QUAY LẠI LÚC NÓ MỚI RỜI KHỎI TRƯỚC CỬA LỚP , _ Nghe nói , cậu là em của tên đó . Du chậm rãi lên tiếng ,ánh mắt dò xét nhìn Hoàn . _ Thế thì đã sao ? _ Con Nhu cũng bik chiện này ??? _ Ừ ! Ko những biết mà còn rành mọi chiện . _ Nó ko phản ứng gì hết . – Du tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoàn . _ Theo cậu thì cậu ấy nên phản ứng thế nào đây ? Hoàn nhìn Du dò xét , giọng nói trách cứ có phần ko hài lòng . Điều đó làm Du chột dạ , bik mình đã lỡ lời nên hạ giọng : _ Ý tui ko phải vậy . Nhưng , bình thường nó đã ko thik ai thì những người liên quan , nó cũng ko thik nốt . Cái đó gọi là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng .Cậu đúng là … Chưa để Du nói hết thì Hoàn cất bước đi , Du gọi với theo : _ Cậu đi đây đấy ? _ Tìm cô ấy . Hoàn đáp gọn lỏn rùi nhanh chân bước đi về phía phòng hiệu trưởng . QUAY LẠI CHỖ NÓ , Sau một hồi, cuối cùng Tùng cũng đuổi kịp nó .Tùng với tay nắm lấy tay nó , kéo giật ngược lại.Do mất đà và quá bất ngờ nên nó ngã nhào vào người Tùng . Tùng lấy tay ôm ngay nó vào lòng . Vài giây mất bình tĩnh , nó im lặng trong vòng tay của Tùng . Nhưng khi nhận thức được , nó nhanh chóng đẩy người Tùng ra , nhìn Tùng bằng ánh mắt căm ghét . _ Kìa Bell ! _ Im ngay ! Nó đưa tay bốp bốp người mình , nét mặt đầy vẻ khinh ghét . _ Anh làm em đau à ? Tùng nhẹ giọng , nhìn nó quan tâm .Nó cười khẩy một cái , ngước mắt nhìn Tùng đáp mỉa mai : _ Ko những đau . Mà còn cảm thấy ghê tởm . _ Em … Tùng cứng cả họng , ánh mắt đục ngầu nhìn nó . Nó hít một hơi lạnh , nói châm biếm : _ Ko bik tao phải tắm bao nhiêu lần , dùng bao nhiêu sữa tắm … Nói đến đây nó nhìn Tùng cười khinh bỉ , rùi lạnh lùng nói tiếp : _ … mới sạch sẽ được cái mùi của mày dính trên cơ thể tao đây ? Tùng tức giận , nắm chặt bàn tay , mặt mày đỏ gay lên , giọng khàn khàn : _ Em đừng quá đáng với anh ! Anh ko chắc mình sẽ nhịn em được lâu đâu . _ Thế mày sẽ làm gì tao nào ? Đánh tao à ? Hay đem tao ra làm trò cười cho thiên hạ , giống như mày đã từng làm đấy thui ! _ Em còn giận anh về chiện đó sao ? Anh thật lòng ko mún như thế mà . _ Anh thật lòng – giọng nó mỉa mai – Tao xin mày đấy . Đừng có giở giọng đó ra nói với tao . Đối với tao bây giờ , mày chẳng là gì cả . Thế nên , mày đừng có mà giở trò . Nhất là đừng có đụng vào Hoàn . Tao ko khách khí đâu ..Nếu ko , đừng trách tao ko báo trước . Nó lạnh giọng rùi quay quắt bước đi . Vừa đi được vài bước , nó đã nhìn thấy Hoàn đang đứng cách nó chừng mười bước chân .Hoàn nhìn nó nở nụ cười ấm áp , xen lẫn hạnh phúc , đưa bàn tay ra như mún nói “ hãy nắm tay anh ! “ Nó tươi cười , nhanh chân bước đến bên Hoàn , tay nắm lấy tay Hoàn . Ko đợi theo một giây nào nữa, Hoàn nhìn Tùng khinh ghẻ rùi kéo nó bước đi . Tùng đứng như chôn chân tại đó , mặt cắm xuống đất, đôi bờ vai rung rung , giọng nói như tuyên thệ : _ Em ko mún anh đụng đến nó ? Anh sẽ làm như em nói , Bell à ! Đi khỏi chỗ đó ko lâu , đến dãy hành lang hơi vắng người . nó ngại ngần lên tiếng : _ Anh nghe hết rùi à ? _ Ùhm ! _ Em nói như thế ! Anh ko cảm thấy gì sao ? Hoàn nghiêm mặt nhìn nó , ánh mặt dò xét , nó im lặng chờ đợi , cúi mặt ko nói như người đã phạm lỗi .