Chuyện bắt đầu khi hắn tán tỉnh tôi

Chương 14 : Giới thiệu ba cậu trai khác​

Tôi có một cuộc hẹn đôi với Hải Ngyên, Cơ Phạm và Chung Hiền. Đúng, không lầm đâu. Chung Hiền. Đâu có giống tôi cuộc hẹn mà tôi chọn. Hải Nguyên chắc cũng không biết vì cô nàng cũng bất ngờ như tôi. Tôi chưa từng biết Chung Hiền và Cơ Phạm là bạn thân cơ đấy. Và họ đã làm ra một trận đấu thú vị. Cuộc hẹn trở lên thật… hỗn độn. Hơ. Tôi sẽ coi nó như thế. Dù sao thì, khi tổn thất được đền bù, tôi phải giữ im lặng vì mẹ tôi ở đó và nhìn tôi một cách đầy giận dữ. Này, đó đâu phải lỗi của tôi. Chung Hiền gọi tôi là đồ bạo lực. Hắn lấy từ đó ở đâu không biết? Hừm… Sao cũng được. Cuộc hẹn đã xong từ lâu rồi và chúng tôi lại ở trường. Ngày chủ nhật của tôi chán phèo vì "hành động xấu xa" của tôi ở nhà hàng khi chúng tôi phá phách hầu như tất cả. Tôi phải gặp mẹ ở phòng khách và nghe bà lải nhải mãi về việc một cô gái ngoan thì không được ném đồ ăn, rồi việc tiêu tốn quá nhiều tiền để đền bù thiệt hại khi là một bà mẹ đơn thân. Rồi, rồi. Nếu bố có thể đến và giải thoát tôi khỏi người mẹ nghiêm khắc tôi đang sống cùng. Tôi tự hỏi giờ ông đang ở đâu… hẳn là đang chu du khắp thế giới với chiếc máy ảnh của ông ấy… Bố… "MỸ ANH! CẨN THẬN!" Tôi trở lại hiện thực và thấy một quả bóng sắp đập thẳng vào mặt tôi. Đã quá muộn để tôi tránh né và nó đánh trúng mặt tôi. Tôi ngất xỉu. Tôi tỉnh dậy trong tiếng máy móc. Tôi chẳng biết đó là máy gì. Mắt tôi lờ mờ và tôi nhận ra mình đang ở phòng y tế. Tôi nhìn quanh và không thấy y tá đâu cả. Tôi thấy một chàng trai, người đang lật xem tạp chí thai sản và cười khúc khích. Tôi nheo mắt để nhìn rõ anh ta hơn một chút vì tôi đang chóng mặt chết đi được. Chàng trai đó cao, trông rất ổn với mái tóc nâu. Tôi nhận ra nụ cười ấy và nhận ta đó là Lý Tấn Cơ. Anh ta làm gì ở đây vậy? Có thể anh ta đưa tôi đến đây khi tôi bị một quả bóng bụp thẳng vào mặt. Hoặc có thể chính anh ta đã bụp thẳng vào mặt tôi. Dù thế nào, anh ta đã đưa tôi đến đây. Anh ta thấy tôi đã tỉnh và mỉm cười. "Chào, cậu dậy rồi." Anh ta nói. Tôi chớp mắt. "Ừ…" "Ồ, tôi quên mất, tôi đưa cậu đến đây khi tình cờ bóng của tôi và bạn tôi đang chơi đập phải mặt cậu. Chúng tôi rất xin lỗi." "Ừm. Được rồi." Anh ta cười rồi đánh giá tôi từ đầu đến chân khi tôi gượng dậy từ giường bệnh. "Cậu chẳng xấu xí chút nào…" "Gì cơ?" Tôi hỏi, không nghe rõ anh ta nói gì. Anh ta lắc đầu. "Không có gì. Đi với tôi." Anh ta nói, và bắt đầu bước đi. Tôi lưỡng lự, không biết có nên đi theo anh ta không. Anh ta có thể là một kẻ cưỡng hiếp theo những gì tôi nghĩ. Anh ta quay lại và thấy tôi vẫn đứng đó. "Đừng lo lắng. Tôi không giống Chung Hiền đâu." Anh ta cười lớn. Hả? Tôi dè dặt đi theo anh ta khỏi phòng y tế và cả hai chúng tôi đi đến hành lang, vào phòng học. Trong đó còn hai cậu con trai nữa. Một người nhìn rất đàn ông với mái tóc nâu và cao lớn. Người kia trông rất trẻ, trẻ hơn cả tôi và có kiểu… trẻ con nhất trong những chàng trai tôi từng gặp. Thôi Mẫn Hạo và Lý Thái Mẫn. Tôi nheo mắt. "Mấy người không làm gì với tôi đấy chứ?" Tôi hỏi, nhướn mày. Mẫn Hạo cười lớn."Không. Tất nhiên là không. Chúng tôi đâu hạ lưu đến