Buổi chiều lên máy bay, buổi trưa từ chối lời mời cơm, cuối cùng có cơ hội ra ngoài đi dạo. Thẩm Khoa đứng trước quầy hàng cầm thứ này thứ kia, so tới so lui, không quyết định được: - Chị Tưởng, hai cái này đẹp không? - Không cái nào đẹp hết. Tưởng Hiểu Lỗ đang xem đồ nam, cầm một cái quần, lần lữa không quyết định. Bỗng nhiên đầu óc cô chợt lóe, ướm lên chân Thẩm Khoa. Thẩm Khoa tưởng cô mua cho mình, nêu ý kiến: - Không vừa, hơi dài. Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu lục ví tiền, lẩm bẩm: - Vừa, chân chồng tôi dài hơn chân cậu. Thẩm Khoa chưa kịp thở ra, liếc xéo. Trước đây đi công tác, nếu có cơ hội mua sắm, Tưởng Hiểu Lỗ luôn xuống tay rất tàn bạo, cái này đang giảm giá, cái kia là hàng mới, mua cái nào đây? Mua hết, cùng lắm tiền thưởng tháng sau trả vào thẻ tín dụng. Bây giờ ra ngoài, trong lòng nhiều thêm một người để lo nghĩ, cô ngược lại lại xem nhẹ chính mình. Lúc thanh toán, Tưởng Hiểu Lỗ nhớ tới tấm thẻ trong ví, bèn đưa cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân quẹt lên máy, chưa đợi Tưởng Hiểu Lỗ hỏi thì hóa đơn unionpay đã được đóng dấu. Tưởng Hiểu Lỗ kinh ngạc: - Còn dùng được à? Nhân viên thu ngân mỉm cười: - Được chứ. - Không quá hạn à? Hóa đơn được đưa ra, nhân viên thu ngân đối chiếu rồi đưa viết cho cô: - Thẻ này của cô là tài khoản tiết kiệm, không có giới hạn năm. Lúc này Tưởng Hiểu Lỗ mới phát hiện mình bị Ninh Tiểu Thành lừa. Thẻ của anh mà anh có thể không rõ là thẻ tín dụng hay thẻ tiết kiệm sao? Tưởng Hiểu Lỗ không thèm giả tạo kiểu: ờ, anh cho em, em muốn rạch ròi với anh, dùng một lần rồi thôi, cứ dùng tiền của em. Dù sao cho cũng cho rồi, anh cố ý nói quanh co lòng vòng chính là để cô tiêu xài hoang phí. Tình thú giữa vợ chồng là phải biết quan sát đúng lúc, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh của anh. Tiểu Thành nằm trên ghế ông lớn ngoài sân, khoác áo bông mỏng, lắc lư phơi nắng, thông báo có tin nhắn, anh cầm qua xem, cười cười, để trở về. - Nè! Tao đang nói chuyện với mày đấy! Võ Dương đạp một chân lên thanh ngang ghế, không cho anh lắc nữa, Ninh Tiểu Thành lảo đảo, suýt té. - Bịnh à!!! Lực chân sao mạnh thế? Võ Dương vội buông ra, Ninh Tiểu Thành lại nghiêng ngả, Võ Dương gãi gãi đầu xin lỗi: - Hai ngày nay tao đánh bao cát quen. Vẻ mặt Ninh Tiểu Thành khó chịu. Võ Dương ngồi xổm xuống hỏi: - Chuyện đó, làm sao giờ mậy? - Tao cũng không biết. Tiểu Thành cầm hộp thuốc trên bàn trà, rút một điếu ngậm vào miệng, nghĩ nghĩ, lòng buồn bực, lại tức tối rút ra: - Bắt buộc phải đi? Võ Dương gật đầu: - Không còn đường thương lượng, nghe nói đã gửi báo cáo rồi. - Haiz... đi thì đi. Tiểu Thành cào cào tóc: - Mày có thể làm gì nó? Nó nhất quyết muốn đi, mày có thể đánh gãy chân nó sao? Mày nói lý với nó, nói lớn thì nó vểnh mặt với mày, đó là công việc, nói nhỏ thì Hoắc Tích đi rồi, chờ tiếp, trong lòng nó khó chịu. Bạn thân thời cởi truồng tắm mưa – Thẩm Tư Lượng vì bị kích thích trong nhà nên kiên trì đòi điều động công tác tới Cam Túc xa xôi ngàn dặm, chưa chắc khi nào về. Bọn họ không nỡ. Võ Dương thương lượng với Tiểu Thành, xem có cách nào giữ cậu ta lại hay không. Cách ư, hết cách. Ai có thể theo ai cả đời, cuộc sống của mình phải tự mình