Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ đang gào thét, ai là bạn gái cũ của anh chứ!!! Qua lại chín tháng, ba tháng đầu tiếp xúc qua mạng, ba tháng giữa chóng vánh, ba tháng cuối bắt cá hai tay. Quen Hứa Bân, là sự sỉ nhục duy nhất trong cuộc đời hơn 20 năm của Tưởng Hiểu Lỗ. Chuyện xảy ra hồi hai năm trước, khi cô còn là một nhân viên nghiệp vụ, sếp bảo cô đi nghe ngóng tìm hiểu về tình hình một cổ phiếu, làm nghề này, ai cũng có vài cách moi tin của riêng mình, lúc đó người ngồi đối diện bàn Hiểu Lỗ là một chị có thâm niên rất cao, quan hệ với cô khá tốt, nói rằng bạn đại học của mình đang ở công ty chứng khoán nào đó nên vô cùng hiểu rõ về cổ phiếu nọ, thế là chị ấy liên hệ đối phương giúp. Bạn học cũ rất nể mặt, lập tức dặn cấp dưới liên lạc với Tưởng Hiểu Lỗ. Người kia chính là Hứa Bân. Mới đầu, hai người làm quen nhau trên mạng, hỏi qua đáp lại, thỉnh thoảng Hứa Bân cũng sẽ tư vấn nghiệp vụ về mặt liên quan đến tín thác cho Tưởng Hiểu Lỗ, cùng kiếm ít tiền, là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau đôi bên cùng có lợi. Sau đó có một ngày bỗng nhiên Hứa Bân liên lạc với Tưởng Hiểu Lỗ qua mạng, nói hai đứa mình thực ra chỉ cách có hai tòa cao ốc văn phòng, đã ba tháng chưa từng gặp nhau, nếu em không bận thì buổi trưa em ra ngoài, anh mời em đi ăn. Tưởng Hiểu Lỗ nghĩ cũng không có gì phải từ chối, đã quen biết nhau, trò chuyện với nhau một thời gian dài như vậy, có thể sau này còn có cơ hội hợp tác công việc nữa. Thế là hai người hẹn gặp nhau ở một tiệm cà phê. Sau khi ăn xong bữa cơm kia, Hứa Bân bắt đầu theo đuổi Tưởng Hiểu Lỗ ráo riết. Anh là người rất tâm lý, theo đuổi con gái, đặc biệt là con gái năng động như Tưởng Hiểu Lỗ, anh chưa từng nói những lời sến súa mà trực tiếp công kích mạnh. Chị lớn đồng nghiệp ngồi đối diện bàn Tưởng Hiểu Lỗ tình cờ thấy hai người gặp nhau mấy lần cũng tốt bụng khuyên nhủ. Hiểu Lỗ à, người ta có lòng với em như vậy, nếu em không ghét thì cứ thử xem. Một cô gái, áp lực công việc lớn, đôi lúc quả thực thiếu một người tri kỷ bên cạnh sẻ chia. Người ngoài khuyên giúp, đầu Tưởng Hiểu Lỗ nóng lên, cảm thấy Hứa Bân quả thực rất tốt với mình, liền qua loa đồng ý. Tháng đầu yêu đương rất vui vẻ. Cũng giống như rất nhiều đôi tình nhân yêu đương nồng cháy, hai người gặp nhau trò chuyện công việc, cùng ăn cơm, kế đó Hứa Bân đưa cô về nhà, thỉnh thoảng tạo ra ít lãng mạn, anh cũng sẽ tặng cô bó hoa hồng hoặc một món quà nho nhỏ xinh xắn. Sau đó nữa, Hứa Bân bắt đầu không cam lòng với giới hạn cùng ăn cơm cùng tản bộ. Một bữa tối nọ, khi cùng ăn tối xong, Hứa Bân đề nghị đưa Tưởng Hiểu Lỗ đến nhà ngồi chơi, sau đó là nụ hôn vội vã, rồi muốn tiến thẳng tới bước quan trọng, cô nói mình đang trong kỳ sinh lý nhưng anh không nghe, quần áo đã cởi được một nửa, dưới tình thế cấp bách, cô đánh anh một bạt tai, đêm đó hai người lúng túng ra về. Tiếp theo là quãng thời gian chiến tranh lạnh, Hứa Bân gửi cho Tưởng Hiểu Lỗ rất nhiều tin nhắn thao thao bất tuyệt, không gì ngoài xin lỗi và bày tỏ tấm lòng. Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua, là sinh nhật của Hứa Bân. Tưởng Hiểu Lỗ muốn làm lành nên chuẩn bị cho anh một món quà vô cùng đắt, mua bánh ga tô, đêm đó cô mạo hiểm gió tuyết, định đến nhà anh cho anh một niềm vui bất ngờ. Hơn nữa, cô còn mặc váy mới và nội y mới. Nhưng chưa kịp tới cửa thì cô nghe giọng của một nam một nữ ở hành lang. - Bạn gái anh vẫn không để ý tới anh hả? - Không, cô ta để ý hay không cũng chả sao. Một tiếng cười khẽ yêu kiều: - Anh đừng quá giận. - Ai biết cô ta bảo thủ thật hay giả vờ, ngực to như vậy, không biết có bao nhiêu người từng sờ nữa, con gái kiểu đó toàn là đứng núi này trông núi nọ, không để ý tới anh thì anh kiếm người khác. - Hai người bây giờ vẫn đang chiến tranh lạnh? Không phải anh nói muốn để cô ta giúp anh tín thác món tiền vốn kia sao? - Em để ý nhiều như vậy làm gì? Lúc thật dùng tới cô ta thì cứ nói hai câu ngon ngọt là dỗ được ngay, cô ta không có đầu óc gì cả. Cô ta muốn giả vờ thì cứ để cô ta giả vờ, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta nằm trên giường của anh. Tưởng Hiểu Lỗ sững sờ. Một nam một nữ đến gần, vẻ mặt kinh ngạc lúng túng khi nhìn thấy cô, cô đập mạnh bánh ga tô trên tay vào mặt Hứa Bân, xoay người rời đi. Vừa đi vừa khóc. Tối hôm ấy gió tuyết rất to, Tưởng Hiểu Lỗ quấn chặt chiếc áo lông, đi suốt hai tiếng đồng hồ mới về nhà. Cô nhớ khi còn rất nhỏ, cô từng thấy cô chú hàng xóm đánh nhau, chú nắm tóc cô kia, nói những lời cực khó nghe, còn bạo lực với cô kia nữa. Lúc đó có người nắm lấy tay cô, nói với cô, Hiểu Lỗ, tương lai nếu con lập gia đình thì nhất định phải tìm một người chồng có phẩm chất có trách nhiệm. Tưởng Hiểu Lỗ còn nhỏ ù ù cạc cạc, hỏi, thế nào là có phẩm chất? Người nọ nói, người có phẩm chất là người biết tôn trọng phụ nữ, là người đối xử tốt với con. Một người đàn ông đội trời đạp đất chân chính là bất kể lúc nào cũng sẽ không đánh phụ nữ, không nói những lời thô bỉ bới móc đủ điều với cô ấy. Câu nói này Hiểu Lỗ ghi nhớ ở trong lòng, nhớ rất nhiều rất nhiều năm. Từ đó về sau, Tưởng Hiểu Lỗ cắt đứt quan hệ với Hứa Bân. ... Tan làm, một đống người chen vào thang máy, điên cuồng kéo bạn mình kể rằng hôm nay ở tổ ba xảy ra vở kịch đầy máu chó. Tưởng Hiểu Lỗ cố ở văn phòng rất lâu mới rời đi, cô viết xong báo cáo hệ số tín nhiệm mới, đặt trên bàn làm việc của ông Chu rồi mới tắt đèn, xuống lầu. Vừa ra khỏi đại sảnh, Hứa Bân cầm cặp công văn dựa vào tường gọi cô: - Hiểu Lỗ. Mặt Tưởng Hiểu Lỗ không chút cảm xúc, quay đầu lại như dự đoán: - Có chuyện? Hứa Bân