Editor: Nguyệt Mới sáng ra Quan Cẩm đã nhìn chằm chằm vào thắt lưng và mông của Ôn Tĩnh Hàn, mắt sáng như đèn pha. Ôn Tĩnh Hàn chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười: “Sao thế Quan Cẩm? Hôm nay đột nhiên phát hiện lãnh đạo của cậu đáng yêu đáng kính?” Quan Cẩm với tâm hồn buôn chuyện cháy hừng hực cũng không cam yếu thế: “Đêm qua Lục Vân Dương gọi điện thoại cho anh báo cáo tình hình, kết quả tôi lại nghe đầu bên kia truyền đến một vài âm thanh thật đặc biệt.” Cả văn phòng đột nhiên lặng phắc, mọi người đều mở ra-đa, có tin tức! Ôn Tĩnh Hàn hơi nhướn mày, mở di động ra, quả nhiên có một cuộc gọi. Ngày hôm qua đang ẩu đả tên quỷ háo sắc không tuân thủ ước định trộm bò lên giường, ừm, được rồi, thật ra là quần ẩu, hoàn toàn quên chuyện nhận điện thoại. Chín rưỡi? “Người phát ra mấy âm thanh đó là anh phải không?” Quan Cẩm năm đó cũng là một tên ăn mặn chẳng kiêng, mới mở mắt ra đã nhìn thấy một mỹ nhân như thế quả thật khiến hắn nhớ thương. Dù bây giờ biết đối phương không dễ chọc, mình không thể trêu vào, nhưng trong lòng chung quy vẫn thấy vấn vương. Cứ nghĩ có người đoạt trước là hắn lại thấy khó chịu, miệng lưỡi cũng sắc lẻm hơn. Ôn Tĩnh Hàn nheo mắt lại: “Ngày hôm qua cậu tan ca lúc sáu rưỡi, sau đó về nhà luôn?” Quan Cẩm sửng sốt: “Thế thì sao?” “Tôi nhận được điện thoại của Vân Dương lúc chín rưỡi. Lúc ấy, cậu đã về nhà. Cậu nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại của Vân Dương, vậy có nghĩa là cậu đang ở cùng Vân Dương, trong nhà cậu?” Vèo, tất cả ra-đa đồng loạt chuyển hướng, nhằm thẳng vào tiêu điểm tin tức mới: Quan Cẩm và Lục Vân Dương. Lục Vân Dương nói rất thoải mái: “Đúng vậy, tối qua tôi ngủ ở chỗ Tiểu Cẩm.” Quan Cẩm lập tức tái mặt: “Cái gì gọi là ngủ ở chỗ tôi?!” “Thì vốn là ngủ mà.” “…” Quan Cẩm cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì càng bôi càng đen. “À, đúng rồi, ngày hôm qua có bão, trời nổi gió to, anh qua nhà trọ của Quan Cẩm ngủ lại cho an toàn chứ gì?” Trịnh Phi rất đắc ý với khả năng suy luận của mình. “Đúng vậy!” Quan Cẩm cướp lời. May là có một tên thần kinh thô, nếu không chẳng phải thanh danh một đời của mình bị hủy trong chốc lát sao? Tuy mặt mũi tên thầy bói cũng coi như qua cửa, nhưng tuyệt đối không phải khẩu vị của hắn, hắn chưa bao giờ ăn bậy hay đồ gì không tốt. Vì thế, hắn hoàn toàn quên mất rằng, trong mắt người khác, hắn mới là người bị ăn. Thoải mái chuyển trọng tâm câu chuyện sang phía đối thủ, Ôn Tĩnh Hàn hí hửng đứng một bên xem trò vui. Muốn chơi anh? Còn non lắm. “Ý anh là hung thủ rất cố chấp với việc che đậy gương mặt của nạn nhân, nhưng vì sao hắn ta không chuẩn bị đồ từ trước mà lại lấy ở ngay hiện trường?” Ôn Tĩnh Hàn hỏi. “Tôi cho rằng hành động này xuất phát từ sự cố chấp của hung thủ, có điều chỉ diễn ra cùng với tử vong. Trước đó hắn không hề có ý định này, nhưng một khi giết người lại không thể khống chế mình làm ra chuyện như vậy, không làm xong thì hắn không cách nào đi được.” – Lục Vân Dương giải thích. Cố Tương hỏi: “Có phải nội