“Tớ không có tiền, cậu cũng biết mà.” “Vậy cậu làm việc cho tớ, tớ sẽ trừ nợ dần.” Làm việc? Vân thì có thể làm việc gì cho Huy cơ chứ? “Tớ phải làm gì cho cậu?” “Tối mai cậu sang nhà tớ sẽ biết.” Sang nhà Huy? Lại còn buổi tối? Vân đọc xong tin nhắn mà xanh mặt. ***** Tối nay, Vân đành nói dối bố mẹ là Vân sang nhà chị Lan học, rồi Vân phóng xe theo địa chỉ cho sẵn đến nhà Huy. Vân chưa đến nhà Huy bao giờ, tại là Vân cũng chẳng quan tâm. Ừm, ra là nhà Huy cũng xa nhà Vân phết, chẳng phải cùng đường như Vân vẫn nghĩ. Vân nghĩ vậy mà bỗng thấy có chút ấm áp trong lòng. Nhà Huy ở khu biệt thự Vườn Xoài. Toàn biệt thự đẹp mê ly, đúng là khu vực của người giàu. Vân thực sự cũng không thích vào khu vực đó cho lắm. Vân theo địa chỉ rồi đứng trước cổng một căn biệt thự hoành tráng như cố tình đồng bộ mà kiêu hãnh với những căn biệt thự xung quanh. Lòng hồi hộp lo lắng, Vân bấm chuông, chỉ một lúc là cổng được kéo lên. Huy đang đứng đó, mặt hơi ửng hồng. - Cậu vào đi. - Bố mẹ cậu có nhà không? - Không, bố mẹ tớ ít khi ở nhà lắm. - Thế là… nhà chỉ có cậu với tớ? - Ừ. Má ơi, cứu Vân với. Vân run run, ngập ngừng không dám bước vào. Huy khẽ cười. - À, tớ quên, còn chị Lan với ba người giúp việc nữa. Vân thở phào, không quên lườm cho Huy một cái. Vân theo Huy lên phòng Huy. Phòng vừa to vừa đẹp ghê đó, toàn nội thất cao cấp, mà cũng gọn gàng, ngăn nắp, không có bừa bãi như phòng Vân. Chị Lan cũng ngồi sẵn ở đó chờ hai đứa rồi. Thấy Vân đến, chị cười chào Vân. Rồi, Vân với Huy ngồi học cùng chị. Chín giờ, dạy đã xong, chị Lan về. Giờ mới là lúc Vân lo sợ nhất đây. - Cậu muốn tớ làm gì cho cậu? - Làm bạn gái. - Chúng ta đã chia tay rồi cơ mà. Cậu không hiểu gì à? - Vậy tớ cho cậu chọn. Hoặc cậu làm bạn gái tớ, hoặc cậu làm ô sin cho tớ. - … - Ừm, làm ô sin là làm những gì? Vân đành chọn làm ô sin chứ không lẽ làm bạn gái? - Công việc của ô sin. - Là những việc gì? - Cậu thấy ô sin có thể làm những việc gì? - Ừm, chắc là nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt quần áo. - Đúng rồi đấy. - Tớ phải làm trong bao lâu? - Cậu tự tính xem, mỗi tháng tớ sẽ trả cho cậu mười nghìn. - Cái gì? Cậu đùa tớ? - Không, cậu không muốn tớ mang hợp đồng ra công an chứ? - … Đúng là Vân dại dột nên mới có ngày hôm nay mà. Giờ thì chỉ còn cách ngoan ngoãn mà làm việc thôi, rồi cố mà học cho xong kiếm tiền trả lại hắn. - Tớ còn phải đi học nữa. - Ừ, tớ có bảo cậu phải nghỉ học đâu. Lúc nào cậu không học thì làm việc cho tớ. Bắt đầu từ ngày mai. Thế nhé! - … Vân chẳng biết nói gì. Vân ra về, lòng nặng trĩu. Giờ phải làm sao mà nói dối bố mẹ để có thể sang nhà hắn suốt đây? Sao hắn nham hiểm thế nhỉ, Vân mà biết từ đầu thì đã không thèm ừ với hắn. Đúng là lúc nào cũng phải cần tìm hiểu thật kỹ mà!