từ tốn bước qua, không hiểu sao cô cứ thấy người này làm gì cũng giống như cố ý ra vẻ, khiến người ta buồn nôn. Hứa Bân mặt đối mặt với Tưởng Hiểu Lỗ, không hề xa lạ: - Không có chuyện thì không thể ôn chuyện cũ với em sao? - Tôi không có chuyện cũ gì để ôn với anh hết, có gì nói mau, không có thì tôi đi đây, tôi không có thời gian rảnh dây dưa với anh. Tưởng Hiểu Lỗ lùi về sau một bước, quay đầu đầy chán ghét: - Còn nữa, sau này khi nói chuyện với người khác đừng đứng gần như vậy, dạo này nóng trong người à? Miệng anh hôi lắm có biết không? Hứa Bân cứng đờ, thật sự hơi lùi ra sau. Tưởng Hiểu Lỗ cười bỡn cợt, khóe môi cong lên, xoay người rời đi. Anh ý thức được mình bị cô đùa bỡn, bèn đuổi theo kéo cô lại, tức giận nói: - Tưởng Hiểu Lỗ cô ra vẻ cái gì? Không phải chỉ thành giám đốc khách hàng thôi sao? Giỏi rồi, không thèm nhận bạn trai cũ? Cô quên năm đó cô ăn mặc như vậy đứng ở cửa nhà tôi… - Đệch! “Chát”____ Tưởng Hiểu Lỗ đánh Hứa Bân một bạt tai thật mạnh, tiêu sái vung tay, sự hung dữ hiện lên trong mắt: - Anh tốt nhất đừng nhắc với tôi chuyện năm đó. Cô không phải người không buông được quá khứ, năm đó cô ngốc nghếch, yêu đương thì yêu đương. Đau khổ hay hạnh phúc, cô đều chấp nhận, nhưng nếu anh còn đem chuyện quá khứ tới để uy hiếp cô, khiến cô chán ghét, Tưởng Hiểu Lỗ đâu nhu nhược như thế? Quen biết anh vốn đã là một sự sỉ nhục, còn dám tới nhắc tình cũ với cô? Tình cũ cái rắm ấy! Hai ngày nay cô luôn giúp vụ sơn nhà, vốn đã ngủ không tốt, trưa nay không biết cô ăn cơm quá nhanh hay uống nước quá lạnh mà có hơi đau bụng, buổi chiều đi vệ sinh mấy lần, cơ thể mệt mỏi. Cộng thêm ban nãy vừa cho Hứa Bân một bạt tai, bây giờ Tưởng Hiểu Lỗ hơi run. Có lẽ là suy yếu, cũng có lẽ là… đánh người, quá kích động. Một người đàn ông bị đánh bạt tai bên đường, trời vẫn chưa tối hẳn, quả thực rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Võ Dương áp mặt lên kính, hưng phấn như phát hiện đại lục mới: - Ê, ê, Tiểu Thành, có người đánh nhau nè! - Có người đánh nhau thì có gì mà khoái. Ninh Tiểu Thành không hào hứng, lái xe. - Cậu để nó nhìn đi, ngày nào cũng nghẹn ở thao trường huấn luyện, trên đường Đại Mã thấy chó nó cũng mừng. Chiến hữu của Võ Dương ngồi phía sau cười nói. Võ Dương thích xem náo nhiệt, còn chêm thêm phân tích của mình: - Nhìn… giống như người yêu, anh chàng này chắc chắn khiến cô ấy không vui, nhìn kìa, nhìn kìa, anh ta hình như muốn đánh cô ấy. Tiểu Thành hạ tốc độ xe nhìn ra ngoài, rồi lại lẳng lặng thu hồi tầm mắt: - Thời buổi này, mấy thằng không có đạo đức đúng là ngày càng nhiều. Võ Dương nheo mắt, chợt nói: - Tiểu Thành, mày xem, cô gái đó có phải Tưởng Hiểu Lỗ không? Két____ Tiếng thắng xe gấp. Bên đường, Hứa Bân nắm một tay Tưởng Hiểu Lỗ, đang hung dữ chỉ vào cô. Võ Dương không hề