Một mình nằm trong căn phòng rộng lớn . Càng làm cho nỗi cô đơn lớn hơn . Dường như tất cả đều chìm vào im lặng . Hoặc dĩ , chỉ nghe được tiếng kim giây tích tắc trôi đi .Và còn nghe được cả ... hơi thở nặng nhọc của Hoàn . Cảm giác không còn sức , không còn suy nghĩ được gì cả . Hoàn gác tay lên trán , mắt nhắm nghiền , như chìm vào giấc ngủ . Nhưng Hoàn không thể nào ngủ . Cứ mỗi lần nhắm mắt lại thì hình ảnh nó lại hiện lên trong đầu Hoàn , khiến Hoàn càng thêm đau khổ . “ Giá như anh đủ bình tĩnh hơn thì ... “ _ Hoàn tự trách mình . TÍNH TONG Tiếng chuông cửa vang lên . Thường ngày , sẽ có người mở cửa . Hoàn không quan tâm đó là ai , nên cũng chẳng có ý định đi xuống mở . Vẫn nằm bẹp dí trên dường , nhắm chặt mắt để tìm cho mình một giấc ngủ . TÍNH TONG ! TÍNH TONG ! TÍNH TONG .... Dường như vị khách bên dưới không cam lòng . Cứ nhè cái chuông cửa vào nhấn lên hồi . Cảm giác mệt mỏi thay bằng sự khó chịu bực tức . Hoàn khó chịu đi ra khỏi phòng . Nhìn xung quanh chẳng thấy bóng ai trong nhà . Lại khó chịu đi ra cổng , mà quên đi hệ thống chuông cửa tự động . Cánh cổng nhỏ được mở ra . Hoàn giật mình , đứng sững cả người hai mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy người đối diện . Người này trong tình trạng giống Hoàn . Nhìn Hoàn bằng ánh mắt kinh ngạc . Thay vào cảm giác kinh ngạc là cảm xúc vui mừng khôn siết . Giọng nói trở nên run run , Hoàn vươn tay như muốn chạm vào gương mặt ấy . _ Tiểu Nhu ! Em ... em ... – Không thể kiềm nén được cảm xúc trong lòng , Hoàn ôm chầm lấy nó , cảm giác như không hề muốn buông tay . – Tiểu Nhu . Em tha thứ cho anh! _ Anh ... anh – cảm xúc của nó lúc này rối loạn cả lên . Quãng đường từ trang trại đến đây , lòng nó như có lửa đốt lại thêm lo lắng , như ai bóp nghẹt trái tim . Đến khi đứng trước nhà Hoàn, nó lại càng thêm hồi hộp , trái tim lại nhói lên từng nhịp . Bàn tay nhấn chuống trở nên run run . Những hồi chuông trôi qua làm tim nó càng nhói thêm . Nó không biết tại sao lại không đến thẳng bệnh viện , mà lại cho xe đến thẳng nơi đây . Nó không mong Hoàn có chuyện gì . Lúc cánh cổng mở ra , tim nó như ngừng đập . Con người làm nó thương nhớ , làm nó lo lắng , làm nó đau lòng , giờ đứng trước mặt nó . Hoàn không sao . Phải rồi . Hoàn vẫn bình an . Tim nó như nhảy múa . Tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống . Nó nghẹn ngào lời nói lẫn nước mắt không thốt ra được . Trong vòng tay của Hoàn , nó mới tin được đây là sự thật . Nhưng một cảm giác khác lại xuất hiện . Nó cảm thấy hình như mình đang bị lừa dối . Nếu Hoàn không sao thì sao Du lại nói như thế ? Nó nhanh chóng đẩy Hoàn ra , nhìn Hoàn bằng ánh mắt tức tối nói . _ Anh hùa với An Du lừa dối tui đúng không ? Tai nạn kia là anh bày ra , đúng không hả ? _ Anh ... anh ...- Hoàn không hiểu nó đang nói về chuyện gì . Nhưng nhìn nó kích động như vậy , Hoàn biết chắc chuyện này rất nghiêm trọng . Nắm lấy tay nó , Hoàn chân thành nói . – Tiểu Nhu ! Không phải thế ... anh ... anh – Hoàn cũng chẳng biết giải thích với nó như thế nào cả . Gương mặt Hoàn trở nên khó coi . Mặt mày nhăn nhó cả lên. _ Anh không cần nói . Tui không tin anh . Anh bỏ tay ra .