Editor: Nguyệt Đến cục cảnh sát thì vừa lúc gặp bác sĩ Vương bị mời đến hỏi chuyện. Anh ta ngẩng đầu, bực bội nói: “Rốt cuộc mấy người muốn hỏi cái gì? Tôi rất bận, có chuyện gì không thể hỏi ở bệnh viện sao?” “Anh cảm thấy anh ta có giống tội phạm không?” Trịnh Phi lại gần Lục Vân Dương hỏi. Lục Vân Dương: “Tôi thật sự không biết xem tướng.” Trần Kiều Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Có biết Đỗ Hiểu Nguyệt không?” Vương Bân ngây ra một lúc: “Ai?” “Đỗ Hiểu Nguyệt, hộ sĩ của phòng khám Phương Tân. Chính là phòng khám nằm ngay trên đường về nhà của anh, đừng nói với tôi là anh không biết.” “Phòng khám đó thì đương nhiên tôi biết. Nhưng hộ sĩ trong đó sao tôi biết được?” “Bác sĩ Vương, hôm nay chúng tôi mời anh đến đây nói chuyện với tư cách hỗ trợ việc điều tra. Nếu anh giấu giếm chuyện gì hòng làm nhiễu loạn tầm mắt chúng tôi, chỉ e lần sau chúng ta sẽ phải qua phòng thẩm vấn bên cạnh để nói chuyện.” “Cảnh sát, tôi không giết người phóng hỏa, không ăn trộm trốn thuế; còn về chuyện giấu giếm sự tình mà cô nói, tôi biết mấy người đang điều tra các vụ án mạng gần đây, tôi không hề có bất kỳ quan hệ gì tới những vụ án đó cả, lời nói của tôi không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì, cho nên cô không cần phải đe dọa tôi.” Vương Bân chẳng hề nao núng sợ hãi. Trần Kiều Vũ và Cố Tương nhìn nhau. Cố Tương nói tiếp: “Bác sĩ Vương, chúng tôi cũng không nghi ngờ anh có liên quan gì đến các vụ án mạng, chỉ là có vài chuyện nếu anh không nói rõ ràng, chúng tôi buộc lòng phải đi điều tra. Anh cũng biết đấy, một khi điều tra thì có vài bí mật sẽ khó giữ, để nhiều người biết được, chẳng may có lời đồn gì về anh bị truyền ra, với anh chung quy là không tốt. Chúng tôi chỉ suy xét vì anh thôi, anh tự ngẫm lại cho kỹ đi.” Quan Cẩm bĩu môi, quả nhiên không phải tỉnh du đăng, Cố Tương trông ôn hòa cẩn thận, nhưng thật ra luôn dùng những thủ đoạn mềm dẻo, một đao trí mạng. Quả nhiên, Vương Bân bắt đầu do dự. “Các người phải cam đoan không để lộ những gì tôi sẽ nói. Tôi không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết.” “Tôi biết Đỗ Hiểu Nguyệt. Đó là khoảng thời gian ngắn khi tôi vừa mới về nước vào làm việc ở viện 3, có một lần tôi suýt đâm phải cô ấy trên đường về nhà, sau đó thì quen biết nhau. Cô ấy là một cô gái yểu điệu, tôi bắt đầu có chút động lòng. Mỗi khi rảnh, tôi sẽ hẹn cô ấy đi uống trà, xem phim, nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối. Sau đó, hiểu biết về nhau nhiều rồi, tôi phát hiện cô ấy bằng cấp không cao, kiến thức nông cạn, lại còn vừa lòng với tình trạng hiện tại, rất nhiều chuyện không thể nói hợp ý nhau, thật sự không phải mẫu bạn đời lý tưởng của tôi. Vì vậy, tôi dần dần bất hòa, sau đó không liên lạc nữa.” Vương Bân nhún vai. “Cứ như