dây dưa dài dòng, đứng bên ngoài hỏi: - Mày không tới xem sao à? Tiểu Thành ngồi trong xe, không có ý định xuống: - Mày đi với Đại Toàn đi, tao kiếm chỗ dừng xe, đâu dừng ngay giữa đường Đại Mã được. - Ừ. Động tác của Võ Dương và chiến hữu mau lẹ, vung cửa xe, đứng bên đường khẽ quát Hứa Bân: - Làm gì đó? Hứa Bân bị tiếng quát này dọa giật mình, vô thức buông lỏng tay. Tưởng Hiểu Lỗ giãy ra, liên tục lùi về sau mấy bước. Võ Dương và chiến hữu sải bước qua, thân thiết hỏi cô: - Hiểu Lỗ, xảy ra chuyện gì? Cô lắc đầu, lúc thấy Võ Dương, đầu óc cô hơi mơ hồ: - Anh Võ Dương. - Anh tan làm đi ngang qua, anh và chiến hữu ở trong xe nhìn thấy em, sợ em gặp phiền phức gì nên xuống xem sao. Võ Dương quay đầu nhìn Hứa Bân với ánh mắt xa lạ: - Người này là ai vậy, em có quen không? Võ Dương và chiến hữu Tống Đại Toàn đổi ca gác, dọc đường xe bị xì vỏ nên bảo Ninh Tiểu Thành qua cho họ quá giang một đoạn, bởi vậy trên người vẫn đang mặc quân trang, nhìn rất có sức uy hiếp. - Đồng nghiệp công ty tranh cãi hai ba câu thôi, không có chuyện gì. Tưởng Hiểu Lỗ sợ Võ Dương là một người nóng tính, ở đây là ngoài đường người qua kẻ lại mà hai người họ lại ăn mặc bắt mắt như vậy, đừng tại cô mà gây thêm phiền phức cho họ. - Ồ____ Võ Dương chắp tay sau lưng, vẫn đề phòng nhìn chằm chằm Hứa Bân: - Tranh cãi hai ba câu cũng không tới mức đánh con gái trên đường chứ, thầy cô nào dạy cậu? Hứa Bân không biết hai người này ở đâu ra, trông có vẻ rất thân quen với Tưởng Hiểu Lỗ. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, anh cũng không muốn vì chút chuyện bá vơ mà làm hỏng thể diện, bèn nhìn cô đầy căm tức, chỉ tay vào cô: - Tưởng Hiểu Lỗ, cô giỏi lắm, hãy đợi đấy. - Hửm____ Võ Dương trừng mắt, tạo tư thế muốn đá anh, dọa nạt. Hứa Bân sợ hãi xách cặp đi, vừa đi vừa căng thẳng nhìn ra sau, chỉ sợ người đó đuổi theo. Thấy Hứa Bân đi xa rồi, Võ Dương nói chuyện cũng thẳng hơn: - Ở đâu ra đồng nghiệp như vậy thế, quá mất dạy. Hôm nay Võ Dương nghĩa khí giúp cô, Tưởng Hiểu Lỗ cũng nói thật: - Bạn trai cũ của em, chia tay hai năm rồi, không biết sao lại đến chỗ công ty em làm giám đốc, cố ý kiếm chuyện. Mới nói được hai câu, em giận quá tát anh ta một cái, nếu không có các anh thì đúng là không biết kết thúc ra sao nữa. Tưởng Hiểu Lỗ cám ơn Võ Dương từ tận đáy lòng: - Hôm nay thật cám ơn các anh. Các anh đi đâu, hay là để em đưa đi? Cô lấy chìa khóa xe trong túi xách, Võ Dương vội ngăn lại: - Khỏi, anh đi xe người khác rồi, tiện đường, đậu đằng trước, không có chuyện gì thì em mau về nhà đi. - Được. Tưởng Hiểu Lỗ hít mũi, bấm điều khiển từ xa, vẫy tay với Võ Dương và chiến hữu: - Tạm biệt anh Võ Dương. Chờ Võ Dương và Đại Toàn một trước một sau lên xe, Ninh Tiểu Thành mới thu lại ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi_____