Đột nhiên , mặt Hoàn dãn ra , cười khúc khích . Nghe tiếng cười , nó mới len lén nhìn lên . Phát hiện là Hoàn đang cười , nó chu mỏ trách móc : _ Anh đó ! Làm em sợ mún chít ! _ Em sợ ??? Chiện gì ? _ Em sợ anh nói em tàn nhẫn , lạnh lùng , hay gì gì đó chẳng hạn . Rùi anh giận em , rời xa em chứ ? Nó đang trình bày những suy nghĩ trong đầu mình , đột nhiên bị Hoàn ôm vào lòng , ấm áp nói : _ Em khờ quá ! Em như thế là vì anh ! Anh lấy lí gì mà trách em chứ . _ Anh nói thật chứ ? _ Uhm . Nhưng mà … Hoàn buông nó ra , nắm hai bả vai nó , chau mày nhìn nó . Nó e ngại , cũng chau chau mày , e dè hỏi : _ Nhưng ,mà sao ? _ Nhưng em phải hứa với anh . Sau này , ngoài anh ra, em ko được ôm bất cứ người con trai nào nữa , nhớ chưa ? _ Em nhớ . Em hứa mà . Nó sung sướng nhào vô ôm Hoàn , tựa đầu vào lòng Hoàn nhảy tưng tưng. Hoàn cười cười nhưng lại thấy ngại vô cùng , vì cả hai đang thân mật quá đáng trước ánh mắt soi mói của vài người . Hoàn nhanh chóng gỡ nó ra và nắm tay kéo đi . Nó hơi bị mất hứng , nhưng nhìn quanh thì nó chợt hiểu ý , cười híp cả mắt , ngoan ngoãn theo Hoàn đi về lớp . QUAY LẠI LÚC HOÀN VỪA KHỎI LỚP , Du vẫn đang đứng ngỡ ngàng trông theo thì , _ Ê ! Huy đặt tay lên vai Du cái bốp làm Du giật mình , quay lại nhìn kẻ đáng ghét nào vừa làm chiện đó . _ Cậu bik làm tui giật mình ko hả ? _ Ơ ! Thì cho tui xin lỗi đi ! Nhưng hai người kia đi đâu mà vội vã thế ? – Huy tò mò . _ Ko nói cho cậu bik .- Du làm khó làm dễ . _ Nói đi mà ! Huy nắm lấy tay Du lay lay , nài nỉ . _ Cái tay cái tay , nắm lấy cái tay . Với lấy cuốn sách đập ngay cái đầu ! _ Ui da ! Huy vội bỏ tay Du ra xoa xoa cái đầu mình rùi trách móc : _ Sao cậu đánh tui ? _ Hứ ! Ai biểu nắm tay tui chi ?Ko nghe câu nam nữ thọ thọ bất thân hả ? _ Thui đi cô nương , cậu làm như mình ngây thơ trong sáng lắm ko bằng ! Huy bĩu môi chê bai , làm Du tức điên lên định xông lên đánh Huy. Nhưng chợt nhớ đến lần trước nên Du khựng lại , bâng quơ : _ Lần này tui tha cho cậu ! _ Chứ ko phải cậu sợ tui bẻ tay sao ? – Huy cố tình chọc tức Du . _ Hứ ! Ko bik tự lúc nào , Huy lun mún gặp Du , cãi nhau với Du và chọc tức Du . Những lúc như thế , Huy cảm thấy rất vui và có một cảm giác gì rất lạ trong lòng mình . Thấy tình hình ko ổn , bik Huy chẳng thể hỏi thêm đc gì , Vũ lúc này mới lên tiếng : _ Du ! Lúc nãy cậu và hai người kia nói chiện gì vậy ? _ À ! Chiện về cái thằng bồ cũ của con Nhu đó mà .Nó chuyển vào lớp này học . Huy và Vũ hết sức bất ngờ với những gì Du nói . Nhìn chằm chằm Du ,làm nhỏ nhột nhạt lên tiếng trách : _ Mấy người ko tin thì hỏi con Nhu thì bik … _ Định hỏi tao cái gì thế ? Đúng lúc này , nó và Hoàn đi vào . Du lo lắng quay lên thì thấy ánh mắt nó đang nhìn mình dò xét . _ Tao có hỏi gì đâu ? _ Thật sao ? Nó nhướn mày nhìn Du cười đáng sợ , làm Du khẽ rùng mình , len lén nhìn nó chờ đợi . Bỗng nhiên nó phát cười lên : _ Hahaha … Ko ngờ , mày nhát gan đến thế ! Bị hù có chút xíu mà đã sợ xanh cả mặt . Du bực mình , nhanh miệng chống chế : _ AI sợ mày chứ ? Tao chỉ là … chỉ là … _ Thui ! Tao ko đùa với mày nữa . Nó gạt ngang đi về bàn ngồi . Nó vừa vào chỗ thì Tùng bước vào. _ Woa ! Đẹp trai quá ! _ Phong độ ghê ! _ Baby quá ! Baby hơn cả Huy nữa ! Tùng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong lớp . Đa số là ánh mắt say mê hình trái tim của tất cả đám con gái , trừ nó và Du ra . Còn lại là ánh mắt