thế?” “Cứ như thế. Lúc tôi biết cô ấy gặp chuyện không may thì cô ấy đã chết được vài tuần rồi. Không phải tôi không thương tiếc, nhưng vì tị hiềm nên không ra mặt làm gì cả. Cảnh sát, anh sẽ không nghi ngờ tôi giết cô ấy chứ?” “Chúng tôi không nói thế, anh đừng kích động. Vậy khi anh kết giao với cô ấy có từng nghe cô ấy nhắc đến chuyện gì đặc biệt hoặc xung đột với ai không?” Vương Bân cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu: “Không, cô ấy là người đơn thuần, rất ít khi nảy sinh xung đột với người khác, chỉ là ngẫu nhiên kêu ca rằng bệnh nhân quá so đo này nọ, đồng nghiệp đùn đẩy công việc thôi.” Cố Tương nhìn anh ta trong chốc lát: “Được, chúng tôi đã biết. Anh nói tiếp đi.” Vương Bân sợ run, chà xát hai lòng bàn tay vào nhau: “Ai ngờ gần đây lại gặp nhiều chuyện không may như thế. Cũng chẳng hiểu sao mà người chết toàn là những người tôi quen biết. Tôi đã không liên lạc với Lý Linh lâu rồi, lúc trước đến viện 3 tôi cũng không biết cô ấy làm ở đó.” “Trước kia anh với Lý Linh có quan hệ thế nào?” “… Các người không biết?” Vương Bân có cảm giác mình bị lừa. “Anh nói chẳng phải chúng tôi sẽ biết sao.” Cố Tương tươi cười với anh ta. Vương Bân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra cũng không có gì đáng nói. Tôi với Lý Linh là bạn đại học, cô ấy theo chuyên ngành hộ lý. Chúng tôi từng yêu nhau hai năm. Sau đó, tôi lựa chọn ra nước ngoài tu nghiệp, chúng tôi liền chia tay. Cho đến tận khi tôi tốt nghiệp bác sĩ về nước, vào làm ở viện 3, chúng tôi chưa từng liên lạc lại.” “Vậy thật đúng là trùng hợp. Hai cô bạn gái cũ của anh đều bị sát hại gần viện 3.” Trần Kiều Vũ mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh ta. “Đây là trùng hợp! Tôi không hề có lý do để hại các cô ấy!” Vương Bân nóng nảy. “Vậy anh biết Lôi Tĩnh không?” “Lôi Tĩnh? Chuyện này … chuyện này thì liên quan gì đến Lôi Tĩnh? Cô ấy chỉ là hộ sĩ làm cùng khoa với tôi thôi, vừa đến chưa được bao lâu.” Sắc mặt Vương Bân trở nên rất khó coi, “Rốt cuộc Lôi Tĩnh làm sao vậy …” “Rạng sáng hôm nay, Lôi Tĩnh bị tấn công ở gần bệnh viện của các anh.” Sắc mặt Vương Bân lúc này đã không thể dùng từ “khó coi” để hình dung nữa rồi. Khi Vương Bân bước ra cửa, Lục Vân Dương đột nhiên hỏi một câu: “Bác sĩ Vương, vấn đề ống truyền dịch của các anh đã được giải quyết chưa?” “Hả? Ống truyền dịch?” Vẻ mặt của Vương Bân lúc này còn ngờ nghệch hơn cả khi anh ta biết được có ba cô gái có liên quan đến mình bị tấn công. … “Phải rồi, sáng nay Lôi Tĩnh đã tỉnh.” Trần Kiều Vũ nói với bọn Quan Cẩm đến sau, “Nhưng cô ấy vẫn còn hoảng sợ, tư duy khá hỗn loạn, chỉ nhớ được có thứ gì đó quấn lấy cổ mình, sau đó lập tức bị bịt miệng, kéo vào rặng cây, rồi cổ bị siết chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chẳng bao lâu thì