Lục Vân Dương, Lục Vân Thâm, Nhan Khanh và ông Lục ngồi thành một vòng chơi mạt chược. “Lục Điều.” “Yêu Kê.” “Hồ.” Nhan Khanh vui vẻ. Lục Vân Dương lắc đầu: “Bố à, tối nay tay bố đen vô đối luôn.” Ông Lục bực bội giật giật khóe mắt. “Vợ cậu cả” chẳng ý tứ gì cả, không biết thả mấy con cho ông sao! Mấy phút sau. “Tự Mạc. Hồ.” Lại là Nhan Khanh. Ba người khác đành bỏ tiền ra. Lục Vân Thâm nhìn vẻ mặt khó chịu của bố, nhân thể nói: “Bố à, bố gia tài bạc triệu, bớt chút cho Nhan Khanh xem như quà gặp mặt đi, việc gì phải khó chịu thế. Khéo người ta lại tưởng bố keo kiệt.” Ông Lục nghe thế đang định nổi giận, thì Lục Vân Thâm ghé tai nói nhỏ: “Khó khăn lắm em ấy mới chịu đến nhà mình, bố để em ấy vui chút đi. Con bố lấy vợ cũng đâu có dễ.” …. Phản rồi phản rồi!!! “Bố con ấy à càng già càng giống trẻ con, con đừng để bụng nhé. Nhưng nếu thằng bé Dương Dương có làm gì không phải thì con cứ đánh thoải mái, không phải bận tâm nhiều đâu.” Phòng ngoài, bà Lục dịu dàng đang kéo tay Quan Cẩm tâm sự. “…” Không cần. Tôi không có hứng đánh con bà. Với lại, đó không phải bố tôi. Bà Lục nhìn vẻ mặt dại ra của Quan Cẩm, vỗ tay hắn: “Mấy đứa nhỏ nhà này từ lúc chúng nó còn bé mẹ đã biết sau này sẽ không phải hạng tầm thường rồi. Không phải mẹ thổi kèn khen lấy đâu, chúng nó khác tính nhau nhưng đều rất tự lập, từ bé đã vậy, người khác nói gì cũng không đả động được. Cho nên mẹ cũng không kỳ vọng gì nhiều vào chuyện kết hôn của chúng nó, chỉ cần ba đứa sống khỏe mạnh là được rồi. Nhưng ba đứa nó đúng là biết nhìn người, bất kể là nam hay nữ mẹ đều thích. Bởi vì cuối cùng cũng làm chúng nó có ràng buộc, có điều cố kỵ, và có người làm bạn với chúng nó cả đời. Người làm cha làm mẹ chỉ mong ước đơn giản thế thôi.” Quan Cẩm chợt thấy ấm lòng. Hắn là trẻ mồ côi, hơn mười tuổi mới được Colletor thu nhận, nhưng khi đó hắn đã bị huấn luyện trong trại sát thủ nhiều năm, nên không khát vọng tình cảm ấm áp gì nữa. Lời nói của bà Lục làm hắn ít nhiều thấy cảm động, thậm chí hâm mộ Lục Vân Dương được sinh ra trong một gia đình tràn ngập yêu thương thế này. Chẳng trách ba anh em nhà họ như sài lang hổ báo mà không hề vặn vẹo tâm lý, đi ngược hẳn con đường tội ác nha. “Người mà chúng nó thích, người chúng nó coi là người thân, thì đều là người nhà họ Lục. Sau này con cứ coi đây là nhà, đừng ngại ngùng gì nhé.” Bà Lục nghe nói Quan Cẩm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, đau lòng thương xót vô cùng, cứ nói mãi rồi mắt hoe đỏ rớm lệ lúc nào không biết. “A … bác gái …” “Để con chê cười rồi, mẹ dễ khóc thế đó.” Bà Lục lau mắt. Ông Lục vừa đi ra thấy thế liền vội vàng chạy tới, “Em làm sao thế?” “Anh à, sau nay chúng ta phải chăm sóc cho Tiểu Cẩm thật tốt nhé. Thằng bé này làm người ta đau lòng quá mà. Hức hức hức …” Bà Lục yếu đuối dựa vào vai ông Lục, khóc rưng rức. “Ừ ừ, em nói gì cũng được.” “Cho vợ mấy đứa nó về đây ở nhé?” “Chuyện này không tốt lắm đâu.” “Hu hu hu …” … Quan Cẩm đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Hắn không nên trông chờ người nhà họ Lục có ai bình thường. Người bình thường thì sao sinh được mấy đứa con như thế chứ! “Sao rồi? Bại trận hả?” Nhan Khanh ngồi trong phòng sinh hoạt chung xem trò hay, vui sướng khi người khác gặp họa. “Anh vui cái nỗi gì. Tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn tôi đâu.” Quan Cẩm bực bội. Nhan Khanh nhún vai: “Người nhà ấy mà, nhiệt tình quá độ còn tốt hơn là suốt ngày nghĩ cách ngáng chân nhau. Nói thật, như thế này tôi đã rất biết ơn ông trời rồi.” Quan Cẩm chăm chú nhìn anh: “Cái kiểu cô vợ nhỏ của anh thật khiến người ta khó chịu.” “Vậy nên tôi mới trông chờ cậu giúp tôi lột xác.” “Dạo này còn đi tập không?” “À đấy, hôm nay phải nhờ cậu chỉ dạy một chút.” Quan Cẩm gật đầu. “Anh đang xem gì thế? Du lịch vòng quanh nước Mỹ?” Nhan Khanh gật đầu: “Dạo này tôi đột nhiên muốn đi Mỹ chơi. Dạo trước vì chuyện công việc nên cứ thấy bức bối khó chịu suốt.” Quan Cẩm bắt đầu thấy hứng thú: “Tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh. Tôi có bạn bên Mỹ, mà tôi cũng từng ở đó … rất lâu đấy.” Nhan Khanh cũng hào hứng: “Ý kiến hay! Tôi đang nghĩ đi một mình thì chẳng biết phải đi đâu. Có cậu làm hướng dẫn viên thì tốt quá.” Không lâu sau đó. Lục Vân Dương có dự cảm cực xấu, lao ra khỏi nhà, lại gặp Lục Vân Thâm dưới tầng một. “Tiểu Cẩm có ở cùng Nhan Khanh không?” “Nhan Khanh có ở cùng Quan Cẩm không?” “…” Hai người trao đổi tin tức với nhau. Được lắm, hai bà xã kết bè chạy trốn rồi.