- Nó lớn tiếng nói , trong lời nói mang đầy sự tức giận có chút xót xa , mặt nó bừng bừng đỏ . Vừa nói nó vừa cố gỡ tay Hoàn ra . _ Không . – Hoàn không thể buông tay nó ra lúc này. Hiểu lầm này không thể không lời giải thích mà trôi qua như vậy . Hoàn nhất định phải để nó hiểu . – Anh không thể buông tay . Nghe anh đi Nhu ! Anh không lừa dối em . Anh.. CHÁT ! Thay bằng lời nói chưa trọn vẹn của Hoàn , nó đã tát Hoàn một cái lên mặt . Tay nó run run , mắt nó ngân ngấn nước , môi mấp máy như không muốn làm việc này . Hoàn che đi bên mặt bị tát của mình , nhìn nó , không trách cứ , không giận dữ , mà bằng một ánh mắt hết sức hối hận . Hoàn như người có lỗi nói . _ Anh xin lỗi . Anh không nên lừa dối em chuyện ngày hôm đó . Nhưng đó là lần cuối cùng . – lời nói trở nên khẩn trương , ánh mắt chân thành nhưng cũng kiên quyết – Anh không lừa dối chuyện gì nữa cả . Tin anh đi ! Anh nói thật . Tiểu Nhu ! Em phải tin anh . Lời nói kia , ánh mắt ấy và cả những biểu hiện trên gương mặt của Hoàn đều cho nó một cảm giác chân thành không giả dối . Nó đứng im lặng nhìn Hoàn , không biết phải làm thế nào ? Câu hỏi này dường như không biết làm sao mới tìm ra được đáp án . Hai mắt nhìn nhau , không ai nói thêm lời nào . Nếu không xuất hiện người thứ ba , chắc chắn mọi chuyện sẽ không dễ dàng như thế . Khi cả hai trở nên im lặng thì một tiếng nói ngập ngừng lên tiếng . _ Thiếu gia ! Hoàn cùng nó giật mình rồi ngạc nhiên nhìn về người kia. Là một người phụ nữ trung niên , nhìn dáng vẻ rất hiền hậu . Hoàn ngạc nhiên hỏi . _ Dì ! Sao dì lại ở đây ? Dì ... Chưa để Hoàn nói ra hết câu hỏi của mình , thì người phụ nữ ấy là dì Tú cũng là v.ú nuôi của Hoàn ,đã quỳ xụp trước mặt Hoàn , nói lời xin lỗi rối rít . _ Thiếu gia ! Tôi xin lỗi thiếu gia . Thiếu gia tha lỗi cho tôi . _ Kìa dì ! – Hoàn mau chóng bỏ tay nó ra rồi đỡ dì Tú dậy – Dì mau đứng lên đi ! Chuyện gì thì đứng lên rồi nói . Dì ! Nhưng dì ấy lại có vẻ không muốn đứng dậy . _ Thiếu gia ! Tôi xin thiếu gia tha thứ cho tôi . Tha thứ cho tôi .... hu hu hu Nói đến đây dì Tú ôm mặt khóc nức nở . _ Là tôi không biết dạy con . Là tôi nuông chiều nó . Nên nó mới ... nó mới ... thiếu gia ... – Vừa nói , dì Tú nắm lấy tay Hoàn giật giật ánh mắt thành khẩn , gương mặt hiện sự đau khổ - ... tui xin thiếu gia đừng bắt con trai tôi . Đừng bắt nó ... đừng bắt nó .... hu hu hu ... Hoàn một bên gỡ tay dì Tú ra , một bên an ủi . Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu vô cùng . Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà dì Tú trở nên bi thương như vậy . Nó đứng bên cạnh , dù không hiểu mọi chuyện nhưng nhìn thấy dì Tú như vậy cũng dâng lên thương xót, mau chóng giúp Hoàn đỡ dì Tú lên . _ Dì ! Mau đứng dậy đi ! Chuyện gì thì dì bình tĩnh kể lại cho mọi người cùng nghe . Mọi người sẽ giải quyết giùm dì . _ Cảm ơn tiểu thư ! Nhưng tôi ... _ Đúng ạ ! – Hoàn lên tiếng trấn an – Con sẽ giúp dì . _ Vâng . Tôi đứng . Tôi đứng ngay . Sau khi dì Tú đứng dậy , dáng vẻ liêu xiêu , hai mắt sưng cả lên chắc đã khóc rất nhiều trước khi đến đây , gương mặt khắc khổ nhăn nhúm như vừa trải qua một đả kích rất lớn . _ Dì !