ghen tị , ghen ghét , khó chịu của đám con trai . Tùng nở nụ cười sát gái ra , giọng thân thiện nhìn mọi người : _ Chào mọi người ! Mình tên là Bách Tùng ! Rất mong được mọi người quan tâm nhiều hơn ! _ Woa ! Giọng bạn ấy nghe thật là hay . _ Bạn ấy thật là tuyệt mà ! _Bạn ấy cười mới đẹp làm sao ? Cả đám con gái thi nhau dành những lời có cánh cho Tùng , ánh mắt mơ màng nhìn Tùng . Nhưng nãy giờ ánh mắt của Tùng chỉ hướng đến một người . Nó cảm thấy khó chịu vô cùng . Định lên tiếng thì bị Du chen ngang : _ Chướng mắt quá đi ! Tùng tắt đi nụ cười trong vài giây , sau đó nhìn Du cười thân thiện : _ Juli ! Đã lâu ko gặp cậu . _ Thế à ? Tao quen mày sao ? Giọng Du mỉa mai , mặt nghinh lên , ánh mắt xem thường làm Tùng hơi sượng , còn nó thì hả hê , nở nụ cười nhạt thỏa mãn . _ Nhìn cậu còn trẻ , sao chưa chi đã đãng trí giống người già thế ? Tùng cố chọc tức Du làm nhỏ bất ngờ , nhìn Tùng chăm chăm , bật dậy định cho hắn bài học , thì bị nó kéo tay , giọng lãnh đạm nhắc nhở Du : _ Nếu đã ko quen thì mày cần gì tốn thời gian nói chiện với hạng người đó ! Ngồi xuống đi ! Du nghe nói vậy , liền quay xuống nhìn nó dò ý . Ánh mắt kiên quyết của nó , Du bik ko nên gây thêm chiện , nên quay lên nhìn Tùng trừng trừng , dọa nạt một câu : _ Nể mặt Bell tao mới tha cho mày ! Nói xong , Du bực nhọc ngồi xuống , hất mặt sang chỗ khác ko nhìn hắn . Sau khi lên tiếng , nó khoanh tay , ngồi bắt chéo chân nhìn Tùng bằng ánh mắt thờ ơ như người vô hình . Tùng ko nói câu gì , nhẹ nhàng tiến lại gần nó . Du , Hoàn , Huy , Vũ , cùng mọi người hồi hộp nhìn theo , chỉ có mình nó tỏ ra dửng dưng . Nhưng đến gần nó , Tùng cười nhạt nhìn nó , rùi bất ngờ nhìn Huy cười đề nghị : _ Chào bạn ! Bạn có thể nhường chỗ này cho mình được ko ? ( trơ trẽn quá đi ) Huy hơi sững người nhìn lên Tùng ánh mắt ngỡ ngàng : _ Hả ? … Cậu nói gì ? Tùng hơi khó chịu , cố gắng làm ra vẻ hòa nhã , ôn nhu lên tiếng : _ Bạn nhường chỗ này cho mình nhé ! _ Vô duyên hết sức ! Ko để Huy trả lời , Du nhịn ko được lên tiếng miệt thị . _ Nghĩ sao mà mở miệng nói ra được câu ấy nhỉ ? _ Có gì mà ko thể chứ ? Lúc này nó mới lên tiếng , từ từ đứng dậy , đối mặt nhìn Tùng khó chịu , chậm rãi phán xét : _ Với hạng người như hắn , có gì mà ko dám ? Nó nở nụ cười nhạt , đứng bắt chéo tay , thách thức nhìn Tùng . _ Bell ! Tùng khổ sở nhìn nó ,còn nó thì tiếp tục lạnh lùng như một tảng băng , nhạo báng : _ Mày nghĩ mày là ai ? Mún ngồi thì tự tìm chỗ mà ngồi ! Nhưng mà làm sao đây ? Nói đến đây , nó đưa mắt nhìn quanh , sau đó cười khẩy nhắc nhở nhưng hàm ý sỉ nhục : _ Lớp đã hết bàn rùi . Mày chịu khó ra ngoài khiêng vào nhé ! Nói xong , nó cười đắc ý vẻ mặt kiêu căng , rùi ngồi xuống ghế của mình . Du thấy thế khoái chí cười như chưa từng được cười , buông lời chế giễu : _ Hahahaha ….. Đeo nguyên cái mo cao cũng ko dày bằng cái mặt mày nữa … hahaha… mất mặt quá đi ! … Đẹp trai mà đểu , vứt mẹ cho nó xong ! _ Cậu …. Tùng tức giận mún xì khói , định lên tiếng thì thầy giáo bước vào lớp . Tùng đành nén cơn tức xuống , nghiến răng nghiến lợi đợi có cơ hội sẽ trả thù sau . Tuy đã hiểu chiện nhưng Huy và Vũ cũng ko khỏi ngỡ ngàng , kinh ngạc trước thái độ của nó và Du đối với Tùng . Chỉ có Hoàn là cảm thấy những điều như thế là còn quá nhẹ đối với hắn .