tâm hắn thật ra rất bài xích việc giết người không?” “Rất có thể. Nhiều kẻ giết người hàng loạt thật ra sống rất khổ sở, họ biết hành vi của mình là sai lầm, nhưng không tự điều khiển được bản thân, vừa hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi phạm tội, vừa dằn vặt vì chuyện đó.” “Hôm qua tôi đã nghe băng Ngô Manh trộm ghi âm những cuộc bàn tán của mọi người trong bệnh viện về các vụ án.” – Quan Cẩm nói tiếp – “Tôi phát hiện hai nạn nhân ở viện 3, kể cả Lôi Tĩnh đã được cứu, trước khi chết đều có mâu thuẫn hoặc nảy sinh tranh chấp với bệnh nhân. Nhưng, Đỗ Hiểu Nguyệt không phải người của viện 3, nhân viên phòng khám không nhớ rõ cô ta có từng cãi cọ với bệnh nhân hay không. Hơn nữa, cho dù có thì làm sao hung thủ biết được? Chẳng lẽ hắn là bệnh nhân, từng đến viện 3 và phòng khám kia?” Mọi người đều trầm mặc. Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu: “Khả năng này rất thấp. Hộ sĩ của viện 3 làm việc ở các phòng khoa khác nhau, một bệnh nhân thì không thể tùy ý qua lại. Mà tỷ lệ một bệnh nhân được ba hộ sĩ ở ba khu khác nhau phụ trách là rất nhỏ, người khác chắc chắn sẽ nhớ rõ.” Lục Vân Dương cảm thấy có gì đó chợt lóe qua đầu, nhưng không bắt được. Anh nghĩ một lát rồi nói: “Nếu bệnh nhân bởi vì tranh cãi dẫn đến căm hận hộ sĩ, thì sẽ trả thù chính người có xung đột với mình, khả năng biến thành kẻ giết người hàng loạt không phân biệt là rất thấp. Nguyên nhân sinh ra một sát thủ giết người hàng loạt chủ yếu là do quá khứ của hắn, đặc biệt là thời thơ ấu, có xảy ra biến cố nào đó tổn hại thân thể hoặc gây ra chướng ngại tâm lý, dẫn đến nhân cách bị thiếu hụt hay phát triển lệch lạc. Những nhân tố này ẩn núp trong quá trình trưởng thành, bởi vì môi trường hoàn cảnh khác nhau mà một số sẽ ẩn núp cả đời, một số lại bị kích phát, dẫn đến hậu quả mang tính hủy diệt. Nói cách khác, chúng ta càng phải chú ý đến nguồn gốc sinh ra hành vi giết người của hung thủ. Tôi cảm thấy tên hung thủ này khi còn nhỏ từng sống với một nữ y sĩ, người phụ nữ này vừa khiến hắn oán hận, vừa có quyền uy hắn không thể nào trái. Cho nên, khi giết người, hắn dùng sức rất lớn, lại có chút kháng cự hoặc sợ hãi. Người này có thể là mẹ hay nữ giám hộ của hắn.” “Nếu thế, Tiểu Bạch, cậu điều tra tất cả hồ sơ của bác sĩ hộ sĩ ở viện 3, cùng Đinh Đinh lọc và sắp xếp lại, đặc biệt là nam, tìm hiểu xem hoàn cảnh gia đình họ thế nào. Nếu có bất cứ điểm gì đáng ngờ hay phù hợp với miêu tả ở trên thì đều phải lập hồ sơ.” Quan Cẩm ăn cơm trưa xong, một mình chạy lên sân thượng tầng ba uống cà phê. Nhìn tòa nhà cao tầng phía đối diện, hắn lại có xúc động muốn ngắm bắn. Cánh tay chậm rãi nâng lên, nhưng chưa được một nửa thì ngừng. “Chà, đang vận động à?” Quan Cẩm đen mặt buông tay xuống: “Ngày nào cũng lượn lờ ở đây, anh không cần lên lớp hay đi nghiên cứu sao?” Lục Vân Dương tỳ tay lên lan can lộ thiên: “Bây giờ là tháng bảy, đại học nghỉ rồi. Một đề tài nghiên cứu của tôi vừa chấm dứt, công việc hiện tại chủ yếu là sưu tập tư liệu sống.” Quan Cẩm quay đầu