- Hoàn lo lắng hỏi .- Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? _ Thiếu gia . Hôm nay – Dì nghẹn ngào kể lại – thằng con trai tôi ... nó lên tận đây nói là đón tôi về quê . Tôi cũng đã xin phép lão gia rồi , nên tranh thủ chuẩn bị mua vài thứ làm quà cho con cháu dưới quê . Nhân lúc tôi ra ngoài , thì thằng con tôi , nó trộm .... trộm – Dì Tú ấp úng nói . _ Không sao . Dì nói tiếp đi .- Hoàn trấn an _ Vâng ! Thiếu gia . Là con trai trời đánh ấy cả gan lấy trộm xe của thiếu gia . Nó còn gây tai nạn . Bây giờ nó ... nó ... _ Cậu ấy không sao chứ ? – Hoàn lo lắng hỏi . _ Vâng . Là lỗi của nó . Nó đang nằm cấp cứu trong bệnh viện Ngọc Sơn . Tình trạng rất nguy kịch ... nó ... nó ... hu hu hu ... _ Dì bình tĩnh lại đi – Nó lên tiếng an ủi . Thì ra là vậy . Không phải Hoàn lừa dối nó . Dù hơi thất đức nhưng điều này làm nó nhẹ lòng cả đi . _ Nó làm ,nó chịu thì thôi đi . Đằng này ... Không những làm thương người ta . Còn phá hư xe của thiếu gia . Còn ... – giọng nghẹn ngào dì Tú nói tiếp –Nó còn gây họa cho thiếu gia nữa . Thiếu gia . Tôi xin lỗi cậu . Cảnh sát nghi ngờ nó trộm xe và không có bằng lái ... nên ... nên ... cảnh sát định lập hồ sơ truy cứu trách nhiệm hình sự nó . Thiếu gia ... tôi ... tôi ... – Dì Tú muốn mở lời cầu xin Hoàn giúp đỡ , nhưng còn mặt mũi nào để nói ra . Lời muốn nói nhưng bị chặn lại ngay cổ họng . _ Dì đừng lo ! Mọi chuyện để con lo . Không sao đâu . Bây giờ dì chỉ cần lo cho con trai mình là được rồi . _ Thiếu gia ! – Dì Tú xúc động nhìn Hoàn . – Tôi .... tôi ... _ Thôi ! Không nói gì nữa cả . Bây giờ con với dì vào bệnh viện xem tình hình cậu ấy như thế nào rồi . Con sẽ giải trình với mấy anh cảnh sát . Dì yên tâm đi ! _ Đa tạ thiếu gia ! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn thiếu gia . _ Không sao . Dì đã thay mẹ con chăm sóc con đến bây giờ . Xem như là chút thành ý con muốn báo đáp lại dì . _ Thiếu gia ...- Dì Tú nghẹn ngào rưng rưng nước mắt . _ Thôi . Bây giờ con đưa dì vào bệnh viện . _ Vâng ! _ Để con đi lấy xe . – Hoàn tính quay vào nhà thì một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng cất lên khiến Hoàn đứng sững cả người. _ Đi xe của em này ! Hoàn quay lại nhìn thì liền thấy nụ cười dịu dàng thêm phần bối rối của nó dành cho mình . Cảm giác sung sướng hạnh phúc tràn ngập trong tim . Hoàn cười toe toét mừng rỡ . Nếu không phải bị nó lườm nhắc khéo thì Hoàn đã chạy đến mà ôm chầm lấy nó rồi . Hoàn cầm tay nó rồi cùng nhau đỡ dì Tú vào xe , cho xe chạy thẳng về phía trước . Bất hạnh không nhất thiết phải đau thương . Nói một cách phũ phàng thì bất hạnh của ngườii này lại chính là niềm hạnh phúc của người khác . Không thể đổ lỗi cho ông trời vì sự bất hạnh của bản thân . Mà phải biết đó chính là cái giá phải trả cho những sai lầm mình gây ra ....