Huy đã gõ cửa phòng Vân mấy lần nhưng Vân nói trong nước mắt là không muốn gặp ai, đặc biệt là Huy. Mẹ Vân thương con bé nên vẫn mang cơm vào tận phòng cho nó ăn, kẻo nó lại ốm ra thì khổ. Thế nên là, trưa hôm ấy, Huy mang cơm vào cho Vân. Vân đang nằm ủ ê trên giường, quay mặt vào tường, chẳng cần biết bên ngoài mọi người lo lắng cho mình thế nào, bởi giờ Vân chả còn thiết gì nữa. Nỗi đau trượt đại học có lẽ là nỗi đau lớn nhất mà Vân từng gặp trong đời cho đến thời điểm này. Thấy có người vào phòng, Vân nghĩ là cô Hà mẹ Vân nên cũng không để ý, ai dè người đó cứ ngồi yên cạnh Vân hồi lâu, lâu lắm, làm Vân phải quay ra. - Cậu khóc thế đủ chưa? - Tớ… tớ… biết phải làm sao đây? - Cậu khóc thế có giải quyết được gì không, cậu có biết bao nhiêu người đang lo cho cậu không? - … - Trượt đại học thì có gì là to tát đâu, ai chẳng có lúc quyết định sai lầm. - Nhưng giờ tớ làm sao mà vào trường nào được nữa, nguyện vọng hai đều tăng vọt điểm, tớ chỉ có thể học dân lập thôi. - Cậu không biết mình thích gì thì học trường nào cũng thế mà thôi. - Tớ thích học cùng cậu mà. - Đó không thể là niềm yêu thích công việc trong cậu được. Tớ nghĩ trượt thế là hay đấy. - Sao cậu nói thế? - Cậu nghĩ xem, giờ nếu cậu đỗ, rồi đến khi cậu chán nản với trách nhiệm, chán việc thường xuyên đối diện với nỗi đau của bệnh nhân chẳng hạn thì cậu còn khó quay đầu lại hơn. - … Huy nói đúng, tại Vân đã không xác định rõ mình muốn làm gì, điều mình thực sự thích là gì chứ không phải chỉ đơn giản là được gần Huy. - Sao lúc trước cậu không khuyên tớ thế? Tất nhiên là Huy làm sao mà dám khuyên chứ, Vân đang hừng hực khí thế muốn được gần Huy mà. Mà, dù Vân có đỗ hay trượt thì với Huy cũng… chẳng quan trọng. - Mình cùng đi du học đi. - Du học? Không phải cậu muốn học Y để thành bác sĩ à? - Tớ có thể học ở nước ngoài mà. Tớ muốn cậu đi cùng tớ. - Nhưng tớ không biết ngoại ngữ. - Không sao, tớ sẽ ôn cùng cậu. - Tớ không biết bố mẹ tớ có cho đi không nữa. - Tớ sẽ thuyết phục hai bác. Bố mẹ Vân nghe Huy nói muốn Vân đi du học cùng thì cũng suy nghĩ lắm. Tất nhiên, bố mẹ Vân cũng tin Huy yêu Vân là thật lòng, nhưng việc đi học như vậy thực sự là tốn kém, bố mẹ Vân không muốn mắc nợ Huy. Hơn nữa, tuổi hai đứa cũng còn trẻ, tương lai chưa biết thế nào, nên lỡ may hai đứa có chia tay thì đời con Vân sẽ thế nào, chi phí sinh hoạt học tập sau đó sẽ thế nào. Thế nên là, sau khi cân nhắc một hồi thì hai bác đã không đồng ý. Có điều, bố mẹ Vân không ngờ là Huy nói là muốn cưới Vân, hai bác cứ yên tâm cho Vân đi. Tuy nhiên, câu trả lời vẫn là không, bây giờ hai đứa còn trẻ quá, chưa thể kết hôn được. Cứ phải trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, công ăn việc làm ổn định hãy tính đến chuyện kết hôn, khi ấy mới đảm bảo hạnh phúc lâu bền được. Huy nghe hai bác phân tích kỹ càng một hồi thì cũng đành chịu. Không đi du học được thì Huy lại học ở đại học Y thôi, học Y ở Việt Nam cũng rất tốt mà. Còn Vân, Vân cần có thời gian suy nghĩ xem mình muốn làm gì. ***** - Tớ nghĩ rồi Huy ạ, tớ thích học đồ họa để có thể tự do thiết kế, vẽ vời những ý tưởng mà tớ thích. Huy cười tươi rạng rỡ, âu yếm nhìn Vân. Vậy là cuối cùng Vân đã hiểu được mình rồi, chắc chắn một người mơ mộng, đầu óc trên mây như Vân thì còn gì thích hợp hơn là những công việc giàu trí tưởng tượng đính kèm lãng mạn đây?