bất tỉnh. Cô ấy không kịp giãy giụa, hung thủ bộ dạng ra sao cô ấy cũng không biết.” “Thế nào? Mọi người có ý tưởng gì không?” Ôn Tĩnh Hàn hỏi. “Thật không ngờ lại đào ra được một đoạn lịch sử như vậy. Điều này chứng tỏ Vương Bân chắc chắn có vấn đề. Lý Linh, Đỗ Hiểu Nguyệt đều là bạn gái cũ của anh ta, Lôi Tĩnh lại công tác dưới quyền anh ta, ai biết được hai người có yêu đương gì hay không?” Đinh Đinh vỗ tay vịn ghế, “Nói không chừng tay Vương Bân này vì tình cảm thất bại mà biến thành kẻ cuồng giết người. Mỗi lần thất bại anh ta lại giết chết một cô bạn gái.” “Vậy ống truyền dịch thì sao? Vì cớ gì anh ta lại chọn nó làm hung khí? Hơn nữa, trông Vương Bân gầy gò trắng trẻo, không giống người có khí lực lớn.” Trịnh Phi cân nhắc. “Tiểu Bạch, đưa tư liệu của Vương Bân cho mọi người xem.” Lục Vân Dương cầm tập hồ sơ về Vương Bân, lật xem. “Khả năng mà Đinh Đinh nói không lớn.” “Vì sao?” “Em xem,” Lục Vân Dương chỉ vào hồ sơ, “Vương Bân xuất thân từ gia đình trí thức, cha mẹ đều còn, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, đỗ đại học rồi khi làm nghiên cứu sinh được một trường Y nổi tiếng của Mỹ mời sang, vẫn luôn theo nghề bác sĩ. Điều này nói lên rằng thời thơ ấu của anh ta không có hoàn cảnh nào tạo thành tổn thương tâm lý, hơn nữa cá nhân anh ta rất kiên cường, biết tự nỗ lực. Người như vậy luôn luôn đặt sự nghiệp và địa vị xã hội lên trên hết, sẽ không vì vài lần thất bại ngẫu nhiên trong tình cảm mà dẫn đến tâm lý vặn vẹo. Huống chi, mọi người cũng đã nghe chính miệng anh ta nói, anh ta không hề oán hận hay lưu luyến gì Lý Linh và Đỗ Hiểu Nguyệt. Ngược lại, anh ta cảm thấy các cô ấy không thể nào đuổi kịp được bước đi của mình, cho nên chủ động buông tha, mà không phải bị vứt bỏ.” “Nếu không phải do nguyên nhân tình cảm thì sao?” – Trần Kiều Vũ hỏi. Quan Cẩm ngồi một bên bất giác lắc đầu. Ôn Tĩnh Hàn chú ý tới động tác của hắn, “Quan Cẩm, có gì không đồng ý thì cứ nói ra đi, chúng ta cùng tham khảo.” Quan Cẩm nhìn mọi người: “Dáng người của Vương Bân thuộc tầm trung, tôi nhìn cánh tay anh ta rồi, do thiếu rèn luyện nên không có cơ bắp gì. Sức bật của con người phải lấy thân thể làm trụ cột, thể trạng của Vương Bân cho dù bùng nổ cỡ nào cũng không có khả năng một tay bịt miệng một cô gái trẻ, một tay lôi người vào trong bụi cây, hơn nữa chỉ trong nháy mắt khiến cô ta không thể phát ra âm thanh nào, làm cô ta ngạt thở cho đến chết. Hơn nữa,” Hắn nheo mắt lại, “Đây không phải ánh mắt mà một kẻ đã từng giết nhiều người nên có.” Trịnh Phi tự nhận là đã gặp rất nhiều kẻ giết người, cười hỏi: “Kẻ từng giết nhiều người nên có ánh mắt thế nào?” Quan Cẩm chỉ thản nhiên liếc nhìn anh. Trịnh Phi đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Ôn Tĩnh Hàn hơi nhíu mày. Lục Vân Dương đột nhiên