Chuyện cũ của Lịch Xuyên

Chương 67 : Ngoại truyện 5 (Hết)

Phiên ngoại 5 Trên đường về nhà Đa Đa nhận được một cuộc điện thoại. Một người hàng xóm lâu rồi không gặp sắp xuất ngoại hai tháng, nhờ Đa Đa trông hộ con mèo của chị ta một thời gian. Nhà của người hàng xóm đó cùng trạm tàu điện ngầm với chỗ của Hạ Lan Tĩnh Đình, chẳng qua một người ở phía đông của trạm, một người ở phía tây. Hàng xóm là một cô gái họ Tạ, rất thân với bà nội của Đa Đa, bà nội gọi chị ta là Tiểu Thu, Đa Đa cũng gọi theo như vây. Nhà họ Tạ là một trong những chỗ được bà nội Đa Đa tặng tương đậu. Sau đó Tiểu Thu kết hôn liền chuyển đi, vào ở một khu sang trọng ở phía tây thành phố, đã từng mời cả nhà Đa Đa tới chơi. Ngày lễ ngày tết, chỉ cần nghe nói nhà họ có trong thành phố, bà nội sẽ làm tương đậu, làm xong sẽ gọi điện thoại kêu bọn họ tới lấy. Mỗi khi anh đào nhà họ chín cũng không quên gửi tới cho Đa Đa ăn. Nhưng tính đi tính lại, cũng phải hai năm rồi chưa liên hệ gì với họ, nhưng bà nội Đa Đa lại rất thích nhà họ, lúc rảnh rỗi luôn nhắc tới, nên khiến người ta cảm thấy như lúc nào bọn họ cũng có mặt ở đây vậy. Đương nhiên, bà nội còn có một nguyên nhân thực tế hơn để thích Tiểu Thu. Trước khi Đa Đa thi đại học, Tiểu Thu từng phụ đạo tiếng Anh cho Đa Đa một thời gian, sau đó vì quá bận nên hai lần cuối cùng là chồng chị ta đi thay. Chỉ bằng hai tháng phụ đạo cấp tốc của hai vợ chồng mà Đa Đa đạt được điểm cao bấT ngờ, đứng thứ 3 toàn khối, nếu không Đa Đa còn không đủ điểm cho ngành Thấp điểm nhất. Chồng Tiểu Thu họ Vương, nghiêm túc mà nói thì đó là người đàn ông anh tuấn nhất mà Đa Đa từng thấy từ trước tới giờ. Hơn nữa lại là loại anh tuấn mà phụ nữ Trung Quốc yêu thích, không phải ngọc thụ lâm phong, không phải phong lưu phóng khoáng, mà là trầm ổn, ý chí kiên định còn kèm theo một chút gì đó trong sáng, cao quý, rụt rè lại kèm theo một chút dịu dàng gần gũi. Khuôn mặt có thể làm người mẫu kia, bất kì phụ nữ nào bất luận già trẻ nhìn thấy, đều sẽ mặt tai đỏ tim đập, sức chống cự của Đa Đa hữu hạn, đương nhiên cũng không ngoại lệ, hai lần Vương tiên sinh tới phụ đạo kia, Đa Đa cũng chỉ có thể ngồi ngẩn ra một bên, cái gì cũng không nghe vào. Sau đó gặp Gia Lân, hỏi Đa Đa học phụ đạo như thế nào, Đa Đa còn ngượng ngùng đỏ mặt một hồi. Chuyện đã cách nhiều năm, ấn tượng của Đa Đa về Vương tiên sinh cũng trở nên mơ hồ dần đi. Chỉ nhớ anh ta rất anh tuấn, sau đó là chân không tốt lắm, lúc đi hơi thọt, hơn nữa hay bị bệnh. Mỗi lần tới nhà Tiểu Thu, bận tới bận lui đều là Tiểu Thu, anh ta hầu như đều ngồi trên ghế, nói rất ít, nhưng thái độ rất nhiệt tình. Nếu ngồi nói chuyện quá khuya, anh ta sẽ kiên trì đưa cả nhà Đa Đa về. Nhìn từ xa, tòa biệT thư màu trắng trên lưng chừng núi mà Tiểu Thu ở vô cùng bắt mắt, nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay. Vì muốn tiết kiệm tiền xe, Đa Đa liền tự đi bộ lên núi trong cơn gió lạnh thấu xương, đi tới cửa thì tay đã lạnh cóng. Ấn chuông hồi lâu cửa mới mở, cũng là Vương tiên sinh, chống nạng đơn, có lẽ là đang rửa chén, mang một chiếc tạp dề chống thấm ngoài áo sơ mi. “Hi, Đa Đa.” Anh ta hơi giật mình “Mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm.” Vừa vào phòng liền