Cậu nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch không một chút sức sống. Đôi môi khô nứt.Anh đau lòng xoa nhẹ lên má, khẽ hôn lên giọt nước mắt mặn của người mình yêu thương nhất, người vĩnh viễn không thể đánh mất Cậu dùng đôi bàn tay gầy guộc, không còn sức lực, vuốt lên má anh. Nước mặt càng tuôn rơi _ Ôm em lần cuối đi Anh dịu dàng ôm lấy cậu, thân hình nhẹ bẫng, yếu ớt. _ Hôn em được không? Nước mắt cậu lại rơi, anh từ tốn hôn từ khóe mắt đến chiếc miệng nhỏ xinh không còn căng mọng mà trở nên tím tái. _ Em biết, không còn nhiều thời gian nữa. Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, em chưa từng hối tiếc. Nếu… nếu còn cơ hội mở mắt, em vẫn muốn được yêu anh _ Em sẽ khỏe, chắc chắn đấy _ Không cần an ủi em, em biết lần phẫu thuật này… thật sự… rất khó. Chưa từng có ai bị như em, muốn hi vọng, em cũng không đủ can đảm _ Tin anh, hãy nghĩ đến anh. Khi em tỉnh lại, chúng mình sẽ đi Nhật cho em ngắm Đô rê mon. Sẽ đi Hàn cho em xem Pororo. Sẽ đi khắp nơi, bất cứ nơi nào em muốn. _ Em yêu anh ~~~~ Bác sĩ bước vào, nhìn một cảnh nồng nàn, chẹp miệng nói _ Được rồi, dừng lại đi. Bệnh nhân cần đi vào tiểu phẫu. Không chết được đâu. Mà tôi khuyên hai người, lần sau mua BCS nhớ mua loại tốt, BCS gì mà mong manh đến mức rách cả một mảng rồi nuốt nhầm được hả? Bệnh nhân giường bên cạnh băng bó đầy người, yếu ớt nói _ Là BCS siêu sướng của công ty tôi đó. Loại này hoạt động mạnh sẽ dễ rách. Ai mà ngờ cậu kia mút thế nào mà nuốt cả một mảng BCS chứ.