vỗ tay: “Tiểu Cẩm phân tích rất đúng, tuy tôi không hiểu lắm, nhưng hoàn toàn đồng ý.” Không hiểu thì anh đồng ý cái khỉ gì! Quan Cẩm hung hăng trừng anh, cái lạnh như băng trong mắt cũng chợt biến mất. “Hơn nữa, tôi nói rồi, tôi đã có hình dung đại khái về hung thủ này. Nam, tuổi từ 25 đến 35, dáng người hơi gầy nhưng thể lực tốt, khả năng là lao động chân tay hoặc thường xuyên rèn luyện, tính cách quái gở, thậm chí có chướng ngại trong việc giao tiếp với mọi người, khá tự ti, nhưng lại kỳ vọng được công nhận, tìm được cảm giác tự tin hoặc thoát khỏi sự ràng buộc nào đó trong quá trình giết người, còn một khi trở lại xã hội thì sẽ quay về bộ dạng vốn có, cho nên muốn thông qua giết người để không ngừng thu thập lực lượng. Bởi vì khoảng cách giữa mỗi lần giết người của hắn đột nhiên rút ngắn, vậy khả năng là có gì đó kích thích hắn, hoặc phòng tuyến tâm lý của hắn có dấu hiệu sụp đổ, hoàn toàn không thể khống chế. Cho nên, dù biết tình hình không ổn, hắn vẫn bí quá hóa liều, không dừng tay được.” “Sao anh lại đoán hắn tự ti? Hung thủ không phải nên xảo quyệt và tự tin sao?” Quan Cẩm hỏi lại. “Một hung thủ tự tin sẽ xem việc giết người là thú vui của bản thân, hắn tự nhận là có thể khống chế tất cả, lớn mật, ngang tàng, tự cao tự đại, thậm chí luôn luôn chú ý động tĩnh của cảnh sát, dùng hành động của mình để cười nhạo cảnh sát vô dụng. Nhưng, tên hung thủ này sau khi giết người không để nạn nhân ở nơi dễ phát hiện để khoe khoang thành quả của mình, hiện trường không có dấu hiệu miệt thị hay khinh nhục người chết; tuy hắn lựa chọn phương thức siết cổ, nhưng ra tay rất nhanh, không tra tấn nạn nhân hay hưởng thụ quá trình giết người. Quan trọng nhất, sau khi bị Ngô Manh phát hiện, hắn không có ý che giấu, đi giết người diệt khẩu, mà hoảng sợ chạy trốn, thế nên ngay cả hung khí của mình cũng không kịp thu hồi.” Thấy Quan Cẩm hơi hoài nghi nhìn về phía mình, Lục Vân Dương tiếp tục nói: “Nhưng phác thảo tâm lý của người bị tình nghi không phải một môn khoa học tinh vi, chủ yếu căn cứ vào tâm lý, hành vi, tâm thần cùng nhiều lý luận của rất nhiều ngành học khác nhau, kết hợp với phân tích và phán đoán cá nhân, cho nên không thể chính xác tuyệt đối. Huống chi, ở phương diện này tôi cũng không chuyên nghiệp, nên tham khảo thôi, đừng để sự miêu tả của tôi ràng buộc lối tư duy.” “Cho nên mới nói, xem tướng không khoa học không phải thầy bói thì là gì?” Quan Cẩm nhỏ giọng nói thầm. Lúc này, điện thoại của Quan Cẩm đổ chuông. “Cảnh sát Quan, em là Ngô Manh đây. Chuyện thế này, hôm nay em đi làm thì đột nhiên nhớ ra một chuyện kỳ lạ, là về Lôi Tĩnh. Anh có rảnh thì qua đây một chút đi, em cảm thấy có lẽ anh cần nói chuyện với một vài người.” “Được rồi, em cứ ở bệnh viện đi, tôi qua ngay đây.” Quan Cẩm cúp điện thoại.