ập tới khí sưởi, Đa Đa cởi áo khoác, Vương tiên sinh vội vàng nhận lấy treo lên hộ Đa Đa : “Tuyết lớn như vậy, sao em lại tự đi? Bà nội em không nói cho em anh sẽ lái xe đưa Mia tới à?” “Hả? Bà em không nói. Bà bị lãng tai, có lẽ là không nghe thấy.” “Thật xin lỗi, anh đang tắm cho hai bé, em ngồi chơi một lát nhé.” “Cần em giúp không? Vương tiên sinh?” thấy anh ta hành động không tiện lắm, Đa Đa đi theo. “Có Tiểu Thu mà, yên tâm đi. Đúng rồi, lúc Tiểu Thu mang thai em có tới không?” “Không.” Vương tiên sinh nở nụ cười thật nhã nhặn : “Vậy em đi xem hai bảo bối của anh đi.” Có tiếng trẻ con a a truyền ra. Đa Đa nhìn vào phòng tắm, nhưng lại phát hiện âm thanh truyền ra từ bếp. Bồn rửa chén có hai bồn nước, mỗi bên ngồi một bé gái, đang nghịch nước rất vui. Hai đứa bé có khuôn mặt của thiên sứ, chắc là song sinh cùng trứng, giống nhau như đúc, khó phân biệt được. Vương tiên sinh chỉ bé bên trái : “Đây là An An.” Lại chỉ tiếp vào bé bên phải : “Đây là Ninh Ninh.” Tiểu Thu đứng cạnh phì cười : “Sai rồi, ngược lại mới đúng.” “Không sai. Trừ phi em đổi chỗ.” “Không đổi, mới nãy anh đã gọi sai rồi, em lười sửa thôi.” Vương tiên sinh cười cười, không cãi nữa, nói với Đa Đa : “Như vậy, đây là Ninh Ninh, còn lại là An An.” Nói xong, liền ôm một bé lên, dùng khăn tắm bao lại, ôm vào ngực. Lau khô người bé, bôi một lớp phấn rôm lên mông bé vô cùng thuần thục, đang tính mang tã vào, bỗng nhiên chỉ vào một vết bớt trên mông em bé nói : “Em xem, anh nói đúng mà, đây mới là An An!” Tiểu Thu cúi đầu nhìn kỹ hơn : “Được rồi, anh đúng.” Vương tiên sinh liền vô cùng đắc ý mặc quần áo cho em bé. Tiểu Thu ôm một bé khác ra, vừa mặc quần áo vừa nói : “Đa Đa em tới vừa đúng lúc. Tụi chị vừa làm một đĩa FBI xong, chắc chắn em sẽ thích.” “FBI?” “Là fried banana ice-cream. Vừa chiên xong, ăn ngay lúc còn nóng. Em thích ăn vị nào? Chỗ chị có mùi bạc hà, xoài, trà xanh, chocolate.” “Mùi xoài.” “Em ngồi trước đi, để chị đi chuẩn bị một chút.” Tiểu Thu đang muốn đặt em bé trên tay vào ghế cho trẻ em, Vương tiên sinh nói : “Em làm không rành, để anh đi.” Kết quả hai người đều đi làm. Một người lấy kem, một người lấy chuối tiêu đã chiên xong, Đa Đa chuyển mắt nhìn qua hai đứa bé ngồi trên ghế cho trẻ em, không biết nên làm gì bây giờ. Ninh Ninh và An An rất im lặng, mỗi bé ôm một bình sữa, chăm chú bú. Lúc này Đa Đa mới nhớ tới một chi tiết. Trước kia mỗi lần tới nhà Tiểu Thu học bổ túc tiếng Anh, trúng giờ ăn tối, đều là hai vợ chồng cùng đứng ngay bàn bếp bận rộn. Phối hợp chặt chẽ như đánh bóng chuyền vậy. Còn có một lần, bọn họ còn thái chung một trái dưa leo, vừa thái vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, thân mình dựa sát vào nhau, đúng là thân mật tới mức khiến cho người ta vô cùng hâm mộ, cũng không kiêng kỵ người ngoài thấy. Mẹ Đa Đa còn nói Vương tiên sinh là người Thụy Sĩ, theo phong cách tây, chiều hư vợ, bà xem không vừa mắt. Thật ra Đa Đa cảm thấy, gia đình Tiểu Thu rất bình thường, vợ chồng yêu thương nhau không phải là vậy à? Đương nhiên Đa Đa vừa nghĩ tới hôn nhân đầy tình yêu, trong đầu liên hiện ra Gia Lân, hiện ra hình ảnh mình và Gia Lân cùng thái dưa leo. Những niềm vui phát ra từ tận sâu trong lòng thì chỉ có Gia Lân có thể cho Đa Đa. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Gia Lân ra, Đa Đa chưa từng nghĩ tới sẽ thái dưa leo với ai. Ăn kem xong, Đa Đa không chịu ở lâu, Vương tiên sinh đòi lái xe đưa Đa Đa về nhà. Mặt đường rất trơn, Vương tiên sinh lái xe rất cẩn thận, nói chuyện được vài câu, Đa Đa nói mình còn đang học tiếng Anh, ghi danh lớp Toefl. Vương tiên sinh liền hỏi : “Đa Đa em tính xuất ngoại à?” “Không phải em, là bạn trai của em. Anh ấy đang xin học bổng bên Mỹ.” “Bạn trai em học gì?” “Kinh tế.” “Ngành này khó xin lắm. Ở nước ngoài ngành này cạnh tranh rất kịch liệt.” “Đúng vậy, nhưng thành tích của anh ấy rất tốt, rất có hi vọng.” Vương tiên sinh nghĩ nghĩ, lại hỏi : “Vậy còn em? Em tính ra nước ngoài học gì?” Đa Đa chán nản nói : “Em tuyệt đối không muốn ra nước ngoài, em không thích tiếng Anh, lúc học đại học cũng không nghiêm túc, bây giờ học lại rất khó.” “Thật ra, nếu em xin học một trường bình thường, thì yêu cầu nhập học cũng không cao lắm.” “Ừm, em nghĩ, nếu đăng kí không được, thì em sẽ ở lại chờ anh ấy. Anh ấy học Tiến sĩ, cũng phải 4, 5 năm. Em có thể chờ.” Đây là khả năng xấu nhất về việc Gia Lân xuất ngoại. Thậm chí Đa Đa cảm thấy, nếu Gia Lân có thể đưa Đa Đa xuất ngoại theo, Đa Đa có thể nghỉ học một thời gian, đi làm trước, vừa kiếm tiền vừa bổ túc tiếng Anh. Hoặc là kết hôn sinh con trước, chừng nào con lớn rồi lại đi học tìm việc. Về sự nghiệp thì thật ra Đa Đa khá có dã tâm, nhưng hễ chuyện gì có liên quan tới Gia Lân thì chuyện gì Đa Đa cũng có thể hy sinh. Chỉ cần được ở bên Gia Lân thì làm gì cũng được. Huống chi mẹ và bà nội đều làm nội trợ, Đa Đa không thấy ở nhà làm nội trợ có gì không tốt. Nghe nói đây cũng là một hiện tượng rất phổ biến ở nước ngoài. Ô tô xuống núi, đi vào trung tâm thành phố. Vương tiên sinh vẫn trầm mặc, bỗng nhiên nói với Đa Đa : “Đa Đa, anh cũng có chút quan hệ ở nước ngoài. Nếu bạn trai em hoặc là em gặp khó khăn trong việc xin nhập học, anh rất sẵn sàng giúp đỡ bọn em.” Đa Đa nghe xong, tim đập thình thịch : “Anh Vương, anh xem trình độ tiếng Anh của em, có thể xin ra nước ngoài không?” “Không phải em đang học lớp Toefl à? Theo anh được biết, lớp Toefl trong nước vô cùng có hiệu quả.” “Đúng vậy, ngày nào em cũng học từ, còn lén đăng ký kì thi Toefl tháng 6 năm nay. Không dám nói cho Gia Lân, sợ anh ấy cười.” “Như vậy đi, nếu bạn trai em có khó khăn trong việc liên hệ với trường học, em gọi điện thoại cho anh. Còn về trường của em, chờ em thi Toefl xong anh sẽ liên hệ giúp em, cam đoan em sẽ được đi học. Trước đây bố anh là giáo sư đại học, có không ít người quen trong ban giám hiệu của nhà trường. ChúT việc nhỏ này anh vẫn có thể giúp được.” “Vương tiên sinh – cảm ơn anh!” Đa Đa quả thật là mừng tới mức sắp khóc. Tới nơi, Vương tiên sinh mở cửa xe, lấy mèo của anh ta ra từ ghế sau, đưa Đa Đa tới tận cửa, lại đưa danh thiếp cho Đa Đa, nói : “Nếu bọn em thật lòng yêu nhau, đừng đau khổ chờ đợi, phải cố hết sức để được ở bên nhau. Chờ đợi là một chuyện rất đau đớn, cuộc đời còn rất nhiều điều khó khăn sẽ xảy ra, cả hai phải cùng nhau vượt qua mọi cửa ải, hiểu chưa?” Đa Đa cầm lấy danh thiếp, yên lặng nhìn anh ta, ra sức gật đầu. --Hết--