vậy." Hừm… Tôi chẳng có gì để nói về việc đó. Thái Mẫn cười với tôi. " A, chị không xấu. Chị chẳng xấu chút nào hết!" Cậu ta nói. Chị? Không xấu? Cái khỉ gì đang diễn ra thế?? Tôi nhíu mày. "Sao tôi lại ở đây với các cậu và chuyện gì đang xảy ra thế?" Tôi hỏi. Tấn Cơ lại cười với tôi. "Chúng tôi là bạn của Chung Hiền." Anh ta trả lời. "Ồ… Tôi không biết hắn ta cũng có bạn cơ đấy." Tôi nói, vô cùng bất ngờ khi biết Chung Hiền có nhiều hơn một người bạn. Tôi chẳng tin tưởng Chung Hiền chút nào, tên khốn nạn ở trường phải không có bạn bè gì hết mới đúng. Đó là những gì tôi nghĩ. Có vẻ hắn cũng có bạn. Biết điều gì buồn hơn không? Hắn có nhiều bạn hơn cả tôi. Tôi không mong chờ có nhiều bạn. Tôi chẳng dễ dàng làm bạn chút nào. Chỉ có Hải Nguyên có thể làm thế. Họ đều cười lớn lên. "Không sao. Chúng tôi cũng nghĩ Chung Hiền là một tên khốn." Tôi nhướn mày. "Mấy người… quái quá đi." Tôi nói, không hề để tâm chuyện mình thô lỗ với mấy người mới gặp. Họ đã đập thẳng vào tôi với một quả bòng. Và lần nữa, họ đưa tôi đến phòng y tế. Ôi dừng lại gấp, Mỹ Anh. Họ gật đầu. "Chúng tôi biết.” Thái Mẫn vỗ tay. "Chị không bị thương nên chẳng sao cả rồi." Tôi gật đầu. "Ừ hứ…" Tôi bẩm bẩm. Mẫn Hạo cười với tôi. "Chúng tôi nghe nói cậu là cô gái đã chiến đấu với Chung Hiền. Cảm ơn." Cậu ta nói. ?!?!?!?!?! "Sao cậu lại cảm ơn tôi? Không phải cậu nên giận dữ khi tôi làm mất mặt bạn thân của cậu hay gì đó chứ?" Tôi hỏi. Họ đều ngẩng lên và lắc đầu. "Đâu có." Họ đúng là mấy kẻ quái dị. "Chúng tôi thật sự cần cậu làm những gì cậu đang làm. Làm cậu ta muối mặt." Tấn Cơ nói. "Vì sao?" Tôi hỏi chậm rãi. "Vì cậu ta cần điều đó. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta tập trung như thế trong cả đời cậu ấy. Cậu ây thật sư cố gắng để trả đũa cậu và chúng tôi cũng thấy cậu thích thú với điều đó." Mẫn Hạo nói. "Cậu đã- theo dõi tôi đấy à?" Tôi hỏi. "Chị có thể nói vậy." Thái Mẫn nói, gật đầu. Tôi nhăn mày. "Vậy… các cậu muốn tôi tiếp tục làm những gì tôi đang làm?" Tôi hỏi. "Chính xác." Họ đồng thanh. Tôi từ từ gật đầu. "Được rồi…" Tôi lùi lại phía cửa. "Tôi phải đi bây giờ… và làm những gì tôi làm…" Họ mỉm cười. "Được. Chúc chị may mắn. Dù chúng em là bạn Chung Hiền, chúng em ủng hộ chị." Thái Mẫn cười và vẫy tay tạm biệt. Tôi lại gần đầu và chậm rãi lùi ra khỏi phòng. Tôi đóng cửa và chớp mắt. Thật là… MẤY NGƯỜI QUÁI DỊ. Tôi đi đến lớp học tiếp theo, nhưng trên đường đi tôi gặp Chung Hiền. Hắn nhướn mày nhìn tôi. "Này đũy! Chờ vụ trả đũa hả?" Hắn hỏi. Tôi liếc nhìn hắn vài lần. "Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta tập trung như thế trong cả đời cậu ấy. Cậu ây thật sư cố gắng để trả đũa cậu và chúng tôi cũng thấy cậu thích thú với điều đó." Thật thế sao? Hắn thích thú với điều đó? Tôi biết là tôi có. Thật vui khi nhìn hắn nổi điên. Nhưng… Tôi chưa bao giờ nghĩ hắn cũng thích điều đó như thế. Tôi về với thực tại và thấy hắn đang chờ câu trả lời. Tôi gật đầu. "Ừ. Tôi đang chờ đây. Nhưng tôi sẽ chơi lại ông. Đó sẽ là một vòng tròn lặp đi lặp lại. Không thể chờ vụ trả đũa của ông thêm nữa." Tôi nói, mỉm cười với hắn rồi đi vượt qua. Tôi sẽ cho hắn những gì hắn muốn.