lại, dựa người lên lan can: “Vừa rồi anh nói … nguyên nhân hình thành một sát thủ là do thời thơ ấu của hắn?” “Thời thơ ấu chiếm tỷ lệ lớn nhất. Tuổi thơ là giai đoạn mấu chốt để hình thành nhân cách, trong khoảng thời gian đó nếu có bất kỳ bóng ma tâm lý gì thì đều sẽ để lại dấu vết, thậm chí đeo đẳng cả đời.” “Cho nên, một người đi giết người phóng hỏa thật ra là do tuổi thơ bất hạnh tạo thành, không phải chuyện hắn có thể khống chế, có thể lý giải và lượng thứ?” “Không. Quả thật có rất nhiều người lúc nhỏ sống trong cảnh ngộ bi thảm, sau khi trưởng thành không thể tự thoát ra được. Những người này thật sự đáng buồn, nhưng không vì thế mà được lý giải và lượng thứ. Bởi vì, cũng có rất nhiều người có tuổi thơ hạnh phúc, lớn lên vẫn vi phạm pháp luật, lại có rất nhiều người biến bất hạnh lúc còn nhỏ thành động lực để vượt qua chướng ngại, có được hạnh phúc. Tuổi thơ là không thể lựa chọn, nhưng không thể lấy nó ra làm cái cớ trốn tội.” Quan Cẩm trầm mặc hồi lâu, tự giễu: “Hừ, vậy phải chăng tôi nên cảm ơn thượng đế, bản thân lúc còn bé quá bất hạnh, mở mắt ra đã thấy một thế giới tối đen như mực, nhưng khi lớn lên lại làm một cảnh sát nhân dân quang minh chính đại.” “Điều này chứng tỏ cậu rất giỏi.” Mắt Lục Vân Dương chợt lóe, “Cậu học đại học chuyên ngành gì?” Quan Cẩm cảm thấy khó hiểu vì đề tài đột nhiên thay đổi: “Sao tôi biết được? Tôi mất trí nhớ.” “Cậu chưa xem hồ sơ của mình sao?” “…” Làm một người không có hộ khẩu hơn ba mươi năm, trước giờ hắn thật sự chưa từng nghĩ tới. “Cậu học lịch sử, thành tích rất xuất sắc.” Quan Cẩm bĩu môi: đúng là chuyên nghiệp, phát huy đầy đủ ưu thế trí nhớ của Quan Cẩm. Phải rồi, chờ khi mình rời đi, có nên nhờ vào trí nhớ kinh người này đi làm giáo sư không nhỉ? Lục Vân Dương đột nhiên tới gần hắn, ghé sát tai nói nhỏ: “Thì ra cậu thích dạng đó nha.” Quan Cẩm giật mình, đẩy anh ra: “Anh có ý gì? Tôi thích dạng nào thì liên quan gì đến anh?” “Nghe nói trước kia cậu luôn tự khép mình, có phải vì phát hiện tính hướng của bản thân cho nên trong lòng thấy sợ hãi không?” Quan Cẩm giật giật khóe mắt: “Anh đi mà hỏi tôi của trước kia.” Dù sao đã sớm không tồn tại rồi. Lục Vân Dương thở dài: “Tiểu Cẩm, hai 0 là không có tương lai đâu.” Quan Cẩm bị đạp trúng chỗ đau, đánh thẳng ra một quyền. Lục Vân Dương đỡ ‘tinh bột quyền’ của hắn, tận tình khuyên bảo: “Người ta đã có chủ rồi. Vị kia nhà anh ta là một sự tồn tại khó mà lay động được, cậu nên bỏ cuộc đi.” Quan Cẩm hít thật sâu một hơi, giơ ngón giữa, tặng anh sáu chữ: “Liên quan quái gì đến anh!” Quan Cẩm nổi giận đùng đùng đi về, trong lòng bất giác lại cân nhắc, có thể bắt được tên yêu nghiệt Ôn Tĩnh Hàn chắc cũng phải là loại ăn sống nuốt tươi. Nghĩ đến Ôn Tĩnh Hàn vẫn luôn chèn ép mọi người lại bị đàn ông đè, hắn đột nhiên cảm thấy vui vui. Lục Vân Dương đứng một mình trên sân thượng hút thuốc, chậm rãi rít một hơi. Quan Cẩm nói lúc bé nhìn thấy thế giới chỉ toàn một màu tối đen như mực, nếu cậu ta đã mất trí nhớ thì tại sao lại nhớ rõ cảm giác khi còn bé?