sống, không ai cứu được. - Buổi tối hai đứa mình đi xem nó thử? - Tối không được, mai, buổi tối máy bay Hiểu Lỗ về, tao phải đi đón cô ấy. - Được. Võ Dương than một tiếng, ngồi xuống đất, móc trong lòng ra một tờ giấy, bên trên viết gì đó: - Hồi nãy mày đọc đến đâu rồi? Võ Dương dạo này yêu đương, bạn gái là giáo viên đại học, rất chuyện bé xé ra to, vì chút việc vặt vãnh mà Võ Dương làm cô ấy không vui, trong cơn nóng giận đã bắt cậu viết kiểm điểm. Võ Dương dỗ cho cô ấy vui, dù sao cũng nhàn rỗi. Ninh Tiểu Thành qua xem: - Nói thiệt với tao, mày có tốt nghiệp tiểu học không vậy? Võ Dương quăng viết, chửi bới, Tiểu Thành cười ha ha. Võ Dương quê mùa thô kệch, cái gì cũng tốt, chỉ là chữ xấu như cua bò. - Mày nhanh lên chút, chiều tao phải nộp đấy. Tiểu Thành tìm được bản mẫu trên mạng, bắt đầu đọc: - Thông qua sai lầm lần này, anh ý thức sâu sắc rằng mình... Võ Dương viết từng nét từng nét, viết một hồi thì lo nghĩ: - Thành, mày cũng tìm chút chuyện để làm đi. - Cùng mày viết kiểm điểm hả? Tao biểu hiện tốt lắm, từ sau năm 8 tuổi đã không viết thứ này nữa. Còn trước 8 tuổi thì đều viết giấy cam kết. Từng trang từng trang đều là lịch sử uất ức và sỉ nhục. Cam kết với mẹ, không đá banh vỡ kính nữa. Cam kết với cha, không dùng mũ lính của cha để hốt cát nữa. Cam kết với giáo viên, không lười biếng, dùng ba cây viết hợp lại để viết bài nữa. - Ý tao là, tìm một công việc đàng hoàng nghiêm chỉnh, mày đầu cơ cổ phiếu, thị trường chứng khoán luôn lúc tốt lúc xấu, lúc tốt mày hưng phấn, ngày ngày như uống thuốc lắc, nhưng lúc xấu thì sao? Mày mới bao lớn mà nhàn rỗi chờ phế bỏ hả? Tiểu Thành dùng mũi chân đá đá thắt lưng quân đội trên eo Võ Dương: - Vậy mày làm việc này là muốn làm cả đời hả? Võ Dương suy nghĩ: - Làm đến già, đến không nhúc nhích nổi thì nghỉ, ít nhất mỗi ngày như vậy đều sống rất chân thực. Tiểu Thành hỏi ngược lại: - Không cô đơn? Không chán ngấy? Võ Dương phiền chán: - Cô đơn, lúc mày đứng bên đường nửa đêm ngoài đường không có một chiếc xe, nhìn đèn đường, rất cô đơn; cũng chán ngấy, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là những bài huấn luyện đó, chạy bộ, nằm ngửa gập bụng, nằm sấp chống đẩy, bắn bia. Cậu đưa vết chai dày trong lòng bàn tay cho Tiểu Thành xem: - Thời gian dài, mày sẽ cảm thấy chuyện này tuy chán ngấy nhưng mày đã quen rồi, nó ăn vào trong thịt, mày không làm sẽ thấy thiếu thiếu gì đó. Võ Dương nhìn trời cảm khái, hiếm khi nói lời thâm tình: - Nói sâu xa hơn, lúc cô đơn thì nhớ tới tụi mày, nhớ các anh chị em ở nhà ăn ngon ngủ ngon, còn tao đứng đó hứng gió, tại sao? Tại vì bảo vệ mọi người đấy, thật vĩ đại. Tiểu Thành trịnh trọng vỗ vai Võ Dương, nhìn chằm chằm hỏi: - Mấy ngày trước có phải chính ủy lại cho mày đi học không? - Shit! Võ Dương phủi mông đứng dậy: - Cái thứ mày không thể nào tâm sự được, không nói nữa, không nói nữa được chưa? Coi như tao nhìn ra rồi, mày sợ ràng buộc, lười, lười từ trong xương! Ninh Tiểu Thành cũng đứng dậy, cởi áo bông mượn của Võ Dương: - Được, không nói thì không nói, tao cũng đi đây, chiều về tra thêm tí dầu vô xe. Đi được hai bước, quay đầu, nhìn Võ Dương ngồi xổm dưới tàng cây, Tiểu Thành rất bối rối: - Nè, nè. - Gì? Tiểu Thành cười ngoác mồm: - Điều mày nói, tao sẽ suy nghĩ kỹ. … Nhóm Tưởng Hiểu Lỗ và ông Chu rời khỏi Hongkong, từ đầu đến cuối, tâm trạng ông Chu luôn không tốt mấy, chỉ đàm phán với Mỹ Vinh một nửa, Hoa Khang suy tính rất nhiều, hạng mục hợp tác dính đến lợi ích song phương nên không đưa ra quyết định cuối cùng. Lúc tiễn họ đi, Hoa Khang đích thân theo đến đại sảnh khách sạn, bên ngoài có xe đang đợi. - Hi vọng anh cân nhắc, Vi Đạt chúng tôi rất có danh tiếng trong ngành này, nếu anh muốn hợp tác thì chúng tôi là lựa chọn rất tốt. Hoa Khang mỉm cười bắt tay ông Chu: - Được, tôi sẽ cân nhắc. Ánh mắt anh chuyển qua Tưởng Hiểu Lỗ, lại đưa tay về phía cô: - Hiểu Lỗ, anh mong chúng ta còn có cơ hội gặp lại. Tưởng Hiểu Lỗ cũng bắt tay, tiếp xúc ngắn ngủi: - Được. Hoa Khang nhân cơ hội nhỏ giọng nói: - Anh cũng rất mong em có thể tới làm cộng sự với anh, không liên quan chuyện gì khác. Em biết đấy, nơi đó không hợp với em, em nên có không gian to lớn hơn để phát triển. Buông tay nhau ra, Tưởng Hiểu Lỗ cười đoan trang: - Anh Hoa, tạm biệt. Hoa Khang nhìn cô sâu sắc, muôn vàn tâm sự, cuối cùng, đều hóa thành bao dung. - Tạm biệt. Trước khi máy bay cất cánh, Tưởng Hiểu Lỗ nhắn cho Ninh Tiểu Thành một tin về chuyến bay, anh không hồi âm, không biết có nhận được hay chưa, cô sắp về rồi, tâm trạng cũng trở nên vô cùng tốt. Trước đây Tiểu Thành ra sân bay đón người đều là dừng xe bên ngoài, không hề bước xuống, đợi người lên xe liền đi, hôm nay tới đón, anh nghĩ Tưởng Hiểu Lỗ có lẽ nhiều hành lý, con gái đa phần đều muốn thể diện, chắc là hi vọng mình sẽ đứng chờ ở cửa ra. Thế là anh đậu xe vào bãi, đi bộ vào. Muộn 20 phút, Tiểu Thành chắp tay sau lưng đứng giữa đám đông, không hề thúc giục. Xa xa có thể thấy Tưởng Hiểu Lỗ đang đẩy hành lý đi ra, cô luôn trò chuyện với Thẩm Khoa, mang giày cao gót đi như bay, có thể thấy, chân cô đã khỏi rồi. - Hiểu Lỗ. Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu. Ninh Tiểu Thành đứng ngoài cọc ngăn cách, chắp tay sau lưng, trời Bắc Kinh trở lạnh, anh khoác áo khoác bên ngoài áo sơ mi, rắn rỏi đứng đó, như hạc giữa bầy gà. Tưởng Hiểu Lỗ cười, hô lanh lảnh: - Anh Tiểu Thành!!! Da gà Thẩm Khoa rơi lộp bộp: - Ọe! - Tôi gọi chồng tôi có gì mà ọe? Tưởng Hiểu Lỗ vừa đẩy xe bước nhanh vừa cãi với Thẩm Khoa. Thẩm Khoa vô cùng chê bai: - Lại còn__anh Tiểu Thành? - Chứ kêu gì, honey? Hay là cục cưng xà phòng bảo bối tâm can như cậu lưu tên bạn gái trong di động? Thẩm Khoa cứng đờ: - Sao chị lại nhìn lén việc riêng tư của tôi? Tưởng Hiểu Lỗ thẳng thắn sảng khoái: - Là lúc cậu ngủ tự vứt lên đầu gối tôi, muốn không nhìn cũng không được. Haiz, xà phòng là gì nhỉ? Là trơn bóng ư? Mặt Thẩm Khoa đỏ bừng: - Tưởng Hiểu Lỗ, chị xấu xa! Tưởng Hiểu Lỗ vui vẻ đi đến trước mặt Ninh Tiểu Thành, cho anh một vòng ôm lớn không chút e thẹn. Mặt cọ vào ngực anh, quyến luyến không rời. Ninh Tiểu Thành đón lấy va ly và những chiến lợi phẩm lung tung của cô, mỉm cười: - Thu hoạch phong phú nhỉ. Thẩm Khoa và ông Chu cũng theo sau, hai người tách ra, Tiểu Thành gật đầu với họ: - Giám đốc Thẩm, giám đốc Chu. Ông Chu bắt tay Ninh Tiểu Thành, họ không mấy thân thiết nên đương nhiên nói chuyện rất khách sáo, chào hỏi hai tiếng rồi ông Chu và Thẩm Khoa đi trước. Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ ở phía sau trò chuyện về mục đích chuyến đi Hongkong lần này của cô: - Không thành công, đối phương không quá muốn cho bên em, cuối cùng chỉ đạt thành tụi em có thể giới thiệu khách hàng đi xa làm nghiệp vụ, chia lợi nhuận theo phần trăm. - Ông Chu có đồng ý không, làm đi xa thì các em và môi giới về tính chất đều như nhau, một người cao ngạo như ông ấy e là không phải muốn chút lợi nhuận đó. Tiểu Thành phân tích đúng chỗ hiểm: - Nếu hợp tác, tài nguyên đều trong tay các em, bên Hongkong cùng lắm chỉ đưa ra hạng mục, các em tiến hành, cần phê duyệt thủ tục ba bên, phiền phức, thà làm việc với tín thác xí nghiệp trong nước còn hơn, nếu anh là bên Hongkong, anh cũng không đồng ý. Nếu anh là bên Hongkong. Một câu nói vô tình khơi nỗi lòng Tưởng Hiểu Lỗ, khiến cô nhớ tới Hoa Khang. Nhưng cô không nhắc tới, quá khứ đã là quá khứ, là chuyện của chính cô. Dọc đường, Ninh Tiểu Thành vô tình nhắc với Tưởng Hiểu Lỗ: - Em còn nhớ Vương Ba lần trước anh nói với em không, ông ấy cũng đi, em không gặp à? Tưởng Hiểu Lỗ nhớ lại: - Không có, rất đông người, em không chú ý. - Ông ấy gọi điện thoại cho anh nói nhìn thấy em, nhưng đợt trước ông ấy chỉ mới gặp em một lần nên không dám nhận. Hỏi anh có phải em đang ở Hongkong không. Tưởng Hiểu Lỗ hỏi: - Ông ấy cũng tham gia hội giao lưu? Tiểu Thành ừ, nói: - Ngân hàng bên kia mời, muốn lôi kéo tiền dự trữ, qua chơi thôi. - Ồ____ Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, hơi thấp thỏm: - Ông ấy nói gì với anh? - Chỉ mấy câu khen linh tinh í mà. Tiểu Thành lái xe, rất thản nhiên: - Con người Vương béo không tệ, lần sau có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm. ... Hoàng hôn, người phụ nữ rón ra rón rén ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tưởng Hoài đang ngủ, tay gắn kim tiêm và dây truyền dịch. Vợ ông đứng ở cửa phòng, cầm điện thoại di động của ông, tim đập mạnh rồi bình tĩnh vài giây, bà mở máy, trên màn hình vẫn là hình hoa lê lần trước hai người chụp ở vườn cây. Bà run rẩy tìm trong danh bạ. Biên tập Lưu, Tiểu Triệu, Tống Mai, Huệ Tâm... ngón tay hơi dừng lại rồi tiếp tục lướt. Sửa xe Đỗ, Hải Sinh, Trần Bằng... Cuối cùng cũng tìm được. Con gái Hiểu Lỗ. Bà do dự chần chừ, nhắm mắt lại, bấm số. Điện thoại di động hiển thị đang gọi. Tút__tút___ ... Gian phòng lớn như vậy, trên đất ngổn ngang bừa bãi hành lý của Tưởng Hiểu Lỗ, giày da nam, váy, nội y... Tiếng thở dốc vọng ra từ phòng ngủ. Cô nằm trên giường, nửa thân trần, má đỏ ửng, cắn ngón tay, đầu Ninh Tiểu Thành tựa cạnh đầu cô, đang làm chuyện xấu. Đầu lưỡi lướt qua____ Tưởng Hiểu Lỗ khẽ ngửa đầu, run rẩy. Chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, mặt đất chấn động. Cô đẩy anh: - ...Anh để em bắt máy với. Tiểu Thành trầm mặc vài giây, thỏa hiệp, nhưng vô cùng trẻ con dựa vào cô, đầu đụng đầu, nghe tiếng cô hít thở. Tưởng Hiểu Lỗ đưa một tay lấy điện thoại, số lạ không quen biết: - A lô? Bên kia điện thoại không nói gì. Tưởng Hiểu Lỗ hắng hắng giọng: - Xin chào, ai thế? Người vợ ở ngoài phòng bệnh, nghe điện thoại cuối cùng cũng nối máy, chợt cảm thấy chua xót, không kiềm được khóc nức nở: - Con là Tưởng Hiểu Lỗ phải không?