỉ có điều…” Sở Dự ném một quân bài lên trên: “Ngô Tuyết Huy này không thể trọng dụng.” Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, giơ tay nhận lá bài, không tệ, A cơ. Sở Dự lật một lá bài khác. Rất tố, là bài này là K cơ. Đối với bất kể ván bài nào, lá bài này cũng đủ lớn rồi. Trên mặt Sở Dự không khổi lộ ra nụ cười có chút đắc ý. Nhưng khi Đồng Hiên Tuấn chuyển lá bài trong tay qua thì nụ cười trên khuôn mặt anh nhất thời biến mất tăm. “Aizzz…” Sở Dự thở một hơi thật dài, buông bài trong tay xuống. Đã nhiều năm trôi qua, thời niên thiếu khi học tại trường quân đội Tân Nam, anh vẫn luôn thua Đồng Hiên Tuấn. Hiện tay chàng trai luôn mang theo nụ cười nhẹ nàhng trên khoé môi này có hào quang chói mắt, là thứ mà anh vĩnh viễn không thể sánh bằng. “Cậu thua.” Đồng Hiên Tuấn thản nhiên nói. Sở Dự than thở: “Không phải bài, mà là thiên hạ, ví như thua, cậu sẽ ra sao?” “Cùng lắm chỉ là một trận đánh cược, thua thì táng gia bại sản thôi. Không cần cố chấp.” Lời nói của Đồng Hiên Tuấn nhẹ nhàng đạm mạc, phảng phất như một cơn gió mát lành thổi qua, nhưng trong đó có một loại khí phách kinh người. “Một trận đánh cược?” Sở Dự nhìn Đồng Hiên Tuấn vô cùng thích thú. Hoá ra trong mắt Đồng Hiên Tuấn, tranh giành thiên hạ cùng lắm chỉ la fmột trận đánh cược, chợt anh không khỏi giật mình. Người trước mắt rốt cuộc là người có tâm tư như thế nào? Quen biết hơn mười năm, đến hôm nay anh mới phát giác Đồng Hiên Tuấn cũng không phải như mình nghĩ.